Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 43: Cục cưng trở lại



Đinh Hạo lo lắng một thời gian, chuyện gì cũng không xảy ra. Cậu bắt đầu hoài nghi mình bị Đinh Húc lừa. Đinh Hạo cảm thấy rất có khả năng, hơn nữa sáng hôm đó… thanh âm của Đinh Húc không thích hợp. Nếu bình thường Đinh Hạo sớm đã nhận ra, nhưng ngày đó tâm thần không yên, chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Bây giờ định thần lại, càng nghĩ càng cảm thấy Đinh Húc đây là trả đũa.

Đinh Hạo lấy chiếc di động mình giấu trong hộp sắt nhỏ ra. Loại di động màu đen cảm ứng này đã được đưa ra thị trường, không cần vụng trộm cất giấu nữa. Chiếc điện thoại theo Đinh Hạo một đường, vẫn luôn cẩn thận đặt trong hộp sắt không sử dụng, chỉ duy nhất mở ra một lần là vào lúc Đinh Hạo sinh nhật lần 6 tuổi.

Khi đó không có tiền, thiếu chút nữa đem nó đi cầm bán.

Nhưng, may mắn Bạch Bân xuất hiện, cầm theo chú heo nhỏ tiết kiệm nhét đầy đầy mặt, nói cho cậu biết, đây là ‘Nguyện vọng của Hạo Hạo’. Bạch Bân giống như vẫn luôn biết thứ cậu cần nhất, không dung túng, nhưng sẽ luyến tiếc để cậu khổ sở.

Đinh Hạo lấy chiếc di động màu đen kia ra, vỏ ngoài kim loại vẫn lạnh như băng, cầm trong tay thật lạnh. Đây là bằng chứng duy nhất có thể chứng minh cậu đã sống lại một lần nữa.

Mày mò một chút, di động vẫn chưa thèm mở ra, màn hình tối đen. Cũng đúng, đã sắp 20 năm rồi, không khởi động được cũng coi như bình thường. Đinh Hạo sờ sờ hoa văn ánh bạc trên vỏ di động, cảm thấy thứ này coi như là ‘lỗi thời hóa’.

Luyến tiếc những tin nhắn bên trọng, Đinh Hạo nhét di động vào trong túi áo, chuẩn bị đem đi sửa. Chưa kịp ra khỏi cửa, Bạch Bân đã gọi điện thoại tới, nói là cục cưng đã về, bảo Đinh Hạo ở nhà chờ Lisa đến: “Hạo Hạo, Bạch Kiệt có việc không thoát thân nổi, bảo Lisa đến chỗ chúng ta trước. Đổng Phi đã ra sân bay đón hai người, em ở nhà chờ, đừng chạy loạn.”

Đinh Hạo đáp ứng: “Được, bao giờ đến? Em đi chuẩn bị đồ ăn.”

Bạch Bân suy nghĩ: “Không cần, trưa anh về làm cho mọi người. Em chuẩn bị chút hoa quả cho cục cưng, rồi dọn dẹp giường nhỏ, có lẽ sẽ mệt mỏi, về nhà ngủ một giấc.”

Bạch Kiệt tuy bận rộn nhưng trong nhà vẫn còn có dì Ngô, trở về vẫn đối phó được. Bạch Bân đây là lo lắng Đinh Hạo, anh cảm thấy Đinh Hạo khoảng thời gian này rất mất tinh thần, tìm cách cho Đinh Hạo cao hứng. Đinh Hạo trong lòng hiểu được, cũng không phản đối, đi dọn dẹp nhà theo lời Bạch Bân, chuẩn bị hoa quả đồ uống cho Lisa và cục cưng. Trong nhà không có đồ ăn vặt, chỉ có một chút mứt, đều bày ra hết trên bàn.

Di động không kịp mang đi sửa, lại cất vào trong hộp. So với quá khứ, Đinh Hạo cảm thấy vẫn là hiện tại quan trọng hơn, nếu cứ nhớ mãi không quên, sẽ ảnh hưởng đến người khác. Cậu nghĩ thông, tâm tình cũng thư thái hơn rất nhiều, nhất là nhớ tới cục cưng con mình sắp về đây, trên mặt lại nhịn không được nở nụ cười.

Cục cưng tới rất nhanh, bé đã không cần Lisa ôm, tuy vẫn không thích nói chuyện, nhưng vẫn có thể giao tiếp với người lớn. Cục cưng đội mũ gấu nhỏ bằng len, ngay lúc Đinh Hạo vừa mở cửa ra liền dang hai tay nhỏ bé bổ nhào vào đùi Đinh Hạo: “Cha!”

Đinh Hạo cảm động, nhưng bé con rất thấp, chỉ có thể ôm chân cậu, hơn nữa còn ôm rất chặt. Cục cưng nhớ Đinh Hạo, nhiệt tình ôm lấy không chịu buông ra: “Cha, ôm!”

