Niệm Niên Hữu Dư

Chương 36



88

Trong phút chốc, Nhâm Niệm Niên hoài nghi mình nghe lầm.

Anh có thể là thầy của Dư Hành, bạn bè, cũng tình nguyện làm fan Dư Hành, cả đời ủng hộ hắn, cố gắng hò hét, khen Dư Hành có bao nhiêu đẹp trai, thông minh và ưu tú, xứng đáng được thích đến dường nào.

Thế nhưng bỏ qua đạo đức, quan hệ với Dư Hành càng ngày càng thêm thân mật, Nhâm Niệm Niên liền do dự.

Năm năm trước, anh thử dũng cảm bước ra một bước nhưng số phận quá tàn nhẫn, mạnh mẽ ngăn cản anh.

Cho đến bây giờ, Nhâm Niệm Niên càng không dám cầu xin điều gì xa xỉ.

Thân phận địa vị của hai người hoàn toàn bất đồng, Dư Hành được hàng ngàn hàng vạn fan quan tâm, dường như là người người đều biết nam tài tử Alpha đang nổi tiếng, thực sự là một minh tinh chói mắt, đồng thời càng ngày càng sáng lạn.

Trước đây Nhâm Niệm Niên chỉ dần duỗi tay là có thể sờ mặt Dư Hành. Nhưng bây giờ, cho dù anh giơ tay lên thật cao, cố gắng đưa về phía trước cũng không thể hái được sao trên trời.

Bọn họ cách quá xa, quá xa.

Vậy mà hôm nay, Dư Hành lại chủ động đề nghị bao nuôi Nhâm Niệm Niên, để sau này Nhâm Niệm Niên làm bạn giường của hắn.

Trong giới nhà giàu lắm của thì loại chuyện này cũng không hiếm gặp, Nhâm Niệm Niên đang suy nghĩ Dư Hành sẽ bao nuôi anh bao lâu? Đến khi nào sẽ ghét anh?

Đây là một loại trả thù của hắn sao?

Nhâm Niệm Niên lắc đầu: “Dư tiên sinh, tôi sẽ trả tiền cho cậu.”

Dư Hành cười lạnh: “Anh trả nổi sao?”

“…..” Nhâm Niệm Niên im lặng, hình như bây giờ anh chỉ có thể dựa vào thân thể Omega không thể mang thai này mà trả nợ.

Thân thể Nhâm Niệm Niên vẫn chưa khôi phục, cho nên Dư Hành không để Nhâm Niệm Niên đi quá nhiều. Đến tối hắn cũng không cho phép Nhâm Niệm Niên về nhà, bảo anh tiếp tục ở lại biệt thự này, giống như Dư Hành nói, Nhâm Niệm Niên phải qua đêm với hắn.

Đêm nay trước khi ngủ, Dư Hành ôm eo Nhâm Niệm Niên từ phía sau, vòng tay giam anh vào ngực.

Nửa người dưới của bọn họ dán chặt vào nhau, Nhâm Niệm Niên có thể cảm giác được vật thô to ở đũng quần của Dư Hành, đặt tại mông của anh.

Nhâm Niệm Niên nhéo nhéo lòng bàn tay, chỗ kia củ anh đã sưng vù, buổi chiều mới bôi thuốc, nếu như dương v*t của Dư Hành lại muốn tiến vào, anh sẽ không chịu nổi.

Nhận thấy Nhâm Niệm Niên khẩn trương, Dư Hành chỉ yên lặng ôn anh, cũng không làm những động tác khác. Thời gian trôi qua, dần dần, Nhâm Niệm Niên suy yếu lại mệt mỏi nhắm mắt, ngủ một giấc.

Thấy Nhâm Niệm Niên hít thở đều đều, bình yên tiến vào mộng đẹp, Dư Hành trằn trọc một lúc lâu.

Lúc này các vết cắn và vết ngắt trên người Nhâm Niệm Niên đã biến mất, nhưng vẫn gầy đến đáng sợ, ôm anh đều cảm thấy toàn là xương, làm hắn nghĩ tới ngày đó bác sĩ gia đình nói với hắn.

