Nịch Tửu

Chương 12: Chương 12





Thẩm Đình Vị lại phát sốt, tắm rửa xong cơ thể không còn sức lực, Liên Quyết lại không có cái kiểu nhàn hạ thoải mái ôm người lên lầu, dứt khoát nhét người vào giường lớn trong phòng khách ở lầu một.
Mí mắt của Thẩm Đình Vị rất nặng, đầu vừa ngã vào gối đã rất nhanh ngủ thiếp đi.
Liên Quyết lôi tấm chăn ở dưới người cậu ra ngoài, làn da của cậu cọ lên trên tấm chăn hai lần, tấm lưng gầy gò liền đỏ lên một mảng lớn.
Thẩm Đình Vị bị động tác của hắn ảnh hưởng, có lẽ là tư thế không được thoải mái, lông mày bất giác nhíu chặt trong lúc đang ngủ say.

Cậu quay người, một đôi chân mảnh mai thon dài chậm rãi cong lên, hơi cong lưng, hai tay đặt trên gối cũng vô thức siết chặt.

Là tư thế trông khó chịu và hoàn toàn thiếu cảm giác an toàn.
Liên Quyết phủ chăn lên trên người cậu, lại theo thói quen mà nhét cánh tay của cậu ở trước mặt vào trong chăn, làm xong động tác này, mới sững sờ, Thẩm Đình Vị đã thuận theo động tác của hắn mà rụt xuống.

Hơn một nửa gương mặt của cậu vùi dưới lớp chăn trắng tuyết, chỉ lộ ra bên ngoài một đôi mi đen dày rủ xuống, giống như đang từ từ chìm vào giấc ngủ, lông mày nhíu chặt nhẹ nhàng giãn ra.
Lần này ngủ đến trời đất mù mịt, đang lúc nửa tỉnh nửa mê lại có người nhét thứ gì đó vào dưới cánh tay của Thẩm Đình Vị, rất lạnh, lạnh đến mức cậu giật cả mình.
Cậu khó khăn chống mí mắt lên nhìn thoáng qua, trong phòng không có bật đèn, không biết là do kéo rèm cửa lại hay là trời vẫn còn chưa sáng, trong tầm nhìn mơ hồ phản chiếu bóng đen của một thân hình cao lớn.

Lòng bàn tay ấm áp chạm vào trán cậu rồi rời đi, người kia đứng dậy, để lại một câu lãnh đạm "Ngủ tiếp đi", không nhìn cậu nhiều thêm một chút liền quay người rời đi.
Tiếng đóng cửa nhỏ xíu làm cả người lại lần nữa rơi vào một màu đen kịt cùng tĩnh mịch, mạch suy nghĩ của Thẩm Đình Vị còn chưa kịp chuyển hướng, mí mắt đã đóng lại, không bao lâu sau, hô hấp cũng trở nên đều đều và nhẹ nhàng.
Tỉnh lại lần nữa là bởi vì có tiếng gõ cửa vang lên.
Ý thức của Thẩm Đình Vị còn chưa trở lại, đầu tiên là cảm nhận được sắc trời hơi trắng xuyên qua mí mắt hơi mỏng của cậu, cậu chậm rãi mở to mắt, ánh mắt đối diện với đèn pha lê xa hoa trên đỉnh đầu, ngẩn ngơ một lúc.
Rèm cửa vải lanh dày màu xanh đậm kéo ra một khe hở nhỏ, ánh nắng ban mai ấm áp trèo qua bệ cửa sổ vẩy tới góc giường, 3 tiếng gõ cửa ở bên ngoài tựa như một nhóm, không nhanh không chậm.
Sự mê man kéo dài hai ngày trong đầu của Thẩm Đình Vị hình như đã rút đi một ít, mùi rượu trên người tựa như cũng đã phai nhạt, cậu chậm rãi lấy lại tinh thần, chống vào nệm ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi người ngoài cửa là ai.

