Cực tiên sinh chưa kịp cất tiếng thì đã thấy Vũ vung tay, một vật hình tròn bay ra, chắn giữa ngọn lửa và La Vĩ Thanh. Vật này không ngờ có thể hoàn toàn chặn được ngọn lửa.
La Vĩ Thanh thấy vật này thì yên tâm hẳn, vội vã đứng lên, phóng ra sau lưng Vũ.
Gã đã từng được món pháp bảo này cứu mạng một lần, nên hoàn toàn tin tưởng chiếc đĩa đá ấy có thể bảo hộ được Vũ và gã trước hỏa thuật của Hồng phu nhân.
La Vĩ Thanh kêu lên the thé:
- Lửa cháy phải có củi than. Ông chủ Vũ mau dùng pháp bảo đánh ngất ả ta đi.
La Vĩ Thanh nói rất đúng.
Từ sau khi bị Ly Muội dùng Dục Hỏa Công Tâm thiêu đốt, La Vĩ Thanh đã không ngừng nghĩ về dị năng đặc biệt của Ly Muội. Tuy gã không luyện qua dị năng đạo thuật, nhưng Vũ từng nói người luyện dị năng hỏa hệ thường tôn sùng và mô phỏng ngọn lửa nên các đặc tính dị năng cũng không khác biệt với các đặc tính của lửa.
Đặc tính của lửa là thiêu đốt không ngừng, càng cháy càng mạnh.
Nếu không lập tức khống chế được Hồng phu nhân thì không thể nào dập tắt được ngọn lửa được tạo ra bởi Hỏa hệ dị năng này được.
Khi nãy La Vĩ Thanh muốn xông tới bắt Hồng phu nhân chính vì lí do này. không ngờ người luyện Hỏa thuật vốn giỏi công không giỏi thủ nhưng Hồng phu nhân lại luyện thành Ngự Hỏa Thuật biến toàn thân thành ngọn lửa khiến gã cũng bó tay.
Vũ gật đầu, chiếc đĩa đá vừa xoáy tròn chặn ngọn lửa, vừa lao thẳng về phía Hồng phu nhân.
Hồng phu nhân cũng được Ly Muội kể về món pháp bảo này. Nàng hít một hơi, tay phải đang bắt chéo trước ngực khẽ đẩy ra.
Một ngọn lửa cực nóng phát ra từ cánh tay nàng, hóa thành một con chim lửa với những sợi lông đuôi dài uyển chuyển múa lượn trong không trung.
Những chiếc móng lửa sáng trắng của con chim lửa khéo léo chụp ngay lấy chiếc đĩa đá khiến nó dừng lại trên không trung.
Bạch Cổ Văn đứng ngoài kinh ngạc thốt lên:
- Hỏa Phụng Liêu Nguyên !
Đồng thời tay trái của Hồng phu nhân múa vòng trên không trung, một con phượng hoàng lửa xuất hiện trong không trung, uốn lượn lao về phía Vũ và La Vĩ Thanh.
Con phượng hoàng lửa còn chưa vồ tới mà không khí đã bị đốt cháy đến mức vặn vẹo.
Vũ dường như không bị ảnh hưởng lắm, nhưng La Vĩ Thanh thì đã bị nóng đến nỗi mồ hôi bốc hơi lên thành một làn khói nhẹ.
Vũ thấy vậy chau mày, hét lên một tiếng. Chiếc đĩa đá rùng mình xoay tròn, hất văng con hỏa phụng ra rồi bay ngược trở lại, xoay tròn trên đầu La Vĩ Thanh.
Chiếc đĩa đá phát ra ánh sáng lấp lánh, tạo thành một cái lồng vô hình chụp lấy hai người khiến hai con hỏa phụng cũng không cách nào tiếp cận được.
Vũ và La Vĩ Thanh đứng dưới sự bảo hộ của chiếc đĩa đá đang xoay tròn trên đầu trong khi Hồng phu nhân vẫn như một người lửa đứng một chỗ thao khống hai con hỏa phụng không ngừng vần vũ xung quanh.
Vũ phát ra mấy trái cầu sáng phóng về phía hai con hỏa phụng, nhưng hai con hỏa phụng này cũng sinh ra từ lửa, nhưng lại không bị nổ tung giống như Hỏa Tường Thuật của Ly Muội hay Hỏa Võng Thuật của Hồng phu nhân.
Chúng chỉ múa loạn lên khi bị trúng đòn chứ nhất quyết không chịu rời hai người.
Cả Vũ và Hồng phu nhân đều tạm thời không thể công kích được nhau, đành đứng nhìn nhau chòng chọc.
Lúc này quang cảnh trong phòng đã hoành tráng đến cực điểm, nếu người ngoài nhìn thấy, ắt cho rằng mình đang bị lạc vào thế giới phim ảnh.