Sau khi trải qua chuẩn đoán của bác sĩ, nói Nhâm Niệm Niên thiếu dinh dưỡng lâu ngày, dẫn đến quá gầy yếu, bệnh viêm dạ dày cũng tái phát nhiều lần.

Ngày đó Nhâm Niệm Niên sốt cao hôn mê, nhưng bên trong thành ruột của anh cũng sưng tấy, hậu môn cũng bị rách. Bác sĩ còn nói cho Dư Hành, vài ngày sau phải liên tục bôi thuốc, hơn nữa không thể tiến hành bất luận chuyện tình dục gì, để phòng ngừa nhiễm trùng, bị rách lần hai.

Dư Hành cũng đến hộp đêm – chỗ Nhâm Niệm Niên làm việc, từ trong miệng anh Drew, hắn biết được tình cảnh hiện tại của Nhâm Niệm Niên.

Nghe anh Drew nói, mấy năm trước Nhâm Niệm Niên gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, dẫn đến em gái bị liệt phải nằm viện, thận cũng bị suy kiệt, hình như hai mắt của Nhâm Niệm Niên cũng bị thương nên bây giờ mới mang mắt kính.

Trong lòng càng trở nên hỗn loạn, Dư Hành ôm chặt Nhâm Niệm Niên đang ngủ an ổn.

Bất luận như thế nào, chí ít hắn đã tìm được anh, đã có thể ‘Giam cầm’ Nhâm Niệm Niên vào trong ngực.

Yên yên ổn ổn ngủ một đêm, sáng sớm khi Nhâm Niệm Niên tỉnh lại, vẫn là bị Dư Hành ôm.

Lần này Dư Hành ôm khá chặt, Nhâm Niệm Niên hơi động một cái Dư Hành cũng tỉnh theo, hắn bỗng dưng mở miệng: “Nhâm Niệm Niên, anh còn muốn làm giáo viên không?”

Nhâm Niệm Niên ngẩn ngơ: “…..”

Đương nhiên anh muốn! Chỉ là trên lưng anh đeo tội loạn luân thầy trò, là một giáo viên có vết nhơ, đã từ lâu không có trường nào chịu nhận anh.

Dần dà, anh đã chặt đứt suy nghĩ này, từ bỏ giấc mộng của mình, từ bỏ sự nghiệp mà mình đã từng tha thiết.

” Nhâm Niệm Niên, trước đây anh hỏi tôi, cậu bé cô bé mười sáu mười bảy tuổi có dáng vẻ gì? Bọn họ sẽ trải qua cuộc sống như thế nào?”

Dư Hành vừa nói vừa xoa gò má của Nhâm Niệm Niên, sau đó nâng mặt anh lên để anh đối diện với chính mình.

Nhâm Niệm Niên giật mình nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Dư Hành, lại nghe Dư Hành lại hỏi: “Nhâm Niệm Niên, những điều anh đã từng nói, anh còn nhớ không?”

Nhâm Niệm Niên bị gợi lên ký ức bảy năm trước, tuy lâu nhưng anh vẫn còn nhớ rõ.

Năm đó Dư Hành chỉ mười sáu mười bảy tuổi, lại ăn nhờ ỏ đậu, chịu đựng nhục mạ gia đình. Ánh mắt người khác nhìn hắn cũng mang theo khinh bỉ và kỳ thị, bởi vì hắn là con trai của gái điếm, là một Beta phổ thông, cũng là một học sinh cá biệt, suốt ngày chỉ biết đánh nhau.

Lúc đó tính cách Dư Hành trầm muộn lại vặn vẹo, Nhâm Niệm Niên lại mỗi ngày khen hắn, chậm rãi thấu hiểu và đi vào nội tâm Dư Hành.

Anh cười nói cho Dư Hành, những cậu bé không lớn hơn Dư Hành là bao, có người nhìn qua tàn khốc, không thích nói chuyện nhưng trong lòng lại rất mềm mại; còn có người có thể hơi kiêu căng, tính tình thích đùa giỡn, miệng đầy thuốc súng nhưng cũng chỉ là trẻ con, quậy lật trời nhưng cũng rất khả ái.