Đinh Hạo dở khóc dở cười, bé con kia khoảng thời gian này béo lên, cậu kéo về phía trước đi phải cố hết sức: “Cục cưng, con buông ra cha mới có thể ôm con được.”

Cục cưng lắc đầu, dùng một chủ ngữ biểu đạt rõ ràng ý của mình: “Con ôm.”

Lisa và Đổng Phi ở phía sau mang đồ vào, những thứ đó là cho hai người Đinh Hạo, trong xe còn có một ít quà tặng cho những người khác trong nhà, không mang lên. Nhưng có mấy thứ ấy đã quá sức rồi, rượu vang, quần áo, pho mát, lạp xưởng, chocolate… Thậm chí còn có hai hộp mì Ý lớn.

Đinh Hạo đã thành công kéo cục cưng từ trên đùi xuống, đang ôm bé trên đầu gối mình chơi đùa, nhìn Lisa đem tới những thứ này, mắt sáng bừng: “Lisa, mấy thứ đó đều cho chúng tôi sao? Quá nhiều rồi.”

Lisa nghĩ nghĩ, lại cầm lấy một bộ quần áo, xoay người đưa cho Đổng Phi: “Đúng đúng, đây là tặng cho anh! Đổng tiên sinh.”

Đinh Hạo ôm cục cưng đứng lên đi quấy rối. Lấy một hộp mỳ Ý trên bàn nhét vào tay Đổng Phi, còn quay đầu lại bẻ cong sự thật với Lisa: “Lisa, cậu không hiểu đâu. Người Trung Quốc chúng tôi ấy mà, chú ý ‘Dân lấy ăn làm gốc’, tặng người thì cứ đưa đồ ăn là được rồi! Người chỉ muốn mặc không muốn ăn, cả vạn người cũng chẳng có lấy một ai! Cậu cố tình đưa, Đổng Phi người ta cũng không…”

“Xin lỗi, tôi chính là một phần vạn kia.” Đổng Phi đen mặt, đặt hộp mỳ Ý kia lên đầu Đinh Hạo, để cậu giữ lấy: “Tôi không cần ăn, cậu vẫn là tự mình cầm đi.”

Cục cưng nhìn thấy Đinh Hạo đội hộp, lập tức thành thành thật thật bất động, lo lắng nhìn cha mình, sợ hộp rơi xuống đập vào gương mặt xinh đẹp của cha.

Đinh Hạo lại càng sợ hãi đụng phải cục cưng, kéo hộp kia xuống, không trêu chọc Đổng Phi nữa, ôm bé con vào trong phòng: “Cục cưng, nhìn xem cha chuẩn bị cho con cái gì này, đảm bảo dọa con nhảy dựng! Ha ha!”

Đinh Hạo nói vậy, ngay cả Lisa cũng thấy tò mò, theo vào cùng nhau xem: “Đinh Hạo là cái gì vậy?”

Tiếng Trung của Lisa vẫn chưa đạt chuẩn, không thể nói lưu loát. Đổng Phi ở phía sau góp lời: “Không phải cái gì vậy”. Cũng không biết Đổng Phi là vô tâm hay cố ý, lời nói đặc biệt khiến Đinh Hạo ngứa lỗ tai.

Đây là gian phòng ngủ cố ý dành riêng cho cục cưng, ánh sáng rất tốt, cũng phủ một lớp đệm mềm như trong nhà Lisa. Chân bàn, chân giường trong phòng đều được bao một lớp bọt biển mềm, có thể nhìn ra được chủ nhân của nó đã bỏ ra khá nhiều công phu.

Nhưng khiến người khác chú ý nhất chính là một tòa lâu đài trẻ em chính giữa phòng. Nói là tòa thành, nhưng đây căn bản chính là một chiếc rubik lớn, từng hình vuông mỗi màu đều có thể mở ra thành cửa sổ, phía trên còn có một chiếc cầu trượt nhiều màu. Thứ này chiếm vị trí gần nửa gian phòng, thậm chí ngay cả giường trẻ em cũng bị nhét sang một bên.

Cục cưng đưa mứt ăn một nửa cho Đinh Hạo, chính mình đi qua ôm lấy rubik cực lớn kia, ánh mắt lo lắng: “Cha, nạp điện này…. nhiều quá.” Thử xoay xoay hai vòng, căn bản không thể di chuyển được, cục cưng đau lòng rồi. Lúc trước khi bé đi rubik lại hỏng một lần, mẹ cố ý để lại trong nước nạp điện, cục cưng chưa bao giờ ngờ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này. Chưa từ bỏ ý định lại thử cố gắng lật lật xoay xoay, vẫn như trước không thể chuyển động.

Cục cưng rưng rưng nước mắt: “Nạp hỏng rồi.”

Đinh Hạo hoảng sợ, nhanh chóng giải thích: “Cục cưng, đây không phải hỏng rồi, đây là cha mới mua đó. Con xem, con xem, của con ở chỗ này nè.”

