Trong phòng tối, rèm cửa sổ che mất ánh sáng, Edward lấy tay kẹp thuốc lá, đang ngồi trên sàn nhà xem phim, khói mù lượn lờ dâng lên, một bộ phim tên là ‘Thiên đường điện ảnh’ (Cinema Paradiso), lúc kết thúc trên màn ảnh hiện lên cảnh mọi người đang hôn nhau, khiến người ta cảm động…..
Anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cố Niệm Ân, cặp mắt màu mực kia trong suốt sáng ngời không có chút tạp chất nào, cậu cứ như nhìn thấu cả thế giới này, mà cũng giống như lưu lạc ở bên ngoài thế giới này, rõ ràng đứa trẻ trưởng thành sớm như vậy nhưng lại có sự hồn nhiên của trẻ nhỏ.
Có lẽ, khi đó mình đã động lòng.
Vì trong nháy mắt đó anh nhớ lại vườn hoa hồng của mẹ khi còn bé, sau giữa trưa tản ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt; nhớ tới tiếng đàn Piano sáng sớm đàn khúc nhạc du dương trong phòng; nhớ tới đám mây bay qua bầu trời màu lam… Những ký ức tuổi thơ rất xưa đó đã từng quên lãng, hoặc nói là bị mình quên lãng.
Thích cậu, muốn đặt cậu vào trong lòng, hoàn toàn có được, muốn cưng chiều cậu, nhìn cậu cười vui vẻ…..
Loại tình cảm mãnh liệt như thế, đến nỗi anh cảm giác mình giống như dã thú chìm đắm trong đầm lầy, cố gắng giãy dụa cầu xin, nhưng lại không thể tự thoát được, chỉ có thể bị dìm ngập.
“Cót két!” Khóa cửa phát ra tiếng vang nho nhỏ, nhưng đang lúc âm nhạc kết thúc bộ phim, Edwrad không chú ý tới.
Cố Niệm Ân đứng ở cửa lặng lẽ nhìn vào trong nhà, trong mắt mơ hồ có chút rung động, tại sao người đàn ông dịu dàng anh tuấn kia lại mệt mỏi như thế! Truyện chỉ post bên diễn đàn Lê*Quý*Đôn
Ánh sáng trên màn hình lóe lên trong phòng tối, chiếu vào khuôn mặt đặc biệt tái nhợt của Edward, nhưng trong ánh sáng mông lung của khói sương lại nhìn không rõ, anh khẽ thở dài một hơi ngửa đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt u ám xe lẫn chút không biết làm thế nào….
Trước kia cũng từng đọc qua thơ ca Trung Quốc, mặc dù cảm thấy xinh đẹp nhưng chưa từng có cảm xúc sâu sắc gần gũi đến như vậy.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già! (Có nghĩa tôi chưa sinh ra người đã ra đời, tôi ra đời thì người đã già).
Đây là nỗi đau đớn không cách nào nói nên lời, người bạn yêu giống như nụ hoa vừa chớm nở, cậu anh tuấn khôi ngô, con đường cuộc sống còn rất dài, rất có tương lai; vậy mà chính bạn giờ tuổi tác đã nhiều, con đường cuộc sống đã đi hơn phân nửa, chỉ còn lại lòng tràn đầy tang thương và mệt mỏi.
Nếu là thầm mến thì thôi, chỉ một người tổn thương mà thôi. Nhưng nếu như lưỡng tình tương duyệt, bất kể là mình hay là cậu, đây đều là một sự hành hạ. Về phần chủ động bày tỏ tình yêu thì là nói thế nào cũng không nên nói ra miệng.
Bởi vì không cách nào nhịn được mình đi trước một bước thì sẽ mang lại cho cậu đau đớn và tổn thương.
Ánh đèn chợt bật lên, cả phòng ngời sáng.
Đột nhiên xuất hiện luồng sáng, Edward vội giơ tay lên phủ kín ánh mắt.
“Edward?” Cố Niệm Ân khẽ gọi, trong con ngươi sáng ngời lóe lên nghi hoặc và không hiểu ra sao: “Anh làm sao vậy?”
“Không, không có gì!”
Edward mỉm cười, mu bàn tay che kín ánh mắt, vẻ mặt anh hòa nhã trước sau như một, giọng nói ngoại trừ chút khàn khàn thì không có gì khác với ngày trước. Nếu như không phải Cố Niệm Ân tận mắt chứng kiến bộ dạng cô đơn của anh thì gần như cho rằng mình vừa nằm mơ.
Cậu do dự một lát rồi bước nhanh tới, quỳ một chân trên đất, “Edward, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có, An.” Edward nhẹ giọng trả lời, trong tim có cơn đau buốt, anh lại nói tiếp, “Anh không có chuyện gì, đừng lo lắng.”
“Bộ dạng này của anh mà như không có chuyện gì sao?” Cố Niệm Ân nhíu mày.
“Chỉ là có chút đa cảm….” Edward thả tay xuống, trong đôi mắt màu lam nhạt có tình cảm cuồn cuộn dâng lên, anh nâng tay lên duỗi ra, nhàn nhạt cười nói: “Không có gì.”
“Đa cảm?” Cố Niệm Ân liếc mắt nhìn qua màn ảnh, có chút khó tin, đối với một người đàn ông luôn có nụ cười xa cách, quen dùng lễ phép che giấu tâm tình mà nói, đa sầu đa cảm như vậy quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Được rồi, An, đừng cười nhạo một người trưởng thành thỉnh thoảng xúc động.” Edward giả vờ mỉm cười xấu hổ, trong mắt màu lam nhạt có dịu dàng cưng chiều vô hạn.