Liên Quyết không cần phải gõ cửa.
"Thẩm tiên sinh, rời giường ăn bữa sáng." Giọng nữ ở ngoài cửa lễ phép trả lời.
Thẩm Đình Vị trì trệ thật lâu, mới trả lời một câu: "À, được."
Bên gối đặt một bộ quần áo đã được xếp, trên cổ áo vẫn chưa gỡ nhãn ra, phía trên mang theo một chuỗi số 0 khiến Thẩm Đình Vị kinh hãi.
Tuy nói điều kiện của gia đình cậu cũng không tệ, cuộc sống ngày thường cũng không quá eo hẹp, nhưng một chiếc áo len tới mấy vạn, với cậu mà nói là quá xa xỉ.
Cậu do dự nửa ngày, mới cầm quần áo lên.
Trong lúc thay quần áo cửa phòng lại bị gõ lần nữa, cậu vừa mới mặc áo len xong, nói biết rồi.

Người ngoài cửa có hơi khó xử mà thúc giục: "Làm ơn hãy nhanh lên một chút."
Quần áo vừa người hơn một chút so với bộ hôm qua.

Thẩm Đình Vị mặc quần áo xong rồi đi ra khỏi phòng, một người phụ nữ trông chưa đầy 40 cầm một cái nhiệt kế hồng ngoại đang lo lắng đi qua đi lại ở trước cửa phòng cậu.

Thấy cậu ra thì nhanh chóng đi lên, không đợi Thẩm Đình Vị phản ứng, nhiệt kế ở trong tay đã để lên trán cậu rồi "tích" một tiếng.
Thẩm Đình Vị sững sờ, người phụ nữ cúi đầu lấy điện thoại ra chụp con số hiển thị trên nhiệt kế, không biết là gửi Wechat cho ai.

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã vang lên một giọng nói, là giọng nói của Liên Quyết.
"Ừm, để cậu ta dùng nhiệt kế thủy ngân đo lại một lần nữa."
Lúc này người phụ nữ mới thở ra một hơi, trả lời một câu được, xấu hổ giải thích với Thẩm Đình Vị: "Lúc Liên tiên sinh đi đã dặn dò, trước 8 giờ phải đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, một lát nữa tiên sinh phải họp."
Thẩm Đình Vị gật đầu, lại hỏi bà: "......!Cái đó, sáng sớm hôm nay, có phải là Liên tiên sinh đã tới phòng của tôi?"
"À, trước khi đi Liên tiên sinh đã đo nhiệt độ cho cậu một lần, lúc ấy còn có hơi nóng." Bà đưa nhiệt kế hồng ngoại ở trong tay tới trước mặt Thẩm Đình Vị, ra hiệu để cậu nhìn: "Hiện tại có lẽ là đã giảm nhiệt rồi, ngài có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Nếu như không thoải mái thì đến 9 giờ có thể chúng ta cần phải đến bệnh viện một chuyến."

