Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 46-47



Đêm xuống! Mùa này ban đêm cũng nóng nực không khác gì ban ngày!

Trong sân biệt thự, Minh Diệp đang đi dạo cùng với Thanh Ngọc. Đến bay giờ cũng được gần 2 tháng thai, đã bắt đầu có tim thai! Thanh Ngọc cần dinh dưỡng và vận động để thai khỏe mạnh nên đêm nào Minh Diệp cũng dạo quanh vườn cùng cô.

Không khí có hơi nóng chút xíu nhưng quanh vườn biệt thự cây cối cũng nhiều, có ao sen, hồ tắm lại là khu vực không khí trong lành nên cũng không quá khó chịu. Hai người tiến vào sân đình bên hồ sen ngồi nghỉ ngơi.

Mỉm cười, Minh Diệp nhẹ nhàng đỡ Thanh Ngọc ngồi xuống 1 cách cẩn thận:

-Em cứ cẩn thận, từ từ!

-Phì! – Thanh Ngọc thấy hành động của Minh Diệp mà bật cười – anh không cần quá khẩn trương như vậy đâu Diệp!

-Sao lại không cần? Em và con đều cần phải được tỉ mỉ chăm sóc! Nếu không tốt anh sẽ không yên tâm – anh bá đạo nói.

-Được rồi! Em sẽ nghe lời của anh! – cô gật gật – bác sĩ chưa báo mà bệnh nhân đã lo chạy rồi!

-Ừ em muốn nói sao cũng được! Đây là anh tận tâm!

-Diệp! Cảm ơn anh.

-Sao lại nói cảm ơn ở đây? Không phải nói chúng ta không cần khách khí với nhau sao? Ngốc!- anh xoa xoa bờ vai nhỏ nhắn của cô, kéo lại dựa vào vai mình – Em biết không? Đáng lẽ anh nên cảm ơn em! Em mang đến tất cả hi vọng cho anh! Tất cả mọi thứ.

- Em có công nhiều như vậy sao? – cô cười lí lắc – Sao em lại không biết nhỉ?

-Nghịch ngợm! Sao từ đầu anh không thấy em nghịch ngợm như bây giờ nhỉ?

-Có lẽ, tính xấu bây giờ mới ló ra chăng? – cô đặt ngược câu hỏi.

-Bây giờ mới ló ra? Hay là trước đây che giấu?

-Em không thèm che giấu đâu nhá!

-Vậy là trước đây anh không thấy rồi! Haizzz- anh thở dài – Vậy nên bây giờ anh mới nhận ra!

-Hối hận rồi chứ gì? – cô ngồi thẳng dậy nhìn anh – Anh tính trả hàng phải không?

-Nếu anh muốn trả thì sao? – anh nheo mắt hỏi.

-Không cho! Hàng đã nhận thì đừng mơ trả lại! Giờ anh có hối hận thì cũng muộn rồi hehe!

-Vậy sao? Thế thì anh đành chấp nhận thôi! – anh nói giọng đầy hối tiếc.

-Đáng ghét! – cô đánh vào vai anh vài cái.

-Hahahaha!

Hai người ngồi dưới đình nói chuyện một lát rồi vào nhà! Vừa vào đến nhà, họ thấy Tom đang ngồi nhâm nhi ry rượu Tây! Tom cũng thấy hai người, cười tươi:

-Cậu lại uống với tôi vài ly chứ?

-Ừm! – anh gật đầu rồi quay sang Thanh Ngọc – anh đưa em lên phòng nhé!

-Anh cứ ngồi lại với anh Tom đi! Em tự lên một mình cũng được! – Cô lắc đầu.

-Em cứ để cậu ấy đưa lên đi! Ai lại để phụ nữ có thai đi như vậy! – Tom lên tiếng – Cậu cứ đưa cô ấy lên trên tầng đi! Tôi ra ngoài sân sau!

Nói rồi Tom cầm chai rượu đứng lên ra sân sau!

Thấy vậy Minh Diệp cũng không nói gì, đưa Thanh Ngọc lên lầu. Chờ Thanh Ngọc lên giường, đặt một nụ hôn rồi anh đi xuống nhà.

Cánh cửa sau mở ra, anh thấy Tom đang ngồi nhìn xa xa, tay lắc ly rượu đỏ sóng sánh. Bước lại gần, anh kéo ghế ngồi xuống. Không ai nói gì hết, anh cũng nhấp ly rượu Tom vừa mới rót.