Bọn họ chơi game, xem phim, chơi bóng rổ, thích ăn ngon, có thể đọc diễn cảm trong lớp, múa bút thành văn, cũng có thể chơi trốn tìm trong sân trường, vui đùa chạy trốn, học tập và sinh hoạt vui vẻ.

Nói không chừng bọn họ còn có thể rung động, có mối tình đầu, bằng lòng bảo vệ đối phương vô điều kiện, hoặc là có thể gặp người có thể dựa vào, người tình nguyện cưng chiều mình đến tận trời…

Trong giai đoạn thanh xuân này, Dư Hành không thể nào có được cuộc sống tốt đẹp ấm áp như bình thường. Mà Nhâm Niệm Niên hay cười, tính tình trẻ con, hay chơi đùa với học sinh cũng không thể có được cuộc sống như thế.

Tính tình hai người khác nhau một trời một vực, lại có một đoạn thời gian đen tối giống nhau.

Cho nên Nhâm Niệm Niên cực kỳ mong muốn, dưới sự giáo dục của anh, sau này học sinh của anh đều có thể trưởng thành khỏe mạnh, hạnh phúc.

Chỉ tiếc rằng Nhâm Niệm Niên đã mất đi cơ hội làm giáo viên.

” Nhâm Niệm Niên, trả lời tôi, anh còn nhớ hay không?”

“Ừ, vẫn luôn nhớ.”

89

Không chịu nổi bà nội ở nhà lải nhải, cũng không muốn có quá nhiều dây dưa với nữ đồng nghiệp trong công ty, Kiều Minh từ chức, một mình đến thành phố mới, muốn làm lại tất cả từ đầu.

Bởi vì ngày mai phải đến một công ty quảng cáo thương mại phỏng vấn nên bây giờ Kiều Minh đang chỉnh sửa CV của mình, y cũng trình bày các dự án của mình, giấy chứng nhận chuyên nghiệp cùng với các hạng mục mình từng tham gia.

Sau khi cất những giấy chứng nhận này vào túi hồ sơ, Kiều Minh phát hiện một cái hộp khóa nhỏ trong ngăn kéo dưới cùng tủ sách.

Kiều Minh mở hộp ra, nhìn một xấp thư thật dày bên trong, không khỏi xuất thần.

Những thứ này đều là thư tình y nhận được lúc cấp ba, đồng thời đều đến từ một người ——

Khâu Tòng Quân.

Tên này, Kiều Minh vốn cho là mình đã quên từ lâu, nhưng bây giờ lại từ đáy lòng dâng lên.

Xa nhau tròn năm năm, gương mặt thút thít khi đó của Khâu Tòng Quân lại cực kỳ rõ ràng vào lúc này, giống như ngay trước mắt Kiều Minh.

Bình thường Khâu Tòng Quân hay cười đến si mê với Kiều Minh, lúc đó mặt hắn đều là nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Kiều Minh, tên lừa gạt! Tớ… Không thích cậu! Cũng không… Không bao giờ thích cậu nữa!”

Trước khi thi tốt nghiệp, Kiều Minh chủ động chia tay với Khâu Tòng Quân, nói từ lúc bắt đầu bọn họ đã không hợp, không thể ở bên nhau lâu dài.

Khâu Tòng Quân chỉ là nhất thời hưng phấn, sớm muộn gì cũng sẽ quay về làm tiểu thiếu gia Khâu gia, mà y chỉ là một Beta bình thường, tương lai cũng sẽ lấy vợ sinh con.

Lời nói của Kiều Minh lý trí đến đáng sợ, lại lạnh lùng vô tình.

Khâu Tòng Quân khiếp sợ khổ sở, nhưng không có cách nào cứu vãn, cuối cùng hắn hỏi Kiều Minh: “Từ ngày đầu tiên biết cậu, tớ đã viết cho cậu thật nhiều thư tình, tớ cũng không đếm hết mình đã viết bao nhiêu lá. Kiều Minh, rốt cuộc cậu có xem qua những thư tình này?”

“…..” Kiều Minh không trả lời.

