Cô nương kia vái chào chúng ta, ôm tỳ bà ngồi xuống đối diện, ngón tay vừa đặt lên dây đàn thì bị ta cắt ngang.
“Không phải người của Hoa Nguyệt Lâu các ngươi đều bị bắt rồi à? Tại sao ngươi lại ở đây hát khúc vậy?”
Vừa nghe được lời này, ca nhìn ta một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn chưa kịp nghe người ta trả lời, lập tức hỏi tiếp: “Ngươi chính là ca nữ mà Kiều Vĩnh thích?”
Nữ tử này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu, thấy bị người nhận ra, ngồi không yên được nữa, lúng túng hoảng hốt liếc nhìn ta một cái, rồi lại lập tức cúi đầu: “Không giấu được đôi mắt tinh tường của công tử, tiểu thư, lúc đó, nô gia bị nhốt không lâu, thì được thả cùng rất nhiều người làm khác, vì cấp bách kiếm sống nên tới đây đàn hát.
Quái lạ, vụ án thừa tướng rắc rối phức tạp, liên lụy rất lớn, Hoa Nguyệt Lâu là thanh lâu số một ở kinh thành, ngư long hỗn tạp qua qua lại lại, vụ án vẫn chưa lộ chút chân tướng nào, làm sao mà ả có thể được thả ra dễ dàng như vậy?
Ca và ta nhìn nhau, đều hơi ngạc nhiên, nữ tử này ngẩng đầu nhìn chúng ta, thấy không ai nói gì, ngón tay lại đặt lên đàn tỳ bà.
“Ngươi có biết cả nhà Kiều Vĩnh đã bị cuốn vào vụ án này không?”
Tiếng đàn trong trẻo bỗng im bặt.
Ả vẫn cúi đầu ôm đàn, không nói một tiếng nào, chỉ là tay trái hơi run rẩy.
Ta hơi khó hiểu tại sao ả lại phản ứng như vậy, lẽ nào lại đau lòng vì Kiều Vĩnh ư?
Xem ra hai người này đúng là tĩnh nghĩa sâu nặng.
Ta mềm lòng, thấy ả như chú thỏ bị kinh sợ, rất tội nghiệp, cảm thấy bản thân nói lỡ lời, liền mở miệng an ủi: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, vụ án này rồi sẽ có manh mối, đến lúc đó--”
Ả phút chốc ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, bất giác giơ hai tay lên xua loạn, giọng điệu kinh hoàng, lúng túng: “Không liên quan đến ta!”
Tỳ bà rơi bịch một tiếng xuống đất, làm chúng ta giật mình, ả lại vội vàng nhặt lên, đứng thẳng dậy: “Nếu khách nhân không muốn nghe hát, nô gia liền cáo lui.”
“Từ từ đã!”
Ta nhịn không được mà đứng lên, giữ lấy ả: “Ngươi có ý gì?”
Ả ôm đàn, thân mình run run, cúi gằm mặt xuống đất, giọng nói nức nở, nghẹn ngào: “Nô gia chỉ là một nữ tử hát khúc, xin tiểu thư tha cho nô gia.”
?
Rất kỳ quái, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, làm sao lại là không tha cho ả?
Ta hơi tức giận, chỉ vào ả: “Ngươi-”
Ta nhìn về phía ca ca, ca vẫn ngồi im tại chỗ, cho ta một ánh mắt: “Lâm Niệm, cho ả đi đi.”
Ta bực mình ái chà một tiếng, ngoan ngoãn nhường đường, cho ả đi.
Cửa đóng sầm lại sau lưng ả, ta thở hổn hển quay về chỗ ngồi, thiệt cho Kiều Vĩnh vẫn còn tâm tâm niệm niệm cưới ả, ả lại hận không thể dứt hết quan hệ với hắn! Đúng là máu lạnh, bạc tình!
Ca ta lại là không gấp, không vội: “Người ta là một ca nữ, vốn đã không sống tốt qua ngày, tự nhiên không muốn bị liên lụy vào vụ án, muội tức cái gì chứ.”
“Ngày đó, khi quan phủ đến bắt bọn họ, Kiều Vĩnh còn muốn đi cứu ả kìa! Muội còn tưởng ả đau lòng, muốn an ủi một câu. Ai ngờ ả lại là sói mắt trắng (vong ân phụ nghĩa) như vậy, còn nói không liên quan gì tới ả.”