Hai người đàn ông đều tĩnh lặng theo đuổi suy nghĩ của mình. Tom quay sang nhìn Minh Diệp, cũng lên tiếng trước:

-Dạo này mọi chuyện đều ổn cả chứ?

-Cũng ổn! – anh gật đầu – còn chuyện của anh bên đó?

-Cũng vậy thôi! – Tom nhấp ngụm rượu, lại nhìn ra xa – Nghe nói Nghiêm Hùng bị Hắc Ưng xử lý hả?

-Ừ! Mới có mấy ngày trước thôi! – anh gật đầu.

-Có biết nguyên nhân không?- Tom hỏi.

-Nguyên nhân thì không rõ, chỉ biết là do chính Phi Ưng ra lệnh thôi!

-Tình hình bên đó có phát triển gì không?

-Hiện tại Hắc Ưng đang móc nối làm ăn với Thái Lan và Cam pu chia! Tôi đã bọc sẵn hết thảy rồi! Tình hình sẽ không thoát khỏi sự khống chế của chúng ta.

-Vậy là ổn! Cứ đợi xem tình hình rồi tính tiếp! Cậu có định xem xét nguyên nhân Nghiêm Hùng bị giết không?

-Theo điều tra ban đầu là do bản tính háo sắc của ông ấy hại! Dù cho là chú họ thì tôi cũng không bao che! Đằng nao cũng không ai biết đó là chú họ của tôi, hơn nữa do chính ông ta tự hại mình! Phi Ưng cũng phong tỏa bên điều tra rồi, tôi cũng không cần bới móc ra làm gì!

-Vậy cũng được! Còn chuyện cậu với Thanh Ngọc thì sao? Cậu đã nói với cô ấy về thân thế của mình hay chưa?

-Còn chưa! Tôi nghĩ bây giờ chưa phải lúc! – Minh Diệp lắc đầu, nhìn ra xa.

Đây cũng chính là điều anh băn khoăn nhất! Nếu nói thì sợ cô không tự tin chấp nhận quá khứ đầy máu trên tay của anh. Cô là người thiện lương, là bác sỹ đầy nhiệt huyết và thương yêu mọi người. Nếu cô biết rồi thì chỉ sợ cô sẽ xa anh, chỉ sợ cô sẽ đi mất!

Cô mà đi rồi thì mọi thứ trong thế giới này đối với anh sẽ trở lại như trước. Anh đã quen với cuộc sống hạnh phúc đầy đủ này rồi, làm sao anh có thể đối diện với cuộc sống màu đen không có hi vọng như trước được đây! Còn nếu sau này cô biết, cô sẽ nghĩ rằng anh lừa dối cô, anh không thành thật với tình yêu này thì mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn. Đằng nào cũng không được, mọi thứ làm anh khó khăn để quyết định.

Như hiểu suy nghĩ của Minh Diệp lúc này, Tom lấy ly rượu của mình chạm vào ly của Minh Diệp, uống 1 ngụm rồi lại nói:

-Thôi cứ từ từ mà suy nghĩ! Tôi nghĩ là cứ để cô ấy sinh xong đi, lúc đó gắn kết rồi, hẳn là sẽ hiểu hơn!

-Cũng đành vậy!

-Thôi uống hết ly đi! Tôi còn phải lên ôm bà xã để ngủ nữa! Không chừng mấy nhóc ác lại chiếm mất chỗ của tôi vậy!

Nói xong là làm ngay! Tom đứng dậy, đi vào nhà! Chỉ còn Minh Diệp, ngồi trầm ngâm, uống nốt chút rượu còn trong ly, rồi đi lên phòng.

Mở cánh cửa, anh thấy Thanh Ngọc đang đọc cuốn cẩm nang cho phụ nữ có thai mà anh mới mua hôm trước. Dưới ánh đèn mờ mờ chỉ chiếu sáng 1 góc giường nơi cô đọc sách, cô say mê đến độ không biết anh đã đi vào! Cô thả tóc, mái tóc xõa xuống bờ vai, rồi cô lại đưa tay kéo lên bên tai. Nhìn cô hấp dẫn ánh mắt, có vẻ khác hơn so với trước đây! Có phải do cô đã có thai chăng?

Lại gần cô, anh trách nhẹ một tiếng:

-Em không thấy trời khuya rồi sao?

-Diệp à? Anh vào lúc nào vậy? – cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ - Xin lỗi! Em mải đọc sách quá mà không biết anh vào!