Cho đến khi Khâu Tòng Quân tốt nghiệp rời trường, hắn cũng không đợi được câu trả lời kia…

Kiều Minh xoa xoa ấn đường, không muốn nhớ lại những ký ức này. Y khóa lại hộp thư tình này, lựa chọn phủ bụi những ký ức này.

Kiều Minh thuận lợi thông qua sơ khảo và thi vòng hai. Đồng thời lúc thi vòng hai, giám đốc còn chủ động ra mặt. Giám đốc Tôn rất coi trọng Kiều Minh, cũng rất chờ mong biểu hiện của y trong công việc.

Qua hai ngày cuối tuần lại nghênh đón một tuần lễ mới. Đầu tuần này cũng là ngày Kiều Minh nhậm chức.

Ngày đầu tiên đi làm, Kiều Minh không gặp cấp trên quản lý y, ngày thứ hai vẫn không thấy bóng dáng vị chủ quản kia, cho đến thứ sáu, đồng nghiệp Tiểu Chu mới dẫn Kiều Minh đến văn phòng chủ quản.

Đầu năm nay nếu như muốn tìm một công việc tốt, chung quy luôn phải dựa vào quan hệ, nhất là bên trong xí nghiệp lớn có một vài vũng nước sâu. Có đôi khi dù bản thân cực kỳ ưu tú, nhưng nếu không có hậu trường và quan hệ, vẫn không thể lăn lộn vào trong đó, thăng chức tăng lương.

Trước kia Kiều Minh cũng nghe đồng nghiệp bàn luận qua, một trong ba chủ quản của bộ phận mở rộng, phụ trách tổ của Kiều Minh là một nam chủ quản trẻ tuổi, chính là dựa vào quan hệ.

Có người nói năng lực thực sự của hắn không tốt lắm, có lúc ở trong phòng làm việc cả ngày không làm gì, sau khi xem qua mấy phương án mở rộng thì vẫn chơi game, chơi đến vui vẻ.

Nhưng nhân duyên của nam chủ quản này không tệ, so với những lãnh đạo khác, hắn rất phóng khoáng, thường thích mời nhân viên ăn cơm. Rất nhiều nữ đồng nghiệp trong công ty thầm thích chủ quản này, khen hắn có tiền, đẹp trai, tính tình cũng hài hước.

Thân ở công ty lớn không tránh được lục đục với nhau, nghe đồn thật thật giả giả, không nhấn định phải tin tất cả, cho nên Kiều Minh cũng bán tín bán nghi.

Tiểu Chu gõ cửa phòng chủ quản, sau đó dẫn Kiều Minh vào.

Bên trong, lưng ghế chủ quản quay ra trước, thoạt đầu vị nam chủ quản này tựa lưng vào ghế ngủ gục, nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới từ từ xoay ghế, nhìn về phía Tiểu Chu và Kiều Minh.

Vừa thấy Kiều Minh, trong nháy mắt nam chủ quản lười biếng trợn trừng mắt, thân thể cũng lắc lư, suýt chút nữa té xuống đất.

Tiểu Chu lại càng hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ chủ quản: “Ngài không sao chứ? Khâu chủ quản?”

Khâu chủ quản của bọn họ, cũng chính là Khâu Tòng Quân. Hắn lắc đầu, vươn tay chỉ về phía Kiều Minh: “Hắn… Hắn… Hắn chính là nhân viên mới nhậm chức hồi thứ hai, được chia vào tổ chúng ta?”

“Đúng vậy! Khâu chủ quản, hắn là Kiều Minh.” Tiểu Chu gật đầu, giới thiệu Kiều Minh đang đứng sau lưng: “Tiểu Kiều là do giám đốc Tôn tự mình phỏng vấn, nhận vào.”

Tiểu Chu còn chưa dứt lời liền nghe một tiếng ‘Rầm’, Khâu Tòng Quân vỗ mạnh bàn, sắc mặt khá khó coi.

Tiểu Chu hoảng hồn, mà từ lúc Kiều Minh nhận ra Khâu Tòng Quân cũng giật mình, đứng giữa phòng đần thối ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.