Đinh Hạo sau khi tốt nghiệp đại học liền cùng Bạch Bân tới thành phố D.
Bên kia là thành phố đã cũ, các loại kiến trúc đều từ lâu, từ một loạt nhà máy công xưởng khu dân cư cũ ngang dọc, còn có thể nhìn ra náo nhiệt của năm xưa.
Nhà Đổng Phi là người bản địa, cố ý lái xe mang bọn họ đi quen thuộc hoàn cảnh. Thật ra không cần nhờ Đổng Phi hỗ trợ giới thiệu, Đinh Hạo thật sự rất quen thuộc nơi này.
Đôi lúc nằm mơ, cậu luôn có thể nhớ lại chốn này.
Khi đó cậu vừa tới, không hiểu chuyện, lại cảm thấy Đinh Viễn Biên vứt cậu ở nơi hoang vắng tàn tạ này mặc kệ, mang theo ý tưởng cam chịu cùng Lý Thịnh Đông lái xe chạy lung tung, không bỏ sót chỗ nào ở thành phố D. Thành phố cổ kính này chẳng có gì biến hóa, khung cảnh kiến trúc luôn phảng phất một cảm giác hùng tráng bi thương.
Rất nhiều chuyện xưa phát sinh ở nơi đây, cậu và Bạch Bân gặp nhau, dây dưa, dần dần khiến cậu sợ hãi tình yêu… Cùng với, cậu rời đi.
Lại một lần nữa đến nơi đây, rất nhiều chuyện xưa trong sinh mệnh đã thay đổi, chỉ có nó không thay đổi.
Đinh Hạo ngẩn người ngắm thành phố, cậu cảm thấy đây đại khái chính là ‘cảnh còn người mất’, có một loại cảm giác không nói nên lời, có may mắn, cũng có một chút hơi hơi chua xót.
Bạch Bân thấy Đinh Hạo từ nãy đến giờ không nói gì, nghĩ là cậu thất vọng với chỗ này rồi. Anh biết Đinh Hạo thích náo nhiệt, băn khoăn vỗ về tay cậu: “Nơi này là khu phố cổ, chỗ trung tâm thành phố có lẽ sẽ phồn hoa hơn một chút.” Ngữ khí Bạch Bân thản nhiên, nhưng không khó nhìn ra ý tứ săn sóc bên trong.
Trong lòng Đinh Hạo ấm áp, trừng mắt nhìn anh: “Bạch Bân, anh hồ đồ sao? Nơi này thật tốt, em đã sớm hỏi thăm cẩn thận, bánh bao chính tông chỉ có ở đây mới bán thôi!”
Đổng Phi không ngờ Đinh Hạo còn tra những thứ đó, nghe cậu nói cũng cười cười góp lời: “Đúng, chỉ ở khu phố cổ này mới có, tài nghệ gia truyền bao nhiêu năm!”
Sáng sớm đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bánh bao, chủ quán không chút để ý mở rộng cửa làm bánh bao trước mặt mọi người, muôi sáng bóng ma sát đáy nồi phát ra thanh âm vang dội, một lượt qua tay cùng lật lại, mười mấy cái xúc ra bàn.
Nghe phục vụ hét to một tiếng ‘Xong một mẻ’, người xếp hàng tiếp theo liền tiến đến, nhắc nhở số lượng đặt hàng của mình với phục vụ trước tiên: “Tôi lấy mười cái! Gói về nhà!”
Một mẻ được khoảng bốn người, đến khi tới lượt Đinh Hạo, đúng lúc hết sạch.
Hôm nay là ra ngoài đi dạo, Bạch Bân vừa rồi ở trên xe nghe thấy Đinh Hạo chạy ra, ý bảo đợi thêm lát nữa cũng không có vấn đề gì. Anh hơi cúi đầu, còn thật sự nghe Đinh Hạo nói chuyện, thỉnh thoảng cũng trả lời một hai câu.
Cửa hàng bánh bao là tay nghề lâu năm, vẫn như trước dùng bếp củi nấu rượu chậm rãi chưng bánh, tuy thời gian chờ lâu, nhưng là hiếm gặp. Nghe tiếng nước bùng bục bùng bục sôi trong nồi, Đinh Hạo hít hà cái mũi, vô cùng khẳng định kết luận: “Đây là nhân đậu phụ tương thịt.”
Đầu bếp đang chuẩn bị ra mẻ tiếp theo, nghe cậu nói vậy cũng cười: “Mũi thật là thính! Chúng ta hôm nay chỉ làm một mẻ đậu phụ, lại để cậu đoán được!”
