Niệm Niệm Có Ăn

Chương 41: Ta muốn đi lan châu



Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

“Ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có che che đậy đậy, thừa nước đục thả câu như thế nữa.”

Ta nói xong thì lấy khăn tay lau nước trà trêи môi, lại lặng lẽ đạp cho Trần Thiến Thiến một phát.

Nàng ấy nhìn ta, đã hiểu rõ ý của ta, lập tức ngồi rất đoan trang, cất đi vẻ tò mò trêи khuôn mặt, phụ họa theo: “Đúng đấy, ai mà biết được liệu ngươi có đang bẫy chúng ta hay không đây? Tự nhiên lại muốn kết thành đồng minh, cho dù kết minh thật thì tại vì cái gì mà chúng ta phải kết với ngươi cơ chứ?”

Tần Nhược ngồi ở đối diện, thấy chúng ta không đồng ý thì hơi hoang mang, cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt ngạo mạn, nhưng giọng nói vẫn còn rất cứng nhắc, nhìn ta: “Lâm Niệm, ta biết thanh mai trúc mã của người, tên Kiều Vĩnh nhà Tri phủ Lan Châu, cũng bị bắt vì vụ án thông địch phản quốc này, ngươi không lo lắng à? Các ngươi bắt buộc phải kết minh với ta, chúng ta cùng đi tìm hung thủ thật sự ở sau màn, trả lại sự trong sạch cho họ.”

Trần Thiến Thiến “À” một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, vừa mới định lên tiếng thì lại bị ta đạp cho một cái, nàng đành ngậm miệng, tủi thân nhìn ta.

Trong phút chốc ta đã hiểu được ý đồ của Tần Nhược, nhưng dù vậy thì cũng không vội, liền học theo bộ dáng hàng ngày của tên cao to, cầm chén trà lên, mở nắp, thổi bọt trà trong chén, uống một ngụm chậm rì rì, cười nói: “Không biết ngươi nói “Họ” là chỉ ai? Ngươi tìm lại trong sạch cho ai?”

“Đã đến nước này thì ta cũng chẳng có gì để giấu các ngươi nữa.” Khuôn mặt Tần Nhược lúc đỏ, lúc trắng, do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, tay nắm chặt chén trà, đến đầu ngón tay cũng trở nên trắng bạch ra, ánh mắt lại rất kiên định, nói: “Ta muốn cứu Huỳnh gia.”

“Cái gì?” Trần Thiến Thiến mở to mắt, rướn người về phía trước, há mồm trợn mắt: “Tại sao ngươi muốn cứu Huỳnh gia? Các ngươi không phải là kẻ thù truyền kiếp sao?

Tần Nhược cắn môi, ánh mắt không được tự nhiên nhìn ra phía ngoài, hình như là lần đầu tiên nhắc đến việc này trước mặt người khác, nói: “Ta và Huỳnh Triệu Trung đã sớm, đã sớm tư định chung thân.”

Đối với ta thì lời của ả không hề mới mẻ, nhưng đối với Trần Thiến Thiến mà nói thì lại rất kinh động lòng người.

Dù sao thì bình thường, hai người này cũng chẳng hề lộ ra chút manh mối nào, Tần Nhược còn luôn biểu hiện ra là muốn nắm chặt Thế tử không buông, sao lại đột nhiên nói đã cùng người khác tư định chung thân rồi?

Trần Thiến Thiến há to miệng, khi phản ứng lại được thì tức giận, đứng phắt dậy, chỉ vào ả, nói lời lẽ nghiêm túc: “Thế sao ngươi vẫn đi tìm Thế tử và Nguyệt ca ca! Ngươi cũng quá phiền chán rồi đấy!”

Bình thường Tần Nhược không để ai vào mắt, mặc dù lúc này muốn cứu người, nhưng nghe xong thì cũng nhịn không được mà phản bác: “Ngươi nói bậy cái gì đấy? Ta đi tìm bọn hắn là vì vụ án này!”

Cơn tức của Trần Thiến Thiến cứ như mưa mùa hè vậy, đến vội vàng mà đi còn nhanh hơn, trong nháy mắt nàng đã mềm giọng: “Như thế hả, vậy thì tốt rồi.”

Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.

Không hề hay biết mà ngón tay ta đã bắt đầu gõ nhịp ở trêи bàn gỗ, nghĩ ngợi, mở miệng hỏi ra vấn đề mà ta vẫn nghi hoặc mãi: “Theo như lời ngươi nói, Huỳnh Triệu Trung trốn đã lâu như vậy, đều là ở trong phủ của ngươi?”

