Niệm Niệm Có Ăn

Chương 10: Nhân duyên tốt



Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Lại là một vầng trăng sáng vằng vặc.

Ta chống cằm ngắm trăng, ngón tay vô ý gõ bàn, trong lòng nghĩ: Tên cao to bọn hắn đào ra được cái gì nhỉ?

Có phải là bản đồ bảo tàng không? Nếu có thể phân một chút cho ta thì tốt rồi.

Ta lại nhớ tới tên cao to nói: “Ngươi biết ta là ai không?” Hừ, chỉ là một thân thích của thế tử, có gì mà lợi hại chứ?

Nói đi nói lại, tên cao to lớn tuổi hay là thế tử lớn tuổi hơn nhỉ, không lẽ nào sau khi ta thành hôn lại phải gọi tên cao to là “huynh trưởng” đấy chứ.

Không trách được hắn cứ luôn muốn xoa đầu ta, như đang dỗ hài tử.

Ta lắc lắc đầu, muốn lắc luôn ý nghĩ này ra ngoài. Cho dù là huynh trưởng, vậy cũng không được. Đầu của Lâm Niệm ta sao lại có thể cho người tùy tiện xoa được?

Lạc Cầm đẩy cửa, đi vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của ta: “Tiểu thư, đây là thϊế͙p͙ mời hôm nay phủ Trần tướng quân gửi đến ạ.”

Lại có thϊế͙p͙ mời?

Ta tức khắc nhăn mặt: “Đúng là kẻ ăn không hết (1), vừa mới qua một kiếp, lại tới một nạn, những người này ngày ngày không cần làm chính sự hay sao?

Nhận lấy thϊế͙p͙ xem, quả đúng như ta nói, Trần Thiến Thiến buồn chán không có việc gì làm, lại mở tiệc mời bạn trong hội thơ, gọi là “Văn hội yến”.

Lạc Cầm tò mò hỏi: “Trần gia không phải là võ học thế gia sao, lẽ nào văn chương của Trần tiểu thư rất tài tình ạ?

“Văn chương tài tình?” Ta nghĩ lại lời nói cử chỉ của Trần Thiến Thiến, lắc đầu: “Chỉ là học đòi văn vẻ thôi.”

Không ngờ địa điểm mở tiệc lại rất hợp ý ta, tại khu lâm viên của Trần gia ở ngoại ô kinh thành, tựa núi kề sông, trêи núi cũng xây khá nhiều đình viện.

Đứng trêи sườn núi, đoán chừng cũng có thể ngắm khắp kinh thành sầm uất.

Rất muốn đi.

Lạc Cầm cổ vũ ta một lúc, tự dưng nhảy lên, lắc cánh tay ta, nói: ”Tiểu thư, để đại công tử đi cùng người là tốt rồi ạ, đại công tử lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp tiểu thư chơi thật vui vẻ.”

Ca ta, lợi hại?

Ta có chút không đồng tình, nhưng vẫn tiếp thu ý kiến của Lạc Cầm, chỉ là, khi ta vừa đi tới cửa viện của ca, lại nghe thấy từ bên trong truyền tới âm thanh thở ngắn than dài.

“Thật là bực mình, hôm nay mọi người đều chúc mừng muội muội được gả vào phủ thế tử, nhưng mà ánh mắt mỗi người đều như đang nói nhà ta gặp phải tai họa vậy.” Ca tức giận, thở phì phò, nói với thư đồng mài mực, “Lại còn tên Trương Thành kia, chạy tới bợ đỡ ta, nói ta phải chăm sóc Lâm Niệm thật tốt, an ủi muội ấy nhiều vào, đúng là đồ tiểu nhân đắc chí, tức chết ta rồi.”

Ta và Lạc Cầm nhẹ nhàng dừng bước chân.

Thư đồng mài mực nói mấy câu an ủi ca ta.

Ca lại tức không chịu được: “Ngươi nói xem, ai gặp muội ta mà không khen một câu thanh khiết, đáng yêu, tại sao lại không có được một mối nhân duyên tốt đây?”

Ồ.

Đúng là làm khó ca quá rồi, rõ ràng lo lắng như vậy, lại vẫn luôn cố nghĩ mọi biện pháp dụ dỗ ta vui vẻ. Ta nắm chặt góc áo, nhìn về phía bóng dáng in lên cửa sổ, ngơ ngẩn.

Lạc Cầm lấy khuỷu tay chọc ta, ta làm một dấu hiệu rút lui với nàng, chúng ta lại lặng lẽ rời đi.

Qua nửa tháng, đã đến ngày Trần Thiến Thiến mở tiệc.

Ta vừa xuống xe ngựa, Trần Thiến Thiến thấy, liền thân mật khoác tay, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu Tần Nhược kia cũng đến rồi, tỷ vốn tưởng ả định không tới. Muội yên tâm, tỷ để cho ả và muội ở hai bên khác nhau, không để hai người chạm mặt.”

Ta cảm kϊƈɦ, gật đầu với nàng, hạ thấp giọng, hỏi: “Rốt cuộc Tần tiểu thư sao lại ghét muội đến vậy ạ?”

Trần Thiến Thiến liếc ta, bộ diêu vàng trêи tóc nàng cũng đung đa đung đưa, đôi mắt hạnh to tròn đặc biệt mỹ lệ, yêu kiều, giọng nói êm dịu, mềm mại: “Tỷ còn tưởng muội thông minh lanh lợi đó, một nữ tử chĩa mũi nhọn vào một nữ tử khác, còn có thể là tại sao đây?”

Ta dường như nghĩ ra được: “Tần tiểu thư tài hoa như vậy, nếu mà cũng đẹp như tỷ muội mình, thế thì làm người ta bực bội quá rồi.”

Phốc.

“Lâm Niệm, không ai bảo muội rằng nói những lời này dễ bị đánh à?” Nàng nháy mắt, “Người ta khoe khoang là tiên nữ, khẳng định chướng mắt dung mạo của hai ta.”

“Vậy cũng bó tay rồi.” Ta nhỏ giọng lầu bầu, “Vì nam nhân mà đố kỵ ghen ghét, thế không bằng đánh nhau một trận.”

Trần Thiến Thiến đang nhấc váy đi về phía cửa, nhìn xung quanh, nghe thấy lời này liền đánh ta một chưởng: “Muội, mãng phu này, nữ hài tử phải văn nhã chút.”

Ta:....................

Phủ Trần tướng quân đúng là xứng đáng với danh xưng võ học thế gia, một chưởng này suýt nữa làm ta bắn ra sau mấy bước.

Ta vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Trần tiểu thư “văn nhã” đã nhảy lên, tung tăng, vui vẻ chạy về phía trước: “Nguyệt ca ca!”

~~~~~~~~~~~

(1) Phần đầu của câu “Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.