Đầu bếp còn cố ý chọn vài cái tròn tròn nóng hổi nhất cho cậu, bao giấy dầu đưa vào trong tay: “Này! Thừa dịp nóng ăn mới ngon!”
Đinh Hạo nở nụ cười đúng vậy, nóng hôi hổi cầm trong tay, cắn một ngụm, miệng thơm lừng: “Bạch Bân, anh ăn thử đi! Ngon quá.”
Bạch Bân đưa một phần cho Đổng Phi, chính mình cũng cầm một phần, tán thưởng: “Đúng là ngon.”
Giấy dầu gói bánh bao để không dính bẩn tay, trên bề mặt được rán qua rồi chưng khô vàng, vừa mềm mại vừa dai dai. Bên trong đậu phụ được nghiền kỹ, không ngờ lại rất hòa hợp với tương thịt, ăn không quá nát mà chỉ cảm thấy mùi tương thịt ngọt ngào nồng đượm.
Đinh Hạo biết Bạch Bân không quen ăn đồ hơi ngọt, bốc lấy hơn phân nửa của anh ăn hết, lầm bầm thúc giục: “Nhanh lên, ăn xong rồi còn phải đi xem tiếp nữa! Đúng rồi, chúng ta ăn cơm ở đâu?”
Bạch Bân nở nụ cười: “Đây không tính là cơm à?”
Đinh Hạo còn thật sự gật đầu: “Đương nhiên! Đổng Phi người ta từ thật xa tới đây với chúng ta một ngày, cùng ăn, cùng uống, cùng chơi thật là vất vả, chẳng lẽ lại lấy bánh bao ra chiêu đãi người ta?”
Đổng Phi thoáng ‘khụ’ một tiếng, sửa chữa lại hình dung ‘ba cùng’ của Đinh Hạo: “Tôi không cần ăn cơm, cùng đi chơi là được rồi.”
Bạch Bân nhìn Đinh Hạo cao hứng, trong lòng phá lệ thoải mái, theo thói quen muốn lấy khăn tay lau miệng cho cậu, lại bị Đinh Hạo tránh đi.
Đinh Hạo ở bên ngoài luôn cẩn thận, cầm khăn tay tự mình lau: “Em tự làm được.”
Bạch Bân cũng không để ý, đặt khăn vào tay cậu, lại chỉ chỉ miệng mình: “Ở đây còn có một chút.”
Đổng Phi ở bên cạnh dường như không phát hiện, còn đang giới thiệu kiến trúc cổ kính xung quanh: “Đây là xưởng máy cũ, đa phần hiện giờ không hoạt động nữa, còn có bên kia…”
Đinh Hạo cũng hiểu được ánh mắt Bạch Bân quá mức nhiệt tình, mất tự nhiên xoay người, tiếp lời Đổng Phi. Đinh Hạo vẫn nhớ rõ một ít chỗ này, nói trúng trọng tâm. Đổng Phi nghe vào trong lỗ tai lại biến thành một loại cảm giác khác, ngay cả ánh mắt nhìn Đinh Hạo cũng có chút tán thưởng.
Bạch Bân ở bên cạnh nghe cũng cười, ôn nhu trong mắt thủy chung vẫn không hề tan biến.
Đinh Hạo mua nhà ở gần đây, nhưng vẫn chưa dọn dẹp xong, cũng không tiện vào ở. Đổng Phi tạm thời tìm một khu nhà trọ cho bọn họ ở tạm, nói chờ vài ngày chuẩn bị bên kia xong xuôi sẽ giúp bọn họ bàn giao qua. Bạch Bân không gấp gáp chuyện này lắm, công tác của anh đã quyết định ổn, là ở khu khai thác bên kia, cách khu phố này hơi xa, anh muốn qua bên đó nhìn xem, để Đinh Hạo ở gần mình hơn một chút.
Đinh Hạo vừa bước vào phòng phải ra ngoài nhìn ban công, đứng dựa vào lan can nhìn xuống dưới, quả nhiên có thể nhìn thấy một hồ nước rất lớn, vẫn chưa hoàn thiện xong, có nhiều công nhân đang vòng quanh làm những chiếc cầu gỗ nho nhỏ. Chòi nghỉ đối diện lại rất đẹp, giống hệt như trong ký ức, chỉ là mới hơn một chút, dù sao cũng là vừa xây xong, có cảm giác mới mẻ.
Lúc Bạch Bân bước tới sau cậu, Đinh Hạo vẫn đang nhìn khung cảnh kia, như là đang xác nhận gì đó.