Tần Ngược sững người, sau đó gật đầu: “Đúng, ngươi nói không sai, ta thừa nhận.”

Ta không thể không tò mò: “Phủ của ngươi có nhiều người đi đi lại lại như thế, ngươi giấu hắn ở đâu vậy? Ngươi không sợ bị người khác phát hiện ra à?”

Hôm nay đích xác là Tần Nhược có thành ý, trả lời trung thực câu hỏi này: “Chuồng ngựa, ta để chàng giả làm người đánh xe của ta.”

Người đánh xe?

Người đánh xe?

À, đúng rồi!

Ta nhớ lại một màn ở bãi săn, đôi tay trắng ngần của người đánh xe, lúc đó ta còn nghi nghờ một hồi đấy. Trong chốc lát ta mới phản ứng lại được, không nhịn được mà hỏi: “Thế lần trước ngươi mang hắn đến bãi săn à?”

“Ngươi phát hiện ra rồi?” Ả vừa nghe thì rất ngạc nhiên, “Ta còn muốn mang hắn vào gặp Hoàng thượng nữa, hy vọng có thể giúp phụ thân hắn kêu oan, ai biết được thị vệ ở cổng không cho phép xe ngựa tiến vào, ta chỉ đành để hắn rời đi thôi.”

Không trách được.

Trong lòng ta nghĩ, đúng là chỉ thiếu một chút, một chút xíu thôi là ta đã phát hiện ra rồi.

Nếu ta phát hiện được việc này, thì đã có thể chém gió với tên cao to sớm hơn rồi đấy!!

Thật là quá đáng tiếc mà.

Trần Thiến Thiến nghe rất tập trung, hỏi: “Thế bây giờ ngươi nói muốn kết thành đồng minh, là có ý gì hả? Ba chúng ta có thể giỏi giang hơn Đại Lý Tự, có thể cùng nhau tìm ra hung thủ thật sự hay sao?”

Triệu Trung tin chắc rằng cha chàng không hề tiếp xúc với người Liêu Quốc, cho nên chàng vẫn đi tìm, vẫn muốn có thể trả lại trong sạch cho cha chàng.” Tần Nhược kiên nhẫn giải thích, “Mấy người Liêu Quốc kia đã tìm đến cửa rồi, tưởng trong tay chàng có bản đồ lương thảo, dụ dỗ bằng mọi giá, muốn chàng hợp tác với chúng.”

“Sau đó thì sao?”

“Triệu Trung giả vờ do dự, lôi kéo bọn chúng mấy lần, thì biết được một vài việc.” Tần Nhược đã bỏ xuống vẻ mặt kiêu ngạo mọi khi, giọng nói càng lúc càng nghiêm túc, “Một, ca nữ quán rượu kia là một nhân vật then chốt, rõ ràng ả là người Tiêu Quốc, lại nói bản thân có huyết mạch Liêu Quốc, dùng toàn bộ tâm huyết tính toán cho Liêu Quốc.”

Cái gì? Huyết mạch của Liêu Quốc?

Ta không thể không nhớ lại những gì nữ tử bắt ta lại đã nói, hết sức kinh ngạc.

Nếu như vậy, người bắt ta ngày đó đúng thật là ca nữ nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược kia?

Tần Nhược nhìn ta một cái, lại nói tiếp: “Hai, ca nữ này còn tưởng Huỳnh Thừa tướng là cùng một hội với ả, điều này cho thấy có người ở giữa đã động tay chân, người này có thể đã từng có ý đồ thuyết phục Thừa tướng, nên ở trước mặt ca nữ liền nói dối, hoặc là để khi sự tình bại lộ, muốn dùng Thừa tướng làm lá chắn.”

“Không đúng.” Trần Thiến Thiến nhăn mày, “Ta nghe Nguyệt ca ca nói qua, thế lá thư kia với bản đồ lương thảo là như thế nào vậy? Sao Thừa tướng có thể không biết việc này chứ?”

Tần Nhược thở dài: “Việc bút tích thì cho đến giờ chúng ta vẫn chưa tra rõ ràng. Mà bản đồ lương thảo thì vốn quang minh chính đại ở trong thư phòng phủ Thừa tướng, không biết là ai đã trộm nó đi. Các ngươi nghĩ thử xem, không thể nào lại có người chôn nó ngay tại sau nhà mình được, đây lại không phải là đồ đi trộm về, chẳng có lý do để làm thế.”

Bút tích thì ta có thể hiểu được đại khái rồi, chắc là có người bỏ tiền thuê tên thư sinh kia, bắt chước theo nét chữ của Thừa tướng. Có điều, việc này vẫn chưa được kết luận, ta cũng không biết có nên nói hay không, chỉ có thể hỏi: “Thế bây giờ ngươi muốn làm như thế nào?”