Cố Niệm Ân nhíu mày, nụ cười khiến ánh mắt thêm sáng ngời, thậm chí Edwrard muốn đưa tay chạm vào, cuối cùng vẫn phải nhịn, điều chỉnh biểu hiện trên mặt lần nữa, ấm áp như cũ, “An, sao hôm nay tới đây?”
Cố Niệm Ân lặng lẽ nhíu mày, mỗi một chủ nhật đối phương sẽ lái xe đến đón mình, sau đó hai người cùng nhau trải qua ngày nghỉ, vậy mà thời gian gần đây Edward không tới.
Cậu mím môi, trong lòng muốn hỏi tại sao, nhưng lại biết mình không có quyền như vậy.
“Chỉ là tới thăm anh một lát.”
“À, cám ơn!”
Bên trong phòng yên tĩnh.
“An… Nhiều bài vở không?” Hồi lâu sau Edward khéo léo cố gắng hỏi.
“À…. Trường C luôn rất nghiêm khắc, vẫn cần phải cố gắng học tập hơn nữa!”
“Vâng!” Cố Niệm Ân đồng ý, nhưng cảm giác đối phương như chưa hết ý, không nhịn được nâng mày nhìn qua dò hỏi.
“Anh nói… An, ngày nghỉ cũng nên học tập thêm… Đừng lúc nào cũng tới chỗ của anh…” Edward cúi đầu, giọng càng lúc càng thấp.
“…. Oh!”
Cố Niệm Ân bình tĩnh đáp trả, trong ánh mắt như có ngọn đèn dầu chầm chậm cháy hết, từ từ phai nhạt xuống, lại một lần nữa tràn đầy màu mực.
Edward nhìn về nơi không biết tên, im lặng.
Ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng sét, cuối cùng bắt đầu mưa tí tách.
Cố Niệm Ân nhớ tới rất nhiều năm trước, cậu bị một cuộc điện thoại từ công ty chạy về, cũng trời mưa như thế này, cậu đội mưa về nhà giữa trời mưa, lại nhìn thấy Âu Dương Kiệt cầm tay Cố Hiểu Linh, nói với cậu: “Niệm Ân, chúng ta chia tay đi!”
Ngày đó mưa lớn hơn bây giờ nhiều, còn kèm theo cả gió bão, từng giọt rơi trên mặt đất nện vào cửa kính, gió phát ra tiếng kêu vù vù, giống như khóc thút thít.
“An, buổi tối ở lại đi! Mưa lớn thế này trên đường không an toàn.” Giọng nói khàn khàn của Edward phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, anh dùng tay chống đất đứng dậy, ngẩng đầu lên cười miễn cưỡng, “Anh đi dọn dẹp qua phòng khách!”
Cố Niệm Ân ôm lấy đầu gối ngồi trên sàn nhà khẽ gật đầu một cái, ngoan ngoãn như khi mới tới chỗ này, nhưng khác nhau ở chỗ là trước kia cậu và Edward ngủ chung một chỗ, còn bây giờ Edward nói “Anh đi dọn dẹp qua phòng khách!”
Lúc nửa đêm ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi tí tách tí tách, trong không khí có mùi ẩm ướt.
Cố Niệm Ân cảm giác mình mệt chết đi được, mệt mỏi ngủ không yên, lúc hai ba giờ sáng cậu mở mắt bò dậy, kéo màn cửa sổ ra nhìn một chút, rồi với tay mở chiếc đèn đầu giường. Con gấu bông cao cỡ nửa người nằm bên gối dưới ánh đèn màu vàng ấm, vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt không dính khói lửa nhân gian.
Cậu chưa bao giờ cảm giác mình yếu đuối, cho dù cậu thường xuyên lặng lẽ đối mặt với tổn thương và đả kích.
Từ đầu đến cuối cậu cho rằng, thế giới này luôn có hạnh phúc đáng giá để tin tưởng lệ thuộc vào, luôn thuộc về một mình cậu, thuộc về Cố Niệm Ân. Cho nên, dù trước kia lận đận cỡ nào, cậu cũng chưa từng kháng cự sự ấm áp người khác cho mình.
Lúc rất còn nhỏ, mẹ nói: “Niệm Ân, Thượng Đế tạo ra cho con người ta rất nhiều ngã rẽ, có người lựa chọn bằng phẳng, có người lựa chọn gập ghềnh. Lựa chọn bằng phẳng cả đời may mắn sẽ thuận lợi, nhưng đến điểm sau cuối anh ta sẽ không cảm giác được hạnh phúc, vì hạnh phúc của anh ta đạt được quá mức dễ dàng; Lựa chọn gập ghềnh sẽ trải qua khó khăn nguy hiểm, nhưng khi đến điểm cuối, anh ta đạt được hạnh phúc thuộc về mình, thì mới có thể vui vẻ gấp bội và dù chết cũng không tiếc nuối, đây mới thật sự là cuộc sống.”
Cho nên mỗi một lần đau lòng, cậu sẽ tự nói với mình, cậu vẫn đang còn đi trên con đường gập ghềnh, nhưng tại sao điểm cuối cậu vẫn mãi chưa đi tới.
Mẹ, điểm cuối rốt cuộc là ở đâu?
Hạnh phúc đang ở nơi nào đây?
Trong phòng khách đốm lửa lập lòe chớp tắt, Edward ngồi trên ghế salon, một đêm không ngủ.