Thẩm Đình Vị lắc đầu: "Không có."
"Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài đi ăn một chút gì đó trước đi." Người phụ nữ nói: "Tôi đi lấy nhiệt kế, ngài có thể còn cần phải đo lại một lần nữa......!Nhiệt kế hồng ngoại có đôi khi không quá chính xác."
"Được, cảm ơn."
Giờ ăn sáng, Thẩm Đình Vị dùng gần nửa giờ, trong ánh mắt quái lạ muốn nói lại thôi của đối phương mà nắm được tình huống ở nơi này.
Hiện thực hiển nhiên so với tưởng tượng của cậu còn gay go hơn nhiều.
Trận tai nạn xe hơi kia......!Có lẽ là sau tai nạn xe hơi, cậu đã đến nơi này.
Cái từ xuyên không này quá xa vời với cậu, lúc học trung học, đã có một vài quyển tiểu thuyết nổi tiếng vào thời điểm đó được các bạn cùng lớp lưu truyền với nhau, nhưng những cuốn tiểu thuyết mạng làm người hoa mắt đó cũng chỉ giới hạn ở việc nhân vật chính xuyên đến các thời đại có bối cảnh khác biệt.
Giống hệt như bây giờ......
Thẩm Đình Vị rủ mắt xuống nhìn bàn ăn ở trước mặt, hoàn cảnh ở chỗ này tựa như cũng không khác gì với chỗ của cậu trước đây, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Đây là một xã hội chỉ có hai giới tính là nam và nữ, người ở nơi này không cần phải phân hoá, không có giới tính thứ hai phức tạp, không phải chỉ có Alpha là có thể đảm nhiệm cái gọi là người lãnh đạo, cũng không cần dựa vào Omega để sinh nở, mà cậu tựa như một vị khách quái dị ở bên ngoài, không tương thích với toàn bộ thế giới này.
Thậm chí Thẩm Đình Vị còn có một khoảnh khắc hoài nghi có phải là một chương trình chơi khăm phổ biến trên Internet một thời gian trước đã mở ra một chương trình truyền hình thực tế đặc biệt dành cho Beta hay không -- Những năm gần đây chủ đề kêu gọi quyền bình đẳng của Beta thường xuyên lên hot search, trong thời đại giải trí như thế này, để giành chú ý, không có gì mà một số tổ làm phim vô lương tâm không có điểm dừng không thể làm được.
Nhưng......
Cái lưng đau nhức của Thẩm Đình Vị rất khó để giữ cho thẳng tắp, cậu hơi dựa vào thành ghế mềm mại ở phía sau, thất thần nhìn chằm chằm hoa văn tinh xảo của cái đĩa ở trước mặt, ngón tay ở dưới bàn bị véo đến tê tê.
Suy nghĩ trong đầu rất nhanh đã bị chính mình phủ định -- Có lẽ là sẽ không có một người nào vì một cái......!tiết mục 18+ mà hao phí tâm sức lớn như thế.
Cho nên, hiện tại cậu đã chết rồi sao?
"Thẩm tiên sinh, ngài vẫn ổn chứ? Thẩm tiên sinh?"

Thấy cậu không nói gì, vẻ mặt của người phụ nữ quái dị mà nhìn cậu, xoay người nhặt dao nĩa cậu mới làm rơi xuống đất trong lúc nói chuyện, đi đổi một bộ mới tới.
Lúc này cậu mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nói tiếng "Cảm ơn", sau đó lại tiếp tục lơ đễnh mà cắt miếng bánh mì ở trước mặt.
Không để cho cậu tiếp tục suy nghĩ lung tung, trong sân có xe chạy vào, người phụ nữ nghe tiếng thì đứng dậy đi ra ngoài để xem, là vị tài xế Thẩm Đình Vị đã gặp lần trước.
"Thẩm tiên sinh, Liên tổng bảo tôi đưa cậu về."
Liên Quyết hoàn thành cuộc họp buổi sáng, trên điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ của tài xế, hắn gọi lại hỏi tình huống.
Sau khi nghe tài xế ở đầu bên kia ấp úng báo cáo, đôi mắt của Liên Quyết trầm xuống: "Tìm không thấy?"
Giọng điệu ở đầu bên kia có vẻ hơi khó xử, nói Thẩm Đình Vị ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói rõ được địa chỉ, tài xế nói xong thì yên lặng một lát, do dự nói với Liên Quyết: "Liên tổng, Thẩm tiên sinh cậu ấy......! Có hơi kỳ quái."
"Có chuyện gì."
"Lúc đầu Thẩm tiên sinh nói một cái địa chỉ, nhưng tôi tra một chút, địa chỉ dường như là không ở trong thành phố.

Tôi muốn hỏi tỉ mỉ hơn chút nữa, Thẩm tiên sinh lại không chịu trả lời, nói không nhớ ra được mình ở nơi nào.

Sau đó không có cách nào khác, tôi đành phải tìm trên phạm vi cả nước dựa theo địa chỉ mà Thẩm tiên sinh đã nói lúc đầu......!Không tìm được nơi đó."
Liên Quyết lạnh lùng nói: "Đưa cậu ta đến bệnh viện tâm thần.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.