“Ta muốn đi tìm ả ca nữ, tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra cái tên đã trộm bản đồ lương thảo rồi đổ tội cho Thừa tướng.”

Trần Thiến Thiến chỉnh lại tóc tai, thở dài, nằm bò ra bàn: “Nếu có thể trộm được bản đồ lương thảo, nhất định là người có thể cùng xuất hiện với Thừa tướng. Nhưng mà tra án không phải là chơi trò chơi, chúng ta có thể hay không thế?”

“Hiện nay Triệu Trung đã vào đại lao rồi, không còn thời gian nữa, ta không tra cũng phải tra.” Tần Nhược đã hoàn toàn bình tĩnh lại, “Ta đã từng tiếp xúc với nữ tử kia, da ả trắng như tuyết, bây giờ cũng chỉ có thể tìm thấy ả, rồi lại tính tiếp.”

“Có lẽ ngươi cũng không cần phải bận lòng như thế.” Ta ngẫm nghĩ, vẫn quyết định khuyên Tần Nhược mấy câu, “Cố đại nhân sẽ tra rõ được chân tướng mà.”

“Cố đại nhân?”

“Cố đại nhân?”

Không hiểu tại sao, khi nghe được lời của ta thì hai người họ lập tức trăm miệng một lời, còn dùng ánh mắt quái dị nhìn ta nữa.

Ta cảm thấy chẳng hiểu ra sao: “Sao thế?”

Tần Nhược mang bộ dáng ghét bỏ, hừ lạnh: “Cũng đúng, mỗi người có cách gọi ưa thích khác nhau.”

“Hả?”

Dường như Trần Thiến Thiến đã lĩnh ngộ được lời của ả, che miệng cười trộm, sau đó lại nói: “Lâm Niệm nói đúng, Đại Lý Tự sẽ tra ra chân tướng mà, nếu chúng ta nhúng tay vào, cũng là thêm phiền phức mà thôi.”

“Các người cảm thấy thực sự sẽ có người muốn điều tra rõ chân tướng à?” Tần Nhược gấp gáp đứng lên, chốc lát liền hất tung nước trà ở trước mặt, làm bắn hết vào đĩa vịt áp chảo, ta không thể không tiếc trong lòng một hồi.

Ả nói: “Một đời Thừa tướng đã gây thù, chuốc oán vô số, không nói ai khác, kể cả là cha ta thấy ông gặp nạn thì vui vẻ không chịu nổi. Cho dù Hoàng thượng là do ông nâng đỡ một đường, hai năm gần đây cũng hiềm nghi về ông không ít, hiện nay chứng cớ mặt ngoài đầy đủ, thì tại sao còn muốn lãng phí sức lực để ông xoay người nữa đây?”

Điều này cũng là thật.

Ta và Trần Thiến Thiến đều im lặng một lúc.

Ả vỗ bàn, cúi đầu nhìn ta, vẻ mặt khẩn thiết thỉnh cầu: “Lâm Niệm, Thừa tướng và Kiều gia là hai con châu chấu trêи cùng một sợi dây, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.”

Con người ta không thể chịu được nhất chính là khổ nhục kế và mỹ nhân kế, vừa thấy Tần Nhược như vậy, không thể không mềm lòng một chút: “Giả sử chúng ta tìm ra được ca nữ, lại có thể làm gì đây?”

“Đi một bước thì tính một bước, nếu thật sự không thể làm trái ý trời, vậy ta cũng muốn mang ả đến Đại Lý Tự, chôn theo Thừa tướng bọn họ.”

  

·

Tim người cũng làm bằng thịt.

“Niệm muội muội, hay là chúng ta giúp Tần Nhược đi?” Ngồi trêи xe ngựa, Trần Thiến Thiến không nhẫn nhịn được, “Tỷ cảm thấy ả cũng khá là đáng thương đấy.”

Ta cũng hơi động lòng, nhưng mà theo lý trí thì vẫn im lặng không nói chuyện.

Nàng lắc lư cánh tay ta: “Niệm muội muội, tỷ biết võ mà, tỷ có thể bảo vệ hai người muội, hơn nữa, chúng ta chỉ đi do thám một chút, sẽ không đánh rắn động cỏ đâu.”

Ta nghĩ lại tình cảnh bị bắt hôm ấy, không thể không rùng mình: “Thiến tỷ tỷ, đây không phải là nói đùa đâu, chỉ cần không cẩn thận một chút là cái mạng nhỏ của chúng ta cũng có thể mất toi đấy. Muội thấy, vẫn là nên phái người đi do thám tin tức, mới là thích hợp nhất.”

