Tôi đương nhiên không để cho Yến Hoài Thu hôn tôi quá lâu.
Được một chút tôi đẩy anh ra.
Cũng không cho phép anh ôm tôi.
Dù sao Chung lão đại đã nói: Không được nuông chiều đàn ông quá.
Huống hồ, tôi thích anh ấy lâu như vậy, rất vất vả mới khiến anh thừa nhận thích tôi.
Tôi còn lâu mới ngoan ngoãn nhanh như thế!
Sau đó, tôi gọi điện bẩm báo tình hình cho Chung lão đại.
Chung Đình ở đầu dây bên kia đắc ý cười: “Chậc, chậc, chị đã nói rồi, nếu anh ấy là đàn ông thì chắc chắn không thể nhịn được.”
“Cảm ơn Chung lão đại!” Tôi lập tức bày tỏ lòng trung thành và kính nể.
“Tắt điện thoai, tắt điện thoại, nhớ là về sau làm chuyện kia, nhớ nói cho chị biết thời gian của Yến ca là bao lâu nha.”
Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của lời này.
…Chung lão đại thật là hư!!!
Trong ba tháng tiếp, tôi và Yến Hoài Thu yêu đương nhưng vẫn lễ phép giữ khoảng cách.
Yến Hoài Thu mua một căn nhà gần trường tôi, mỗi ngày đều nấu ăn cho tôi.
Tôi mới biết được anh ấy mua căn biệt thự không phải cho Chung Đình, mà là cho tôi.
Anh ấy lo tôi bị bắt nạt ở trường, cũng không nhịn được mà muốn gặp tôi, thế là đem rất nhiều công việc của công ty tới thành phố này.
Chỉ vì muốn gặp tôi.
Trong một năm không liên lạc kia, tôi nghĩ mình không liên quan gì đến anh ấy nữa.
Nhưng tôi không biết là gần như ngày nào anh ấy cũng lái xe đến trường tôi.
Đứng từ xa nhìn tôi tan học, nhìn tôi vào nhà ăn.
Anh nhìn tôi mua quần áo mới, xem xem mỗi ngày của tôi sẽ trôi qua như thế nào.
Anh nói, quen có tôi ở bên cạnh, đột nhiên tôi đi xa học đại học, anh không ngủ được.
Anh nói, đêm đó chơi đại mạo hiểm ở quán bar, không kiểm soát được suýt nữa muốn hôn tôi, vì vậy anh ấy mới đột nhiên nói rằng Chung Đình là bạn gái anh.
Chung Đình thừa biết anh ấy thích tôi, cũng biết anh ấy không dám thích tôi.
Tôi là người ngốc nhất, bị anh ấy giấu giếm lâu như vậy.
Tôi tức giận, tức giận đến mức một tháng không cho anh hôn!