Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 24-25



Đưa Thanh Ngọc đến con hẻm, hai người gửi ô tô cách đo 1 đoạn rồi đi bộ! Từ xa đã nhìn thấy quán xôi phồng đó. Lịch sự kéo ghế cho cô, anh ngồi xuống bên cạnh! Cô bé phục vụ nhỏ xinh chạy ra, cười tươi như hoa hỏi họ:

- Xin chào! Hai người ăn gì ạ?

- Cho anh 1 dĩa xôi phồng, một ít rau trộn! – anh cười lại nói.

- Chị Ngọc cũng vậy ạ? – cô bé nhìn qua Thanh Ngọc nói.

- Ừ Bé Tâm cứ lấy đi, lát chị kêu thêm nữa!

- Dạ anh chị chờ em 1 lát nha!

Vì đến quán này rất nhiều lần, lại thường xuyên giúp cô bé lúc đông khách nên Bé Tâm biết cả cô và Thanh Ngân! Hơn nữa cô bé này rất để ý đến khách quen nên dù mới chỉ dẫn Thanh Ngọc đến đây nhưng cô bé vẫn nhớ mặt Minh Diệp.

Chỉ chưa đầy 10 phút 1 dĩa xôi phồng được mang lên, nóng hổi, giòn tan!

Hai người bắt đầu ăn. Từ lúc mới quen lúc nào Thanh Ngọc cũng nói muốn đến nhà hàng ăn, ít nhất cũng là cửa hàng lớn! Cô cứ nghĩ anh sinh ra trong gia đình có điều kiện, ăn uống rất kén nên không dám đưa anh đến những nơi cô với Thanh Ngân hay ăn.

Nhưng có vài lần anh thần thần bí bí dẫn cô đến những nơi bình thường như thế này, thậm chí là nơi cô hay ăn làm cô rất ngạc nhiên. Sau đó anh mới nói “những nơi này trước đây anh cũng có đến, thức ăn những nơi này rất hợp khẩu vị” còn nói với với cô “ nếu em cũng thích chúng ta hay đến 1 chút”. Điều đó làm cô thấy hạnh phúc vì anh cũng có nhiều điểm hòa hợp với cô!

Hai người vui vẻ ăn xong, đứng lên chào bà chủ quán rồi đi! Cô khoác tay anh, cười tươi đi ra! Chẳng biết Minh Diệp nói thầm gì đó cho Thanh Ngọc, cô mở mắt thật to ngạc nhiên rồi gật đầu liên tục.

Chiếc xee chạy khỏi khu gửi xe, đi về phía trung tâm thành phố! Chiếc xe lại rẽ đến khu gần trường Đại học Y thành phố! Và dừng trước cửa một quán kem!

Sau đó Minh Diệp còn dẫn Thanh Ngọc đi khu chợ đêm, mua không ít đồ! Mặc dù anh chưa từng mặc những bộ đồ này nhưng sau khi quen cô, có lần cô dẫn anh đi mua đồ thun mặc ở nhà. Cảm giác rất không giống nhau! Lần đó anh còn nói 1 câu rất ngơ “ quẹt thẻ giùm tôi” làm Thanh Ngọc cười chảy nước mắt, cô chủ quán nhỏ cứ nhìn anh như vật ngoài hành tinh. Sau đó Thanh Ngọc rút tiền lẻ ra đưa cho chủ quán rồi kéo anh đi!

Sau khi đi chợ đêm mệt, hai người đi ra bờ sông dạo! Không khí thật yên tĩnh, đi đến đâu họ cũng thấy những cặp tình nhân ngồi nói chuyện. Hai người nắm tay nhau, đến 1 nơi thoáng mát, ngồi xuống!

Chiếc ghế đá cứ im lặng để đó, làm nơi nghỉ chân của họ! Minh Diệp để đầu Thanh Ngọc dựa vào vai mình, im lặng như thế và tự cảm thấy thỏa mãn.

Một năm rồi, họ đã ở bên nhau. Tuy không lâu, tuy còn nhiều chuyện chưa thể nói nhưng họ có thể cảm nhận được chính bản thân mình và đối phương đều thật lòng. Anh thấy rất hạnh phúc, cúi đầu nhìn thấy cô cũng xa xăm, im lặng nên anh hôn lên trán cô, nói:

- Em có lạnh không?

- Dạ không ạ! – Thanh Ngọc nhỏ nhẹ trả lời.

- Ừ lạnh nhớ nói cho anh biết, anh sẽ đưa em về. Anh không muốn em bị bệnh! – anh lo lắng ôm cô.

- Vâng ông cụ già? – cô cười nhẹ.

- Hừ dám nói anh là ông cụ? Anh mới 32 tuổi thôi! Nhưng nếu em đã nói vậy thì anh rất vinh hạnh là ông cụ sống cùng em đến răng long đầu bạc!

- Anh chỉ toàn nói lời hoa mỹ!

- Em có tin không?

- Không! – cô trêu anh.

