Niệm Đường – A Man

Chương 8



Đám khách khứa đã tan hết, tứ hợp viện trở lại với bầu không khí trầm lặng như cũ.

Khi về tới sảnh chính, bàn đấu giá và mấy chục cái ghế ở dưới đã được dọn bỏ hết, chiếc bàn trà bằng gỗ xưa đã được đặt về vị trí ban đầu.

Một vị mặc Đường trang[1] mỉm cười tiến tới nghênh đón, sau khi nhìn thấy sự chật vật của Đường Đường và Tri Thu thì có hơi kinh ngạc.

[1]  Đường trang có hai loại: Đường trang và Đường trang tân thời. “Đây là?”

Dương Niệm Sâm ngồi xuống, đối phương đưa tới một điếu thuốc lá rồi cúi người châm thuốc cho anh.

“Bạn nhỏ trong nhà làm loạn.”

Anh vừa hất cằm, thư ký Kim đã hiểu ý kể lại đầu đuôi mọi chuyện sau đó lại xin lỗi vì đã đào một cái hố ở trong sân vườn nhà người ta.

Người nọ ha ha cười lớn, nói chỉ là mấy việc vặt vãnh, không sao.

Thư ký Kim rút một tờ chi phiếu trong ngực ra đẩy qua, nhưng người nọ cũng không có ý định nhận lấy, nhận rồi liền đại biểu cho việc mối quan hệ còn chưa đủ gần gũi.

Nhưng sau đó nhìn thần sắc của Dương Niệm Sâm thì chỉ có thể nhận lấy chi phiếu.

Đường Đường nuốt hai ngụm nước miếng, rất muốn thò lại gần để nhìn xem con số trên tờ phiếu kia là bao nhiêu. Một cái lỗ chó, phá mấy viên gạch, sửa lại có thể tốn bao nhiêu tiền được chứ?

Lại còn đưa chi phiếu?

“Thư ký Kim, cậu dẫn người ra xe trước, tôi sẽ ra sau.”

Còn có thể là chuyện gì được nữa chứ, đương nhiên là vụ bàn giao << Vân Sơn Yên Thụ>> rồi, Đường Đường không muốn rời đi một chút nào.

Dương Niệm Sâm lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái qua làn khói thuốc mờ ảo.

Chỉ một cái liếc mắt nhưng lông tơ sau lưng Đường Đường đã dựng đứng lên, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trong sân đã đậu sẵn hai chiếc xe con màu đen, cô tuy không hiểu biết về xe cộ nhưng chỉ cần nhìn đường nét uyển chuyển và độ bóng loáng đã biết chúng có giá trị không nhỏ.

Hai người ngồi vào ghế sau, thư ký Kim nghiêm chỉnh đứng ở ngoài, giống như là đang canh gác hai phạm nhân có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Tri Thu mông lung hỏi: “Chị, chị sợ anh ta lắm à?”

Đầu tóc của Đường Đường lúc này rối tung rối mù như tổ quạ: “Chị sợ anh ta!? Sao có thể?”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Tri Thu cũng nghe ra cảm giác miệng cọp gan thỏ, khoanh tay nhìn ra bên ngoài, không thèm tranh cãi với cô.

Đường Đường vội vàng bổ sung: “Chị, chị còn không phải ngại có người đang đứng ở ngoài sao.”

Tri Thu dùng cái ót đối diện với cô, Đường Đường trợn hai mắt, thầm khinh bỉ, đứa trẻ con như cậu thì hiểu cái gì chứ.

Chủ nhân của tứ hợp viện tiễn Dương Niệm Sâm lên tận xe, hiền từ hòa ái nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi.

Nhưng Tri Thu đã bị bắt ép ngồi lên chiếc xe phía sau.

Dương Niệm Sâm cái người này, tay dài mà chân cũng dài, thời điểm nghe điện thoại thì khí tràng đã tỏa ra bao trùm khắp không gian chật chội trong xe.

Khiến cho Đường Đường ngồi co rúm ở một góc, không dám động đậy.

Hai chiếc xe hướng thẳng đến một nhà hàng dành cho khách quý, Đường Đường ngoan ngoãn theo đuôi Dương Niệm Sâm đi vào phòng bao.

Tri Thu ở phía sau cũng định tiến vào lại bị thư ký Kim ngăn lại: “Đã đặt phòng sẵn, ở ngay bên cạnh.”

Đường Đường quay người ném cho Tri Thu một ánh mắt “không sao” rồi cửa phòng ngay lập tức bị thư ký Kim đóng lại.

Mới vừa xoay người đã thấy Dương Niệm Sâm đứng dưới chiếc đèn chùm thủy tinh xa hoa lộng lẫy, ngẩng cao đầu, tay trái đút túi quần: “Lại đây.”

Khi cô chậm chạp lại gần, anh dang hai tay ra, ý bảo là cởi áo khoác tây trang giúp anh.

Vị này đúng thật tự coi mình là Hoàng đế thời hiện đại mà.

Đường Đường nín thở, vươn tay tới, ai bảo cô đang có việc cần người ta giúp đỡ chứ.

Hơi thở của người đàn ông gần trong gang tấc, từ cổ anh tỏa ra một mùi nước hoa mát lạnh, lướt qua mũi của cô rồi xông thẳng vào tận đáy lòng.

Tay anh mới vừa nâng lên, cô đã cúi người trốn, gương mặt Dương Niệm Sâm trầm xuống.

“Đừng nhúc nhích.”

Dương Niệm Sâm kéo một cọng cỏ khô trên cái đầu như tổ quạ của cô ra rồi vứt vào sọt rác.

Đường Đường vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, nhưng khi nghĩ tới tiền án lừa dối trước đó của anh thì cũng không thể trách cô nghĩ bậy được.

Vì thế cô nhanh chóng ưỡn ngực lên: “Bức <<Vân Sơn Yên Thụ>> kia là hàng thật đúng không?”

Dương Niệm Sâm dựa người vào mặt bàn đá cẩm thạch, cầm lấy gạt tàn thuốc, búng tay một cái.

Con ngươi sau thấu kính rũ xuống, thong thả ung dung không chút để ý nói: “Đúng thì sao mà không phải thì thế nào?”

Cái bộ dáng không coi ai ra gì kia đúng là làm người ta hận đến ngứa răng.

100 vạn NDT đấy, ngay cả thật giả cũng không thèm quan tâm, vậy anh ta vì sao lại làm vậy?

Hay là anh đã biết cô tới vì bức <<Vân Sơn Yên Thụ>> đó? Cô muốn cái gì thì anh ta sẽ đoạt lấy hết phải không? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.