Buổi tối của một tuần sau, tôi ngồi trong một nhà hàng cao cấp, trên người là bộ váy Chung Đình mua.
Thật ra, tôi luôn nghi ngờ những kế hoạch của chị ấy.
Chị ấy nói, Yến Hoài Thu thật sự rất thích tôi.
Hơn nữa còn là cái kiểu thích c h ế t mê c h ế t mệt.
Làm sao có thể chứ, anh ấy thích tôi khi nào?
Sao tôi lại không nhìn ra được.
Nhưng Chung Đình xinh đẹp như vậy, lại có một bạn trai cún con đẹp trai như thế, chị ấy chính là lão đại.
Chỉ là chiếc váy này có vẻ quá hở hang rồi.
Tôi không được tự nhiên kéo lên kéo xuống.
Bỗng nhiên, đèn trần của nhà hàng vụt tắt và đèn tường chuyển từ màu xanh lam sang màu hồng.
Một nam sinh đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi, quỳ một gối xuống.
“Tiết Niệm, chúng ta đã ở bên nhau bốn năm, gả cho anh đi!”
Tôi giật mình.
Nhưng lão đại Chung đã ra chỉ thị, tôi phải trả lời theo kịch bản:
“Chúng ta bên nhau bốn năm rồi, em rất vui khi anh cầu hôn em.”
“Em đồng ý với anh, anh đeo nhẫn lên cho em đi…”
Lời thoại còn chưa kịp đọc xong.
Một bóng người cao lớn bước ra.
Trông hung dữ một cách khó hiểu.
“Tiết Niệm.”
Vẻ mặt Yến Hoài Thu lạnh lùng, ánh mắt quét qua nam sinh đẹp trai đang nửa ngồi nửa quỳ, rồi nhìn sang tôi.
Cặp mắt đen kia lạnh lùng nhìn tôi: “Cái gì gọi là bên nhau bốn năm rồi? Bốn năm trước em mới bao nhiêu tuổi?”
Trong lòng tôi hơi sợ hãi, nhưng vẫn làm theo kịch bản:
“Vậy thì sao? Tôi không thể ở bên anh ấy sao?”
“Chỉ cần tôi thích là có thể ở bên nhau.”
“Em thích?” Yến Hoài Thu không giận mà còn cười lên, “Em một bên nói thích tôi, một bên cùng người khác yêu đương bốn năm. Tiết Niệm, có phải em nghĩ rằng trưởng thành rồi tôi sẽ không đánh mông em đúng không?”
Anh ấy bước lên phía trước, nắm lấy tay của tôi:
“Nói với tên nhóc này, em và nó kết thúc.”
“Về nhà với tôi.”
Thấy tôi đứng yên, Yến Hoài Thu nhíu mày, ánh mắt ảm đạm, trực tiếp ôm ngang tôi lên.