Thái hậu do tiểu Lý tửđỡ, sắc mặt âm hàn, đi tới trước ngự thư phòng, thái giám giữ cửa hành lễ muốn đi vào hướng Vương Thượng thông truyền, lại bị một ánh mắt lạnh như băng của thái hậu làm cho đứng tại chỗ, thái hậu chỉ nặng nề khinh thường nói: "Bổn cung đến ngự thư phòng gặp Vương Thượng, còn cần bọn ngươi thông truyền? Tiểu Lý tử đem cửa đẩy ra!"
Đối mặt với thịnh khi lăng nhân của thái hậu, tiểu thái giám giữ của nào dám ngăn cản, sớm bị một ánh mắt của thái hậu dọa sợ đến nỗi lòng thấp thỏm, lạnh run, hắn sợ là tránh không được bị trách phạt nặng rồi.
Thời khắc này Lãnh Hạo, sau khi từ Thanh vương phủ trở về liền một mực ngồi trong ngự thư phòng, nghĩ ngợi xử lý như thế nào một việc lớn như vậy, đem suy nghĩ cùng kiến giải của mình viết xuống để so với ý kiến của Lãnh Triệt, để biết phương thức xử sự của mình cùng đại ca còn kém rất xa, còn có bản thân sơ hở, thân thể của đại ca không tốt, mà hắn là vương của Đại Di, hắn nên gánh trách nhiệm của mình!
Lãnh Hạo trầm tư chợt bị âm thanh đẩy cửa cắt đứt, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy vẻ mặt băng lãnh, mắt nén giận ý của thái hậu đang từ từ hướng hắn đi tới, thấy hắn cũng một câu cũng không nói, coi như nàng mới là chủ của Đại Di.
Nhìn thấy thái hậu, Lãnh Hạo một vẻ kinh ngạc cũng không có, thái hậu, quả nhiên đến đây, muốn đến là vì sau khi nghe được tin tức Thanh vương sụp đổ liền ngồi không yên, liền tức giận đến ngự thư phòng, cho nên ngay cả thông báo cũng không để cho thông báo một tiếng, có thể thấy bọn họ gây cho nàng kinh hãi bao lớn.
Lãnh Hạo đứng lên, hướng thái hậu nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười của tiểu hài đồng như thường ngày, không có giống trước đây ôm lấy cánh tay của nàng, "Mẫu hậu như thế nào rồi? Đến đây lại còn không cam lòng phái người sớm thông báo trẫm một tiếng?"
" Vương Thượng hôm nay giam giữ Thanh vương cùng những quan viên thường ngày thân cận với hắn?" Mâu quang của thái hậu lạnh lùng nhìn Lãnh Hạo cười đến cười đến thiên chân vô tà, lần đầu tiên cảm thấy mình nhìn không thấu tiếu dung của Lãnh Hạo.
Nàng thế nào cũng không nghĩ ra Thanh vương cùng phe phái cư nhiên sẽ ở trong một ngày bọ bắt hết, hơn nữa người hạ mệnh lệnh này, không là ai khác, chính là một người không biết đến gia quốc hoàng quyền Lãnh Hạo!
Khi biết được tin tức Thanh vương bị câu áp, nàng chấn kinh rồi! Nhưng mà cái khiến nàng khiếp sợ không phải là chuyện Thanh vương bị rơi đài, bởi vì Thanh vương ngu xuẩn này rơi đài là chuyện nàng sớm đoán trước, nàng biết Bạch vương tuyệt sẽ không để cho Thanh vương tiếp tục kiêu ngạo, nàng khiếp sợ là, hôm nay đây hết thảy, lại là hành vi của Lãnh Hạo, mà không phải là Bạch vương!
Lãnh Hạo là nàng nhìn hắn lớn lên, cho tới bây giờ liền chỉ biết Lãnh Hạo suốt ngày vui đùa! Vậy làm sao có thể bảo nàng không kinh hãi? Nhưng mà phía sau kinh hãi, nàng cũng có vẻ kinh hoảng, lẽ nào những năm gần đây Lãnh Hạo đều là đang giả bộ dáng dấp ngây thơ vô tri? Mà nàng cư nhiên không chút nào phát giác ra được?