Bạch Cổ Văn thấy Vũ bị vây khốn nhưng cũng không bị Hỏa Phụng Liêu Nguyên của Hồng phu nhân thiêu đốt thì không khỏi gật thưởng:
- Người tên là Vũ này đạo thuật quả nhiên cao thâm mạc trắc, Mặc dù nãy giờ không có xuất ra công kích gì đặc biệt nhưng thái độ ung dung, gặp nguy không loạn. Hèn nào Lý Anh Kiệt nói y cùng hai người Ly, Cấn cũng không tự tin có thể đối đầu được.
Hơn nữa Hỏa Phụng Liêu Nguyên của Hồng phu nhân hỏa lực cực mạnh, dù là sắt đá cũng có thể nung chảy, vậy mà món pháp bảo kia dễ dàng bảo hộ được hai người khỏi nhiệt lực khổng lồ ấy. Xứng đáng là đỉnh cấp pháp bảo. Nhưng hình như đây là một loại pháp bảo phòng hộ, không có năng lực công kích.
Cực tiên sinh cũng gật đầu:
- Nếu hắn không bị vướng bảo hộ cho gã La Vĩ Thanh kia, thì cũng không bị Hồng phu nhân vây khốn.
Hơn nữa từ nãy đến giờ tuy hắn không xuất ra thuật pháp nào đặc biệt ngoài mấy quả lôi cầu. Nhưng nhìn thái độ ung dung kia, chắc chắn bên trong vẫn còn ẩn tàng thực lực.
Quả là cao thủ.
Vũ và La Vĩ Thanh đứng trong lồng bảo hộ, mặc dù không bị Hỏa phụng công kích trúng, nhưng cũng thấy nóng bức kinh người. Hơn nữa đứng mãi trong này cũng không phải là cách.
La Vĩ Thanh nấp sau lưng Vũ nghe Cực tiên sinh đứng ngoài bình luận thì không khỏi động tâm. Gã nhìn lưng Vũ cũng ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ hắn cũng không thoải mái gì.
Ngẫm lại, Vũ tới Trung Quốc triển lãm pháp bảo cốt để thu hút đám người như Lý Anh Kiệt, chắc hẳn là muốn thiết lập quan hệ với những người này.
Bọn họ thế cường lực đại, đạo thuật kinh người, hẳn là những người mang trong mình bí mật kinh thiên. Một khi hợp tác thì ắt phải tạo thành đại sự.
Vậy mà chỉ vì một gã lưu manh không quen không biết mà phát sinh ra xung đột sống chết. Hai bên vừa gặp đã đánh nhau không chết không thôi.
Thế nhưng Vũ một câu cũng chưa từng trách móc gã. Nhất nhất bảo vệ.
La Vĩ Thanh trong lòng cảm động, không kìm được khẽ nói:
- Xin lỗi ông chủ Vũ. Toàn là ta gây họa.
Vũ ngạc nhiên quay lại nhìn La Vĩ Thanh
- Anh La nói gì vậy? Những việc này xảy ra đâu phải do anh La.
Nếu không phải tôi nhờ vả anh khiến anh bị cuốn vào viẹc này thì đâu đến nỗi liên tục bị mấy bà nương điên này truy sát. Người xin lỗi là tôi mới phải.
La Vĩ Thanh lắc đầu nói:
- La Vĩ Thanh tôi dù là lưu manh, nhưng trong lòng cũng biết phân biệt phải trái. Tôi làm việc thất đức đã nhiều, bản tính lại hạ lưu nên đi đâu cũng bị người ta khinh ghét. Lăn lộn trong đời mười mấy năm mà vẫn không ngoi lên được.
Lần này ông Vũ sang Trung Quốc tìm những người này làm việc lớn. Lại vì La Vĩ Thanh này mà trở mặt đánh nhau sống chết. Thế mà không trách móc nửa lời, tôi... tôi...
Vũ thấy La Vĩ Thanh bỗng nhiên ăn nói lắp bắp, nhưng toàn là những điều tâm sự. Hình như khi bị dồn vào nguy hiểm người ta thường nói chuyện chân thành. Hắn mỉm cười nói:
- Anh La luôn tự nhận mình là lưu manh, nhưng tôi thấy anh đâu có những tính xấu của lưu manh đâu?
Theo cách hiểu của người Việt Nam chúng tôi, lưu manh là những kẻ ích kỉ, lừa lọc. Ví thử đặt vào địa vị của anh La, chúng liền oán trách tôi đã đem tai vạ đến. Hoặc tự trách mình đã tự rước họa vào thân chứ đâu có lưu manh nào lại đi nghĩ cho người khác như anh La.
La Vĩ Thanh cười khổ.
- Là do ngôn ngữ của Việt Nam và Trung Quốc khác nhau thôi. Ở Trung Quốc, những kẻ vô công rỗi nghề, buôn bán nước bọt kiếm sống như tôi đều gọi là Lưu manh.