Cục cưng nhận thức đồ chơi, có thể không phân biệt được cái nào là thứ của mình, nhưng sẽ không chịu dễ dàng nhận loại đồ chơi mới. Đinh Hạo lấy một cục rubik nhỏ từ trong tòa thành rubik cực lớn kia ra, đưa cho cục cưng: “Đây, con xem, chúng ta không làm hỏng. Cái lớn này… Ừm, là bạn của nó.”

Cục cưng ngẩng đầu lên nhìn tòa thành rubik lớn, lại cúi đầu xem rubik của mình, miễn cưỡng chấp nhận ‘bạn đến làm khách’ ở lại trong phòng của mình.

Lisa đi qua sờ soạng một chút, không phải là vật thổi phồng, mềm nhũn thật thoải mái. Cô cảm thán: “Đinh Hạo, cậu thật tốt với cục cưng.”

Đinh Hạo gãi gãi đầu: “Tốt cái gì chứ, nó cũng không thích. Chậc. Sớm biết thế đã không mua cái này… Thiếu chút nữa khiến bé con khóc.”

“Không phải cái này!” Lisa không thể biểu đạt rõ, quyết đoán giơ ngón tay cái về phía Đinh Hạo: “Cục cưng cho các cậu dưỡng lão! Thật có lời!”

Đinh Hạo vui vẻ, Lisa về Ý một chuyến đã quên rất nhiều tiếng Trung rồi! Đinh Hạo nhìn cục cưng còn thật sự tuần tra phòng mình, tiếp lời Lisa: “Đương nhiên có lời rồi, bé con tốt như vậy, đốt đèn ***g cũng chưa chắc tìm thấy đâu!”

Lisa thử cố gắng biểu đạt lại lần nữa: “Là các cậu, các cậu…” Nói qua nói lại, vẫn không thể biểu đạt rõ ràng lắm: “Đinh Hạo Bạch Bân đáng giá để bé con kính yêu.”

Đinh Hạo nghẹn cười, nhưng vẫn không nhắc nhở cô. Cuối cùng vẫn là Đổng Phi nhìn không được, thử gợi ý một số từ ngữ, tốt xấu có thể giúp Lisa biểu đạt một câu đầy đủ. Một lát vất vả như vậy, Lisa đã gần như tự xoay mình vòng vòng đến hôn mê.

Giữa trưa Bạch Bân trở về, cùng đi theo còn có Bạch Kiệt. Anh em hai người đều một thân tây trang, Bạch Bân màu tối, Bạch Kiệt màu sáng, tuy nói gương mặt tương tự, nhưng vừa nhìn đã biết khí chất không giống. Bạch Kiệt đứng cạnh anh trai mình, phụ trợ thêm vài phần hơi thở ánh mặt trời, nhất là khi ôm cục cưng, cười rộ lên, thật sự giống như một chàng thanh niên.

Lisa đứng bên cạnh, nhìn thấy tay áo sơ mi bị Bạch Kiệt kéo lên trên, lập tức buông xuống cho cậu: “Lại vò nát, lại vò nát, mới đi được có mấy hôm…”

Đinh Hạo đứng cạnh Bạch Bân nhận lấy áo khoác của anh, chủ động vén tay áo lên cho Bạch Bân: “Hì hì, Bạch Bân, hôm nay ăn gà chua ngọt đi? Lần trước làm ăn rất ngon…”

Đổng Phi nhìn động tác người hai nhà này, bỗng nhiên có nhận thức mới với từ ‘hiền lành’. Lisa người ta hiền lành thật sự, còn Đinh Hạo này thì thật sự là ở nhà nhàn rỗi, cái gì cũng không biết.

Bữa trưa vô cùng phong phú, Bạch Bân bảo Đổng Phi ở lại cùng nhau ăn cơm. Đổng Phi có chút bất an, thật ra, từ khi Bạch Bân đeo tạp dề đi vào phòng bếp mí mắt Đổng Phi đã bắt đầu giật liênhồi. Anh thật sự chưa từng nhìn thấy đại thiếu gia Bạch như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cục cưng cũng lo lắng lo lắng. Bé ôm chặt rubik ‘giả nạp điện’ chơi đùa không đứng dậy, cho dù Bạch Bân trang hoàng một bàn đồ ăn ngon lành đẹp đẽ cũng không thể làm bé nâng cao tinh thần. Cục cưng cho rằng rubik của mình có bạn mới, sẽ không muốn chơi với mình nữa, nói kỹ hơn, vẫn là ý thức địa bàn nhà họ Bạch lại trỗi dậy.

Cục cưng ăn hai miếng, lại ngẩng đầu nước mắt lưng tròng hỏi Đinh Hạo: “Cha, rubik lớn khi nào thì về nhà?”

Đinh Hạo lập tức trả lời bé: “Ngày mai! Không, tối nay cha sẽ đuổi nó đi!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.