“Muội còn không phải vì vậy nên không cưới hắn nữa rồi? Lẽ nào nhà chúng ta cũng là sói mắt trắng hết?”
Ta tức giận, quay đi, nghẹn ngào nói: “Sao ca lại có thể khuỷu tay xoay ra bên ngoài như vậy! Một nhà chúng ta không phải vẫn luôn nghĩ cách nghe ngóng tình hình, muốn giúp đỡ hay sao? Sao có thể coi như nhau được!”
“Xuỵt.” Ca cười, ngón trỏ đặt lên môi, chớp chớp mắt với ta.
Hả?
Ta dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa đang đóng chặt, phút chốc liền hiểu ra, trong lòng nổi lên chút căng thẳng và hưng phấn, miệng vẫn giả vờ nổi trận lôi đình như cũ: “Không ăn nữa, về nhà!”
Lúc lôi kéo ca ta xuống lầu, một cô nương mặc trang phục thị nữ đi qua trước mặt, nhìn có hơi quen mắt, ta quay đầu lại thì nữ tử đó đã lướt nhanh qua hành lang, không thấy nữa.
Lẽ nào ta nhìn nhầm rồi sao?
Ta dụi mắt, ca thấy lạ, hỏi: “Sao vậy?”
Ta lắc đầu: “Không sao ạ.”
Vừa mới ra khỏi cửa quán rượu, liền đâm phải Trần Thiến Thiến đang hùng hùng hổ hổ phóng tới.
Mặt nàng đầy căm tức, thị nữ theo phía sau, vội vội vàng vàng đến một người lớn như ta cũng không nhìn thấy, nhấc vạt váy chạy thẳng vào trong. Ta liền kéo tay áo nàng: “Tỷ tỷ, tỷ đến đây làm gì vậy?”
Nàng bị ta tóm lại, trong chốc lát thu lại vẻ tức giận trêи khuôn mặt, sững sờ: “Lâm Niệm, sao muội lại ở đây?”
“Ca muội mời ăn cơm đấy.”
“Ra là như vậy.” Nàng gật đầu, có lẽ cũng chẳng nghe được ta trả lời, lại nổi giận, “Lâm Niệm, muội biết không? Nha đầu Tần Nhược kia bị ăn mấy lần bế môn canh của thế tử, vậy mà lại dám nhớ nhung Nguyệt ca ca, hôm nay còn viện cớ mời Nguyệt ca ca tới ăn cơm!”
Nguyệt ca ca?
À, là Lý Quân Nguyệt.
Thảo nào lúc nãy nhìn thị nữ kia quen như vậy, hóa ra là thϊế͙p͙ thân nha hoàn của Tần Nhược.
Nói xong nàng (Trần Thiến Thiến) lại vội vàng xông vào trong, ta khẩn trương giữ lại: “Tỷ tỷ, lúc này tỷ đi tìm ả có thể nói gì chứ?”
“Nói gì? Hừ!” Bởi vì tức giận mà lông mày nàng cau chặt lại, khuôn mặt trắng mịn nén uất ức đến mức căng phồng như một cái bánh bao nhân thịt, “Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, đồi phong bại tục!”
Ta tốt bụng khuyên nàng: “Nhỡ đâu người ta không phải cô nam quả nữ thì sao? Tỷ tỷ dung mạo thiên tiên, có gì mà phải sợ chứ?”
“Phốc.”
Ai đang cười?
Ta và Trần Thiến Thiến đều ngây người.
Quay đầu nhìn, ca ta đang cười ngặt nghẽo rồi.
“Ngươi cười cái gì?” Trần Thiến Thiến mới chú ý tới ca, tức giận đỏ cả mặt, “Ngươi đang cười ta phải không?”
Ta cũng tức đến muốn véo ca một cái.
Ca ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn chúng ta, vẻ mặt chính đáng: “Không nghĩ tới tuyệt thế giai nhân cũng vì mấy việc nhỏ này mà nổi nóng, ngược lại càng thêm vẻ hồn nhiên ngây thơ.”
Ọe.
Đúng là không nhận ra ca ta lại có thể mồm mép tép nhảy như vậy.