Vốn ra lưu manh, ma cô cũng chỉ là cái tên của một loại nghề. Nhưng dần dần do lăn lộn trong chỗ chợ búa, lừa lọc đối phó nhau mà sinh sống khiến cho người ta cũng dần nhiễm những thói xấu. Đến nỗi ác quán mãn danh. Hai từ Lưu manh vốn để chỉ một hạng người, lại thành ra ám chỉ những tính xấu của bọn chúng tôi.
Vũ gật đầu nói:
- Anh La ở trong vũng nước đục mà vẫn giữ được tâm hồn trong sáng như vậy thực hiếm có.
Tôi hỏi anh La một điều, anh trả lời tôi dứt khoát nhé. Chúng ta nói chuyện xong xuôi rồi đi đối phó với cái mụ ác phụ kia.
Vũ chỉ tay về phía Hồng phu nhân rồi nói tiếp
" Tôi sang Trung Quốc tầm đạo. Muốn học hỏi đạo thuật tối cao. Con đường này vô cùng vất vả cùng nguy hiểm. Hơn nữa một thân một mình tôi tiếng Trung không biết, đường xá không thông. Cũng không giỏi xã giao quan hệ. E rằng chẳng khác nào mò kim đáy biển. Không có người giúp không xong.
Anh La có đồng ý giúp tôi không ?
Nói trước với anh, tôi đi lần này tìm hiểu đạo thuật tối cao, ắt sẽ đụng chạm tới nhiều chuyện đại kị, kiếp nạn sẽ không ít đâu. Do đó tôi cũng không dám mời ai theo. Anh theo tôi ắt gặp nhiều nguy hiểm đấy. "
Những điều Vũ nói, La Vĩ Thanh cũng đoán được từ trước.
Vũ sang Trung Quốc triển lãm pháp bảo, lại tinh thông đạo thuật, xuất thủ khiến người ta kinh ngạc chắc hẳn là muốn làm việc lớn.
La Vĩ Thanh xưa nay vẫn luôn mong được trở thành đại nhân vật. Tiếc là gã không có năng lực gì đặc biệt, cũng không có người để dựa vào.
Hơn nữa trước nay vì tính mộng mơ, ham đọc truyện kiếm hiệp, tiên hiệp trên mạng. trong lòng luôn giữ một chút lương tâm. Đi lừa đảo gạt người mà lại giữ chút lương tâm thì hiển nhiên là không sao khá lên được. Nên gã làm người tốt không được, mà làm kẻ lưu manh cũng không xong.
Vũ tinh thông đạo thuật, thần bí mà lại thân thiện. Đối xử với gã mười phần tin tưởng, thân mật khiến La Vĩ Thanh vô cùng hảo cảm.
Hơn nữa La Vĩ Thanh luôn tâm niệm " Gian khổ lộ chân tình ". Lúc này sinh tử quan đầu, còn không lộ chân tình thì còn để lúc nào nữa.
Gã dứt khoát gật đầu:
- Ông chủ Vũ không ngại tôi là kẻ lưu manh, ma cô. Đối với tôi luôn tin tưởng, thân thiện.
Chính là người tri kỉ mà La Vĩ Thanh tôi tìm kiếm cả đời.
Hơn nữa ông chủ Vũ lại là người làm việc lớn. Trung Quốc chúng tôi có câu " Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển phi thăng ". La Vĩ Thanh tôi được đi theo ông chủ Vũ chính là phúc phận của tôi.
Vũ nghe La Vĩ Thanh khẳng khái nhận lời, cảm động nói:
- Anh La yên tâm, Tôi không có quan niệm kẻ dưới người trên. Đã đi cùng nhau thì là anh em. Tôi ăn cơm ắt không để anh phải ăn cháo. Cùng nhau tu luyện đạo thuật.
La Vĩ Thanh cũng rưng rưng:
- La Vĩ Thanh tôi nếu có thể cùng ông Vũ làm được việc lớn thì thực không uổng công sống đến ngày nay. Tiếc là La tôi vô học bất thuật, nói về mồm mép giảo hoạt hay đi chợ mua đồ thì còn có chút kinh nghiệm chứ nói về đạo thuật bí pháp thì một khiếu cũng không thông, so với đầu heo thì còn ngu dốt hơn. E rằng chỉ làm vướng tay vướng chân ông chủ Vũ.
Vũ cười ha ha
- Anh La có nhớ tích xưa không?
Đường Tăng tây du thỉnh kinh tìm đại đạo. Trư Bát Giới cũng chính là một đầu heo, nhưng khi tới được Tây Thiên, cũng thành một Tịnh Đàn Sứ Giả.
Huống gì tình huống bây giờ không giống tích xưa, anh La cũng không phải nhị đệ tử của tôi. Biết đâu lại chính là vị đại thánh hỏa nhãn kim tinh cũng không biết chừng.