“Niệm muội muội, sao muội lại có thể tham sống sợ chết như thế rồi. Tần Nhược cũng không biết võ mà ả còn không sợ. Tỷ nói rồi, tỷ có thể bảo hộ hai người mà.”

“Không phải là vì việc sợ hay không này.” Ta có chút không biết phải làm sao, không thể không nói, “Tỷ để muội suy nghĩ đã”

  

·

Lý do ta vẫn do dự không quyết là vì kế hoạch mà Tần Nhược đề ra, quá là to gan rồi, đơn giản là nghe mà sởn cả tóc gáy.

Tần Nhược tra xét bằng mọi giá thì biết được quê của ca nữ kia ở Lan Châu, hai năm trước mới đến kinh thành, vào ngay hôm sau khi ta bị bắt cóc trở về nhà, cả người và đồ đạc ả đều biến mất tăm.

Cho nên Tần Nhược đoán, nhất định là ca nữ này đã rời khỏi kinh thành, về quê cũ.

Lúc đó, khi Trần Thiến Thiến nghe xong, liền lắc đầu: “Thế thì chúng ta không có cách nào rồi, chúng ta làm sao với tay được đến tận Lan Châu cơ chứ.”

Tần Nhược lại nói lời làm cho người ta kinh ngạc: “Chúng ta cùng đi Lan Châu thôi. Tiền trảm hậu tấu, để lại cho người nhà một phong thư, buổi tối liền chuồn êm ra ngoài.”

Trần Thiến Thiến ngạc nhiên sững sờ: “Thế này cũng quá mạo hiểm rồi đấy!”

Khuôn mặt Tần Nhược nôn nóng, hét lên đứt hơi khản tiếng: “Không còn thời gian nữa rồi!”

Sau khi về đến nhà, ta vẫn đang suy nghĩ lời nói của Tần Nhược, đứng ở cửa ngây ngốc ngắm nhìn cây trúc, không cẩn thận làm vỡ chén trà trong tay.

Ta ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt lên.

“Tiểu thư, đừng động, đừng làm tay bị thương ạ.” Lạc Cầm nhìn thấy từ xa, liền chạy tới, ngăn chặn động tác của ta.

Ta nhìn những mảnh sứ vỡ trêи mặt đất, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ: Không được, ta vẫn phải đi tìm tên cao to bàn bạc một chút.

Ta đứng lên, tông cửa xông ra.

·

Hôm nay lại rất kỳ lạ, ta đứng ở cửa sau Đại Lý Tự đợi rất lâu, thế mà chẳng đợi được Cố Lẫm Chi.

Trời sắp tối rồi, có lẽ hôm nay Cố Lẫm Chi không đến Đại Lý Tự. Ta có chút tâm tàn ý lạnh, đang chuẩn bị về nhà, thì bỗng nhìn thấy hai quan viên từ cửa sau đi ra, vừa đi vừa bàn luận: “Nói như vậy thì tháng sau sẽ xử trảm Thừa tướng và Kiều đại nhân kia rồi?”

Cái gì?

Ta vội vàng dừng bước chân, trốn trong góc tường.

“Đúng thế, sáng sớm nay Cố đại nhân đến, có vẻ như là ý chỉ của Thánh thượng, nói mỗi một câu này xong liền đi mất. Xem ra, vụ án kéo dài đã lâu, cũng đến lúc kết thúc rồi.”

Ta nghe được lời này thì trong lòng cảm thấy như bị ném xuống hầm băng vậy, dường như có thể thấy được mình đang thở ra khí trắng, lạnh lẽo đến mất cảm giác.

Tên cao to không phải đã đồng ý với ta, sẽ điều tra ra chân tướng à?

Tên cao to không phải đã biết việc ấn tín và bút tích hay sao?

Sao lại có thể như thế này được?

Ta hồn bay phách lạc đi về nhà, lúc ăn cơm tối, cha thấy ta không để ý gì, còn dạy dỗ ta mấy câu.

Ta cúi đầu không lên tiếng, trong lòng lại đang nghĩ, nếu biết được việc này thì chắc là cha sẽ rất đau lòng đây.

Nếu hắn không làm được, thì tại sao lại đồng ý với ta nhỉ?

Tên cao to kia, vì sao ngươi lại lại để cho ta vui mừng quá sớm như vậy?

Ban đêm, ta đứng bên cửa sổ đợi rất lâu, mà chẳng đợi được bồ câu trắng của tên cao to, lại làm ra một quyết định rất manh động.

Ta muốn đi Lan Châu với Tần Nhược.

~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.