Mà nếu là như vậy, liền chứng minh rồi Lãnh Hạo từ vừa mới bắt đầu đề phòng nàng, hắn có phải là hay không biết được cái gì?
Có thể là lúc Lãnh Hạo kế vị chỉ có mười lăm tuổi, một hài tử mười lăm tuổi làm sao có tâm tư như thế? Không có khả năng! Đó là Bạch vương bên cạnh làm phụ tá! Điều này có thể sao? Tuy rằng nàng cảm thấy Bạch vương không thể khinh thường, chưa từng cảm giác được hắn sẽ có thể thấy rõ lực! Bạch vương bất quá là lo lắng hoàng quyền rơi xuống trong tay thái hậu như nàng, dự phòng thế lực ngoại thích quật khởi, lại làm sao sẽ biết tình hình thực tế ngầm này?
Nếu Bạch vương là người ngầm ủng hộ cùng phụ tá cho Lãnh Hạo, có thể thấy rõ lực, có năng lực quật khởi Di quốc, thế nào còn để cho nàng ở hậu cung nắm vị trí đầu não nhiều năm như vậy, mà gần mười năm nay thì như thế nào có thể dùng quốc khố mấy năm liên tục thiếu hụt mà vô pháp bổ khuyết, thì như thế nào sẽ tăng nặng thếu má để dân kêu oán? Bởi vậy nhìn vậy bất quá cũng là có chút không nhìn ra được năng lực của kẻ vô dụng! (Luna: Ý là bạn hoàng đế)
Như vậy, có thể để cho Lãnh Hạo đem bản thân thực sự ẩn dấu, làm bộ vô tri hơn sáu năm người đó đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ là chính hắn? Nếu là như vậy, thật là nàng để lộ sơ hở thật to rồi! Nhất định phải có hành động.
" Mẫu hậu thế nào nhanh như vậy liền đã biết? Trẫm hình như còn chưa cùng mẫu hậu nói?" Hắn đương nhiên biết thái hậu làm cái gì, sẽ đến hưng sư vấn tội, dù sao hắn xử lý xong Thanh vương người mà nàng đích thân tự tay nâng lên làm thừa tướng, cũng có thể tính là một nửa tâm phúc của nàng, nàng làm sao có thể không kinh ngạc tức giận? Thế nhưng nàng càng muốn biết chính là, hắn luôn luôn chỉ biết vui đùa, ngây thơ vô tri, thế nào có thể trong một ngày bắt được Thanh vương cùng toàn bộ phe cánh của hắn, lẽ nào cho tới nay hắn đều là giả bộ?
" Quả thực, trẫm giam giữ Thanh vương, cùng bắt hết mấy viên quan ngày thường cùng hắn gặp gỡ quá mức thân mật." Trên mặt của Lãnh Hạo như trước lộ ra nụ cười vô hại, nói rất hay như là vui đùa vậy, tuy rằng hắn biết thái hậu nhất định sẽ không lại bị vẻ bề ngoài của hắn lừa nữa, thế nhưng hôm nay như trước vậy, trong lòng nàng tố thành hắn thâm tàng bất lộ, thái hậu tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đây là theo như lời của Lãnh Triệt.
" Thanh vương đến tột cùng phạm vào tội gì? Dĩ nhiên có thể để Vương Thượng không niệm tình thân thủ túc giam giữ, thậm chí còn bắt luôn những quan viên cùng với hắn có giao tình?" Nhãn thần của thái hậu sắc bén, ngôn ngữ càng sắc bén, mỗi chữ mỗi câu như là suy nghĩ cho Đại Di, "Lẽ nào Vương Thượng không biết làm như vậy sẽ làm cho công thự bị chậm trễ vì thiếu đi nhiều người sao?"
" Mẫu hậu chẳng lẽ không biết ngũ ca phạm tội lớn?" Lãnh Hạo kéo mi một cái, "Ngũ ca phạm tội còn lớn hơn so với lục ca nắm đó nữa, nếu là trẫm vì tình thân thủ túc kia không giam giữ trị tội, vậy đế vương chi nhan của trẫm để ở đâu? Mẫu hậu người nói có đúng hay không?"