Bạch Bân đến gần, cũng nhìn xuống dưới, cánh tay theo thói quen ôm lấy hông Đinh Hạo kéo cậu vào lòng: “Thích nơi này sao?”
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, hỏi anh: “Đổng Phi đi rồi?” Thấy Bạch Bân gật đầu, lại bổ sung: “Em quên tiễn anh ấy rồi.”
Bạch Bân dựa sát vào cậu, mỗi khi cười khẽ đều có hơi thở ấm áp phất qua nơi đỉnh đầu: “Em vừa bước vào liền không yên lòng, không nhớ cả anh, còn lo lắng chuyện tiễn Đổng Phi…”
“Hôm nay đi đường quá nhiều, mệt mỏi.” Đinh Hạo nghiêng đầu dựa vào người Bạch Bân, mắt khép hờ.
“Tắm rửa xong rồi ngủ nhé?”
“Em lười động.”
Bên tai là tiếng cười rất nhẹ, nghe thấy Bạch Bân nói câu ‘Anh làm’, sau đó, đã bị ôm lên.
…
Bạch Bân hôn lên lỗ tai Đinh Hạo, lại vuốt ve phía sau lưng cậu, cứ luôn mãi thích những động tác nhỏ nhặt ấm áp như vậy.
Nếu đây là lúc trước, động tác nhỏ như vậy… dù thế nào cũng sẽ không biết đến đi?
Đinh Hạo khẽ cong khóe miệng, nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của Bạch Bân, lần đầu khích lệ anh: “Thật thoải mái.”
Bạch Bân nhìn người trong lòng cọ cọ, như một chú mèo kiêu ngạo được ăn no, thu hồi móng vuốt nhỏ của mình, không hay xù lông như dĩ vãng, nhu thuận như vậy thật sự hiếm gặp. Bạch Bân cầm lấy tay cậu hôn lên, ngậm lấy một ngón tay khẽ cắn: “Hạo Hạo thật thích nơi này.”
Lần này là dùng câu khẳng định, từ lúc mới bước vào đến hiện tại, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Bạch Bân có thể cảm giác được Đinh Hạo thích nơi này. Không giống như thích tiền hay những vui mừng trong quá khứ, chỉ là có chút cảm giác giống như được trở lại hoàn cảnh quen thuộc, cả người buông lỏng phòng ngự.
Đinh Hạo xoay người ghé vào lòng Bạch Bân, mặt đối mặt khẽ cắn miệng anh, hàm hồ nói: “Lại đến một lần… Em nghĩ… Phải…”
Bạch Bân ôm lấy đầu lưỡi không thành thật kia, hút một ngụm thật mạnh.
“Hạo Hạo, em còn nhớ phong thư thời gian từng viết hồi đại học kia không? Em viết địa chỉ thành phố D, sáng nay Đổng Phi đưa cho anh.”
Đinh Hạo bị anh làm cho thắt lưng có chút phát run.
Hơi thở nóng rực của Bạch Bân phun lên lỗ tai Đinh Hạo, lời nói cũng khiến người ta thấy thân thể nóng lên: “Em còn nhớ, mình viết cái gì chứ?”
Đinh Hạo ngước mắt lên, trên mặt còn mang theo cảm giác thỏa mãn không lâu lúc trước, hơi hơi nheo mắt lại nhìn phá lệ gợi cảm. Cậu liếm môi Bạch Bân, lại liếm đến cằm anh, hầu kết: “Bạch Bân, nếu anh còn trêu chọc em… Cẩn thận hôm nay không cho anh… Đi ra ngoài…”
Bạch Bân nở nụ cười, ngực phập phồng: “Thật không biết, rốt cục là ai đang trêu chọc ai…”
“Nói cho anh biết, em viết cái gì?”
“Anh rõ ràng đã mở ra nhìn rồi, còn hỏi em…”
“A, em viết người nhận là tên anh mà.”
Bị áp đảo trên chiếc giường mềm mại, Đinh Hạo ôm con người cố chấp kia, bỏ cuộc chính mồm ghé vào lỗ tai anh nói ra ba chữ ấy.
Khi Bạch Bân nghe được câu nói kia, cảm thấy trong lòng bị đầu lưỡi con mèo nhỏ liếm ngứa đến lợi hại, giống như Đinh Hạo sau khi nói xong câu nói kia, không cam lòng liếm cắn lỗ tai anh, ngứa, ngay cả trong lòng cũng tê dại. Tiếp tục động tác, nhịn không được thốt ra câu nói đồng dạng: “Hạo Hạo, anh cũng vậy. Anh… Yêu em!”