Nó dựa đầu lên vai Trinh, mắt nhắm lại. Nước mắt bắt đầu ứa ra. Nó khóc
thành tiếng. Nó hối hận đã không nghe lời khuyên của Trinh. Nó cảm thấy
đau. Tim nó dường như bị vỡ ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh. Vỡ vụn
mất rồi. Đau thật.
Trinh ngồi im nhìn Vân khóc, trong lòng thầm tráchDuy. Nó đã từng cảnh
cáo Duy tránh xa Vân ra, nó đã nói: “ Anh yêu ai cũng được em không
phản đối, nhưng trừ Vân ra. Nó rất yếu đuối. Nó không hợp với anh. Anh
sẽ làm nó tổn thương mất”. “ Anh mà làm nó tổn thương thì đừng trách em. Ai sợ anh chứ em thì không. Anh biết rõ điều đó. Nó là bạn thân của em. Anh nên hiểu điều đó có nghĩa là gì”. Vậy mà những gì nó lo sợ đã xảy
ra. Trinh đang ở đây, bên cạnh nó, đang khóc…
“Anh đã không giữ lời hứa thì đừng trách em. Từ giờ không có anh em gì nữa hết”. Trinh nghĩ thầm.
Vân đã thôi không khóc nữa, nó lại nhìn xa xăm. Trinh vẫn ngồi đó, ngay
bên cạnh nó, vẫn lặng lẽ, không nói gì nhưng Vân hiểu Trinh cũng đoán ra mọi chuyện.
- Mày đã nhìn thấy?...Trinh lên tiếng. Đây là một câu hỏi- nó hiểu, nhưng đây cũng là một lời khẳng định củaTrinh
- Ừm… Nó trả lời, giọng yếu ớt.
- Mày nghĩ như thế nào. Chia tay là xong à. Tao đã cảnh báo với cả mày
và Duy mà cả hai không nghe. Giờ mày thì ngồi đây khóc còn hắn thì chắc
đang vui vẻ bên con kia chứ gì. Mày không việc gì phải khóc. Anh em tao
cũng mặc. Giờ không anh anh em em gì với hắn nữa. Mà hắn có biết mày đã
biết rồi không?
- Chưa. Tao nghĩ chắc chắn chưa biết. Lúc nãy đang ngồi uống nước thì
thấy Duy với một đứa con gái nắm tay nhau đi vào nhà hàng đối diện. Tao
thấy con bé đó quen lắm mà không nhớ ra là ai cả.
- Tóc xoăn ngang lưng nâu đỏ đúng không?
- Hình như thế.
- Người yêu cũ của lão, mày đã gặp một lần hôm trường mình cắm trại. nhớ chưa?
- À. Nhớ. Về đi mày. Tao không sao đâu. Đừng lo…Nó cười hiền.
Trinh chở nó về nhà. Hôm nay ba mẹ nó về quê có việc, anh trai nó thì
chắc đang đi chơi với bạn. Giờ này chỉ một mình nó trong căn nhà. Chưa
bao giờ nó thấy cô đơn như lúc này. Nó đi lên phòng, nằm vật xuống chiếc giường quen thuộc. hai hàng nước mắt nóng hổi lại tuôn trào lên má.
Nó- một con bé tuy không đẹp nhưng nó xinh ( theo mọi người nhận xét còn nó chỉ thấy nó dễ thương thôi, không có gì nổi bật cho lắm. Ai cũng bảo nó con nít, thích nhõng nhẽo ( tất nhiên trong giới hạn cho phép, tuy
nhiên đôi lúc cũng “đáng ghét”),… À nó có đôi mắt to tròn, lúc nào mà
giả nai thì đúng là “Nai hết biết”,… nó hiền ( “Hiền” lắm. Điển hình là
nó chưa bao giờ đánh nhau hay gây scandal gì trong trường hết ^^. Bật mí là nó có võ, và siêu khủng nhưng chưa bao giờ nó “khoe nghề” cả.). Nó
mê truyện nhất trên đời. Ước mơ là được đi Nhật để tìm hiểu truyện và
…Cosplay thoả thích mà không bị người khác để ý dị nghị. Vì ước mơ cao
cả của mình nên nó hì hục “cày” tiếng Nhật như điên để giờ đây nó có thể tự hào nói tiếng Nhật như tiếng mẹ đẻ. Nói chung lại là nó là một con
bé dễ thương, chơi được.
Trinh- tên thật là Tuyết. Tuyết trái ngược hoàn toàn với nó. Cả hai đứa
có điểm chung duy nhất là mê truyện. À quên, Trinh còn giống nó ở khoản
nói tiếng Nhật như gió nữa. Kiệt tác của nó cả đấy. Nó lôi Trinh đi học
cùng mà lại. Đôi lúc nó tự hỏi làm sao hai đứa có tính cách trái ngược
như thế lại có thể làm bạn thân với nhau suốt bao nhiêu năm được cơ chứ ( tại sao lại không? Được quá đi chứ). Trinh cá tính có thừa. Nó để tóc
dài ngang hông còn tóc Trinh thì ngắn cũn cỡn, nó thích style dễ thương
còn Trinh lại theo style cá tính, nó trầm còn Trinh sôi nổi,…Blah…Blah…
Duy- người yêu của nó, hơn nó 6 tuổi. Nhà giàu, không đẹp trai lắm nhưng nam tính, đã từng là một tên ăn chơi, lông bông lang bang, suốt ngày
chỉ có mấy việc là đi chơi với lũ bạn, đập nhau, chém nhau,…. Nhưng từ
khi yêu nó thì Khánh đã tìm một việc làm thêm trong một bar nào đó mà nó chưa bao giờ vào ( Chưa đủ tuổi. hix). Mà nghĩ lại thì Duy thay đổi thế không biết có phải vì nó không nữa.
Nằm khóc rồi nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy đã là
9h tối. Nó thay quần áo rồi quyết định đi bộ ra bờ hồ công viên, và
quyết định hỏi anh tại sao lại nói dối nó và nếu anh không có câu trả
lời chính xác thì nó sẽ nói chia tay anh ngay trong đêm nay. Nó tuy yếu
đuối nhưng trong chuyện tình cảm nó lại là người quyết đoán. Nó lục
chiếc cặp tìm điện thoại rồi bấm số của Duy.
- Alô anh à. Anh rảnh không? Đi dạo nói chuyện với em tý nhé? ( Nó gọi điện cho anh).
- Ừm. Anh đang ngồi uống nước với mấy thằng bạn. Em đang ở đâu để anh lại? Mà có chuyện gì thế?
- Em đang ngồi ở ghế đá bên bờ hồ, gần club dance ấy. Anh lại đây đi. Em sẽ chờ. Thì lại chở em đi dạo nói chuyện thôi.
- Ok. Chờ anh 10 phút…
Gần 20 phút sau Duy mới đến, anh gãi đầu:
- Hì, xin lỗi em anh đến muộn. Đang uống nước với lũ bạn, năn nỉ mãi bọn nó mới cho đi. Hì
- Em quen rồi. Không sao mà.- Nó cười hiền. Nó vẫn vậy, luôn luôn tha thứ cho anh tất cả. Nhưng lần này thì không.
- Em lên xe đi. Đi dạo à. Em thích đi đâu? – Duy hỏi.
- Anh cứ đi đi, đi dạo mà.- Nó trả lời khi đã yên vị sau xe Duy.
5 phút sau nó mới lên tiếng.
- Anh còn nhớ trước đây khi mới là người yêu em đã nói gì với anh không? Về những thứ em ghét ấy....