"Đây vẫn có có cả các quan viên của ngũ ca, trẫm chỉ là tạm thời giam giữ, lại không nói muốn toàn bộ hôm nay xử trí sạch sẽ, làm sao có thể công thự chậm trễ được, mẫu hậu yên tâm."
Lãnh Hạo nói xong chữ chữ đều có lý, để thái hậu không thể nào phản bác được, nhưng nàng lại không thể theo Lãnh Hạo làm như vậy, bởi vì chính quyền hiện nay vẫn là nằm trong tay nàng! Mà không phải trên tay Lãnh Hạo!
" Vương Thượng, ngươi còn chưa hành quan đại lễ, vẫn chưa thể tự mình chấp chính, việc của Thanh vương, chiếu như lúc trước, do bổn cung xử trí."
" Do ai đến xử trí chuyện của ngũ ca, mẫu hậu càng không cần quan tâm." Lãnh Hạo cười đến vui vẻ, gọi tiểu An tử tới, "Tiểu An tử, đi mang phương trù bố trên án thư đem đến đây."
Tiểu An tử khom người cung kính đưa lên một phương trù Lãnh Hạo, Lãnh Hạo tiếp nhận đưa cho thái hậu: "Mẫu hậu, đại ca đã quyết ý việc này để trẫm đến xử trí, để trẫm tự mình chấp chính."
Thái hậu tiếp nhận trù bố, nhìn đến ấn trên một góc trù bố hiển hách ở trước mắt đỏ thẩm ấn vuông to, nhãn thần lạnh đến đến có thể giết người, đó là ấn tối cao của Di quốc! Nàng có thể không đáp ứng sao?
" Đã như vậy, việc này liền giao cho Vương Thượng tự mình xử lý." Mặt thái hậu âm trầm đem trù bố trở về Lãnh Hạo trong tay, chút nào không để cho Lãnh Hạo một chút chút mặt mũi, Lãnh Hạo cũng không để ý chút nào vẫn như cũ cười.
" Chỉ là hôm nay Thanh vương thân ở lao ngục, Thanh vương vị có thể để trống, thừa tướng vị lại không thể thiếu, bằng không công thự của toàn bộ Đại Di tất cả mọi chuyện lớn nhỏ nên do ai đến chấp chưởng? Vương Thượng, việc này cũng không thể dây dưa." Lãnh Hạo, Bạch vương, liền cho các ngươi nhất thời khoe năng lực, Đại Di này, sớm muộn cũng phải là của chủ thượng!
(Luna: Liệu có phải là Lam vương không ta. Tên biến thái kia mà làm hoàng thường thì...thiên hạ đại loạn a. *kêu trời oán thán*)
" Cái này mẫu hậu càng không cần quan tâm, trẫm sớm đã nghĩ xong." Nói đến đây, Lãnh Hạo tự xoay người từ trên án thư lấy một phương minh hoàng trù bố, để tiểu An tử giao cho thái hậu, "Trẫm quyết ý để đại ca làm thừa tướng Đại Di này! Mẫu hậu người, đến thánh chỉ trẫm đều nghĩ xong rồi."
Thái hậu đến xem cũng không thèm xem minh hoàng bằng lụa một mắt, hai tay bỗng nhiên nắm chặt, đem minh hoàng bằng lụa làm nhăn lòng bàn tay.
Lãnh Hạo lại giống như không có nhìn thấy thái hậu phẫn nộ một dạng, cũng không chờ thái hậu nói liền lại nói: "Đại ca làm thừa tướng, tuyệt đối sẽ so với ngũ ca cười gấp trăm lần, mẫu hậu chắc là sẽ không phản đối?"
" Vương Thượng hôm nay trưởng thành, làm thế nào cũng không cần phải thông báo bổn cung một tiếng." Thái hậu cười lạnh một tiếng, đem minh hoàng bằng lụa cầm trong tay ném tới trên mặt đất, "Nếu Vương Thượng hết thảy đều đã định đoạt được rồi, cần gì phải hỏi bổn cung?" "Tiểu Lý tử, hồi Loan Hoàng cung!" Thái hậu nói xong, cố sức phất tay áo xoay người.