-Em đó! Không phải mai đi làm sao? Còn không ngủ đi? Trước khi ra khỏi phòng anh đã nói em ngủ sớm đi mà!

-Em chỉ muốn tham khảo thêm một số kinh nghiệm làm mẹ thôi! Em sợ mình không làm tròn trách nhiệm được.

-Đừng lo! Mọi thứ đã có chị hai và mẹ em chỉ dẫn hết rồi! Với lại em còn có anh – anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán – Dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ chống đỡ thay em!

-Cảm ơn anh! Anh thật tốt!

-Ngốc! Sao lại khách sáo vậy chứ? Xem kìa, có phải cảm động chảy nước mắt rồi không? – anh vuốt chút lệ vương trên mắt cô – sao lại xúc động như vậy chứ?

-Chắc là do có thai nên tính tình thay đổi như vậy đó! – cô cười cười.

-Đừng như vậy! Dù hạnh phúc hay đau khổ anh cũng muốn em tin tưởng và nắm tay anh! Nhìn em khóc dù chỉ một chút xíu, anh thấy mình rất tệ, em biết không? Hãy tin anh! Dù anh làm chuyện gì đi nữa, mọi thứ cũng là bản thân anh chịu! Chỉ cần em biết anh luôn muốn em vui vẻ, còn lại anh sẽ gánh chịu!

-Anh đừng nói nữa! Em hiểu mà! Dù gì em cũng không trách anh đâu.

-Ngoan! Không còn sớm nữa, đi ngủ đi!

-Dạ!

Hai người nằm xuống, Thanh Ngọc rúc vào bàn tay rộng lớn, má áp vào ngực anh, nghe từng nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cô thoả lòng, rất mãn nguyện! Chỉ cần có anh ở bên, chỉ cần có hơi thở của anh bên cạnh cô mới yên tâm mà đi ngủ. Nghĩ đến đó cô lại dụi đầu vào ngực anh.

Minh Diệp thấy hành động ấy buồn cười, liền ôm cô chặt hơn. Lực đạo vừa phải không làm cô đau hoặc khó chịu, tìm tư thế thoải mái nhất để cô có thể ngủ ngon. Vuốt tóc cô, anh hỏi:

-Ngọc này! Em có cảm thấy mình thiệt thòi không?

-Thiệt thòi gì cơ ạ? – cô ngẩng đầu nhìn anh.

-Vì em về đây với anh, ở bên cạnh anh! Trong khi anh chưa thể cho em một đám cưới chính thức! Em không thấy thiệt thòi sao?

-Anh đừng nghĩ nhiều! Tuy chúng ta chưa cưới nhưng không phải trên luật pháp cũng là vợ chồng chính thức rồi hay sao? Hơn nữa ba anh chưa tỉnh, mẹ em cũng đồng ý chờ ba anh tỉnh rồi! Em tin sẽ nhanh thôi ba anh sẽ là người đưa em vào lễ đường! Đám cưới cũng chỉ là hình thức thôi, anh đừng bận tâm!

-Ngọc! Cảm ơn em! Chờ ba tỉnh lại, anh sẽ bù cho em một đám cưới thật lớn để mọi người biết rằng em là vợ của Trần Minh Diệp anh!

-Em không quan trọng những thứ đó! Chỉ cần ở bên anh là đủ rồi!

Minh Diệp hôn lên trán Thanh Ngọc một cái, rồi cứ ôm cô như vậy. Một lát sau, tiếng hít thở đều đều từ người trong ngực truyền ra, anh cười khẽ. Anh tự thề rằng khi ba anh tỉnh lại, anh sẽ tổ chức cho cô 1 đám cưới thật lớn, cho cô một cuộc sống hạnh phúc! Anh sẽ chờ trong đêm tân hôn, nói ra hết những gì anh giữ kín với cô, để cô hiểu và chấp nhận cuộc sống của anh trước đây! Dù cô có không chấp nhận thì anh cũng sẽ tình nguyện chờ cho cô chấp nhận chuyện đó.

Nghĩ tới chút khó khăn đó, anh cũng hơi do dự. Nhưng vì yêu cô, anh không muốn giấu diếm bất cứ bí mật gì! Chỉ cần nói hết, dù cho có theo đuổi cô lại từ đầu, anh cũng sẽ thử.

Màn đêm nhẹ nhàng như vậy chìm trong tĩnh lặng.

- Siro -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.