- Thật? – anh gian xảo hỏi lại – em nhìn thẳng vào mắt anh đi! Nói em không tin những gì anh nói! Không thích những lời hoa mỹ ấy!

- Em không nhìn! – cô quay mặt cứng rắn.

- Em chắc chắn!

- Vâng! – khẳng định.

- Vậy thôi! – anh nhún nhún vai.

- ………………… - anh im lặng.

- ………………… - cô chờ đợi xem anh làm gì!

Sốt ruột, cô quay lại nhìn xem anh đang làm gì!

- Chụt…

Chính xác môi cô chạm vào môi anh! Thật ra anh đã chuẩn bị sẵn chờ cô sập bẫy mà thôi.

- Em dù có yêu anh cũng không nên bày tỏ lộ liễu như vậy được không? – anh cười lớn trêu ghẹo cô

- Anh là đồ xấu xa..bụp…bụp – cô xấu hổ, đánh mạnh vào người anh.

- Đau anh quá..ôi..ôi..sao anh thấy khó..chịu – giọng anh ngắt quãng, mặt nhăn nhó thật khổ sở.

- Anh…anh…đừng có giả vờ nữa – cô không thèm để ý.

- Ui đau quá..ai da..- giọng anh cứ vậy rên rỉ.

- Anh..đau thật à! – cô quay sang nghi ngờ hỏi.

- Ừ…anh..đau thật – anh vẫn ngắt giọng đau khổ.

- Đâu, đưa em xem, có đau lắm không, em xin lỗi, em không cố ý – cô lo lắng xoa xoa vào chỗ cô mới đánh anh.

- Ui em nhẹ tay! – anh rên rỉ - sao lại mạnh tay thế?

- Em xin lỗi, em không biết em lại mạnh tay vậy! – cô áy náy – cũng tại anh, trêu ghẹo em làm gì?

- Em có biết lúc em tức giận thì…- anh ngập ngừng.

- Thì sao? – cô xoa xoa cho anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Anh nói em không được giận!

- Giận? Được! – cô cười khẳng định.

- …………….- anh nhìn cô, một tia nguy hiểm xuất hiện trong đầu anh. “Có khi nào cô lại dễ dàng như vậy!”

- Anh nói đi, em không giận thật mà! – cô vẫn cười – anh nói đi!

- Lúc em giận thì giống “ Sư tử Hà Đông”! – anh nói ngập ngừng, tỉ mỉ quan sát cô.

- Vậy à? Haha em nghĩ cũng phải!

- Em không giận thật chứ? – anh nghi ngờ hỏi lại.

- Dạ! – cô gật đầu.

Anh đâu biết lúc này trong đầu cô, 1 con ác quỷ xuất hiện cười gian trá!

- Chúng ta đi dạo 1 lát rồi về đi anh! – cô đề nghị.

- Ừ chúng ta đi!

Anh cởi áo khoác, khoác lên vai cô rồi nắm tay cô bước đi!

Đi được 1 đoạn, anh phát hiện hình như có người đang theo dõi anh và cô, làm anh bất chợt nổi lên lo lắng. Người này chắc chắc không phải người của anh, vì anh đã lệnh cho họ rút hết, cho bọn họ có không gian riêng! Càng không phải người của Tom, vì lần trước anh đã bắt hắn rút người về!

Vậy thì là ai?

Hơi thở của anh lạnh lùng tản mác, tiếp tục xem người đó có động tĩnh gì hay không! Cô gái trong lòng anh, anh nhìn cô, tự hứa không thể để cô nguy hiểm! Biết đối phương chỉ có 1 người, anh có thể giải quyết, nên anh dẫn cô bước nhanh hơn ra xe.

Sau khi vào xe, đóng cửa, rồi gọi cho Vũ, lệnh cho hắn điều tra người đang theo dõi anh!

Chiếc xe lao đi, để lại sau gốc cây, 1 cô gái mặc 1 bộ váy đen bước ra sau cái cây!

Cô đã gặp anh, sau 10 năm không liên lạc, anh vẫn như xưa, lạnh lùng, hấp dẫn. Nhưng bên anh còn có người phụ nữ khác, anh còn cười, còn quan tâm, còn chăm sóc, còn biết bông đùa với cô gái ấy.

Cô ấy là ai? Là người anh yêu sao? Vậy còn cô, 10 năm qua cô chờ anh, cô sống trong nhung nhớ, anh không hề 1 lần liên lạc! Nếu không phải cô về nước tìm anh trong biển người, nếu không phải hôm nay cô đi hóng mát thì cô sao có thể nhìn thấy được anh!

Cô phải gặp anh, phải ở bên anh, phải là cô mới được sống bên anh, cô sẽ không để bất cứ người con gái nào gần anh! Hạ quyết tâm, cô quay người bước về hướng ngược lại, lên chiếc taxi đi thẳng. Chính lúc đó, 1 người đàn ông mặc bộ vest đen bóng, mang hơi thở nguy hiểm bước ra! Nhìn theo hướng cô gái đó rồi bước đi, im lặng.

Hàng cây rì rào đong đưa, để lại bao nhiêu ý nghĩa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.