" Tiểu An tử, đi thay trẫm tiễn mẫu hậu." Lúc thái hậu xoay người, mặt mày của Lãnh Hạo không có cười chút nào.
Tự mình khom lưng nhặt minh hoàng bằng lụa bị thái hậu vứt bỏ lên, Lãnh Hạo đột nhiên cảm giác được trọng trách của Đại Di này, quá mức trầm trọng.
" Tiểu An tử, đến." Lãnh Hạo gọi tiểu An tử.
Tiểu An tử bên cạnh Lãnh Hạo cúi đầu, Lãnh Hạo ghé vào lỗ tai hắn nói chút gì, nét mặt của tiểu An tử hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhìn Lãnh Hạo vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu.
Ngày mai.
Ôn Nhu ngồi ở lò sưởi, tự mình nấu, bên cạnh nàng đang câu nệ ngồi, là Duẫn nhi cùng Vân Lãng, trong phòng ấm áp chỉ có ba người bọn họ, thị nữ còn lại Ôn Nhu để các nàng nghỉ ngơi.
Trà thơm nấu xong, Ôn Nhu tự mình châm cho Duẫn nhi cùng Vân Lãng, cảnh này khiến hai người vốn là câu nệ càng co quắp, lưng cong lại không dám đưa tay đón, cùng chủ tử ngồi song song đã là đại bất kính trong nghi lễ, lại để cho chủ tử đưa trà bất kính càng lớn hơn nữa.
(Luna: Nhu tỷ thật biết làm khó người khác.)
Duẫn nhi cùng Vân Lãng câu nệ co quắp để Ôn Nhu cảm thấy buồn cười, hai người trước mặt nàng, nàng cũng không che giấu cố kỵ, nở nụ cười phát ra từ nội tâm: "Làm sao lại cứng như tượng mộc đầu nhân vậy, ta tự mình nấu, hai ngươi làm như thế là không cho ta mặt mũi rồi."
"Đến, đều cầm, ở đây không có những người khác, không cần lưu ý vấn đề cấp bậc lễ nghĩa gì." Ôn Nhu cười đến nhu hòa, Duẫn nhi cùng Vân Lãng nhìn nhau, nhìn Ôn Nhu cười nhu hòa, mặt hơi đỏ lên, mới dám đưa tay ra tiếp được trà Ôn Nhu đưa tới.
" Đa tạ vương phi!" Duẫn nhi cùng Vân Lãng tiếp nhận trà, theo bản năng đứng lên muốn hành lễ với Ôn Nhu, lại bị Ôn Nhu ngăn lại, "Được rồi được rồi, tất cả ngồi xuống, một ly trà đợi hai người hành lễ xong cũng nguội lạnh rồi."
Đáy lòng của Duẫn nhi cùng Vân Lãng bỗng nhiên một hồi cảm động, nước trà nóng hổi nhập khẩu, phảng phất có thể ấm đến nội tâm.
" Hôm nay, bên ngoài có lời gì truyền ra?" Ôn Nhu cũng nâng ly trà lên, khẽ nhấp mốt cái, hướng Vân Lãng hỏi.
" Hồi Vương phi, sáng sớm hôm nay, chung quanh cửa thành cùng quan lâu trung ương đều dán bảng." Vân Lãng đem ly trà nâng trong tay, vốn định đứng lên trả lời, lại bị Duẫn nhi lôi kéo ngồi xuống, đưa cho hắn một ánh mắt "đần độn", bởi vì Ôn Nhu vừa mới nói, không cần đứng, đứng lên đó là đem lời nói của Ôn Nhu không đặt vào lỗ tai, Vân Lãng Vân Lãng cảm thấy ngồi hướng nói chuyện rất không phải, thế nhưng lời nói của Ôn Nhu hắn không dám không nghe, chỉ có thể ngồi, đem bản thân nghe được tiếp tục bẩm báo.
" Hoàng bảng trương cáo: Thanh vương tác loạn, dục soán hoàng vị, lý nên xử tử, niệm tình thừa tướng đã từng có công với hoàng thất cùng bách tính, miễn tử, xử giam cầm chung thân; quan viên tham dự tác loạn, cách chức làm thứ dân, sung quân đến biên thành xây dựng Trường thành, quan viên không tham dự tác loạn nhưng không cùng Thanh vương cấu kết, phạt phụng một năm, hạ cấp một bậc, nếu lại lập công đều có thể có cơ hội thăng quan, những người còn lại không truy cứu nữa; Trấn Quốc Công phủ Ôn Thế Nghi, giết cha giết vợ, chứng cứ vô cùng xác thực, làm ra chuyện thiên lý bất dung như thế, xử trảm; nguyên Trấn Quốc công tử Ôn Nhu, cố Trấn Quốc công tử vị nguyên trà cho Trấn Quốc công tử Ôn Nhu, hiện Trấn Quốc công tử cách chức làm thứ dân." Vân Lãng đem nội dung hoàng bảng không dư không thiếu một chữ nói xong.
Ôn Nhu khẽ nhấp một ngụm trà, hài lòng khóe miệng gợi lên, phương thức xử trí của Vương Thượng có thật không thể xoi mói, xử trí Thanh vương cùng phe cánh, còn không không làm công thự bị đình trệ, Ôn Thế Nghi ác giả ác báo, mà nàng không chỉ có thể một lần nữa ngồi trên Trấn Quốc công tử vị, liền là danh tiếng thanh bạch của nàng, đều trả lại cho nàng, quả nhiên là cực tốt.
" Vậy bách tính phản ứng thế nào? Nghị luận như thế nào?" Miệng dân chúng, cũng rất là quan trọng, đem Thanh Vương gia xử trảm, có thể thấy được Thanh Vương gia trong ngày thường cực kỳ không được bách tính ủng hộ, chuyện Ôn đại nhân, bách tính kẻ la hét người như vậy phải thiên đao vạn quả, còn chuyện của Vương phi, bách tính cũng là kinh hãi sau đó thư thản." Dù sao ai cũng không muốn Vương phi xinh đẹp như vậy lại còn ở triều đình vì Di quốc tranh qua vinh quang đã từng làm chuyện như vậy, "Đối với nội dung trên hoàng bảng, bách tính chỉ có kinh hãi, không người dị nghị, cũng không người hoài nghi." Dù sao xử trí thừa tướng Di quốc là đại sự, đột nhiên liền gây ra chuyện như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ khiếp sợ.
" Ân..." Ôn Nhu khẽ gật đầu, "Về phần Vương Tam, thả đi, tiện thể nói cho hắn biết, trên người hắn không có trúng độc." Bất quá là hướng hắn dùng dược hoàn bổ huyết khí mà thôi, dọa dọa hắn mà thôi, vốn định là giữ lại hắn làm nhân chứng, hôm nay đúng là không cần hắn chút nào.
" Vân Lãng minh bạch, sau đó liền đi đem hắn thả."
" Duẫn nhi, Vân Lãng, mấy ngày nay trái lại khổ cực các ngươi, đợi khai xuân, liền chọn ngày lành, đem chuyện tốt của hai ngươi làm cho xong." Ôn Nhu cười hướng tách trà đã uống hết của Duẫn nhi châm thêm, "Ta vì hai người các ngươi lo liệu."
Duẫn nhi cùng Vân Lãng đều là cả kinh, sau đó song song quỳ xuống đất, hướng Ôn Nhu nặng nề mà dập đầu một cái thật vang, hai người nghẹn ngào nói không ra lời, Ôn Nhu lại biết, lúc này không tiếng động ắt có tiếng.
Bởi vì nàng có dự cảm, toàn bộ Đại Di bây giờ là sắp có mưa gió, thừa dịp đang còn yên tĩnh, để cho người thật tình vì nàng làm việc Duẫn nhi cùng Vân Lãng bọn họ làm chuyện bọn họ muốn làm nhất.