Niệm Tiên Quyết

Chương 15: Thích...



Một trận ra oai này của Bá Thiên Vũ vừa kết thúc thì người người, nhà nhà thường dân đều khen ngợi. Còn về phía tu luyện giả, họ chỉ có thể lắc đầu, than thở cho một thế hệ tuổi trẻ, thiếu niên không ngờ lại bị một tên phế vật đè đầu, cưỡi cổ chỉ bằng vài ba lời hăm dọa.

Quả nhiên, sự đời là khó lường.

Má, cái đậu xanh rau muống thằng chó dựa hơi gia cảnh, dựa hơi ông nội gia chủ củ liềng gì gì đó Bá Thiên Vũ nhá!

Vũ Hương quán.

- Các ngươi thấy rồi chớ? Đó chính là Thiên Vũ thiếu gia!

Trưởng quầy chột mắt, tay vẫn đang lau dĩa, miệng cười nhạt với những người khi nãy còn xem thường Bá Thiên Vũ.

Túy Hương lâu.

- Hừ hừ, đáng đời bọn khốn khiếp, suốt ngày chỉ biết ức hiếp kẻ yếu chúng ta!

- Thiên Vũ thiếu gia thật tốt, thiếu gia lại cứu thêm một gia đình nữa rồi!

- Yay!

Các người làm, tiểu nhị sau một tràn hoan hô tưng bừng thì cũng quay trở về làm việc bình thường, giúp vị lão bản mập mập được thở ra một hơi mệt nhọc.

Tiểu Tiểu Lâu.

- Hai vị tiểu cô nương, các ngươi đã hiểu tại sao Thiên Vũ thiếu gia lại được ví là Hổ rồi chứ?

- Sao, có thấy Thiên Vũ thiếu gia oai phong, tuấn tú không?

- Có thấy bản thân đã xiêu lòng Thiên Vũ thiếu gia của chúng ta…

Vài vị lão giả mang vẻ vui cười, đồng loạt hướng đến chiếc bàn có hai thiếu nữ kỳ lạ mà nói thì đột nhiên họ trở nên ngỡ ngàng, hai mắt trợn lên đầy khó tin, kể cả vị đại tẩu hơi chút tròn tròn chủ quán.

- Hai… hai vị tiểu cô nương đâu rồi?

Hai thiếu nữ kỳ quặc, một dễ thương, trong sáng, xinh đẹp với hai cái búi tóc tròn tròn và một thần bí, mang khăn lụa che đi dung nhan đã hoàn toàn biến mất như không khí. Thứ còn lại duy nhất trên chiếc bàn mà họ đã từng ngồi đó là một lượng vàng đang không ngừng tỏa ánh hào quang sáng chói khiến mọi người có mặt đều phải có một phen kinh hãi không thôi.

- Quỷ AAAAa!

Tại cái hẻm nhỏ ngay bên cạnh Tiểu Tiểu Lâu.

Thiếu nữ xinh đẹp, đầu tóc đen mượt được búi thành hai cục tròn tròn dễ thương nhanh nhẹn từ bên ngoài chạy vào, tiến gấp đến chỗ thiếu nữ mang khăn che mặt đang đưa tay dựa vào cạnh tường với biểu cảm kỳ lạ.

Nàng vội lo lắng hỏi.

- Thiếu chủ, người không sao chứ?

Thiếu nữ mang khăn lụa liền lắc đầu, đáp.

- Hưm… ta không sao.

Thế nhưng dù thiếu nữ mang khăn lụa đã đáp như vậy thì thiếu nữ xinh xinh, dễ thương kia vẫn nghe thấy rất rõ tiếng trái tim của thiếu nữ mang khăn lụa đập mạnh, cứ “thình thịch, thình thịch” liên hồi, thấp thoáng ở dưới cái khăn kia nàng còn thấy được sự đỏ hồng của da mặt vị thiếu chủ.

Điều này làm nàng càng thêm lo lắng không yên.

- Thiếu chủ, tim người đập mạnh và nhanh quá, người đã trúng độc rồi?

Thiếu nữ mang khăn lụa lần nữa lắc đầu, nói khẳng định hơn.

- Không, ta không sao. Ngươi đừng quan tâm đến nó, nó rất nhanh sẽ bình thường trở lại thôi.

Whát? Mặt đỏ, tim đập nhanh?

Đừng nói là…

Ô mai ghót, đcm thằng chó Bá Thiên Vũ nhá!!!

Mà khoan, đừng vội rủa hắn lúc này vì tiếng tim đập nhanh, mạnh, dồn dập cũng không phải chỉ có một mình thiếu nữ mang khăn lụa đây.

Tại nơi kia, cách không xa chỗ này, cũng ở một con hẻm nhỏ. Một thiếu nữ xinh đẹp, mà không, nói trắng ra thì chính là Liễu Ngọc Phượng, 16 tuổi đẹp, vừa là thiên tài kiệt xuất của một trong tứ đại gia tộc - Liễu gia, lại vừa là một trong năm tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ của trấn.

Nàng ta sau khi nhìn trộm một màn hiển uy đầy máu chó, xộn lào của Bá Thiên Vũ, hai tay liền đặt ngay vào ngực trái, áp xuống trái tim nhỏ đang không ngừng rung rinh đập của mình.

Bờ môi ngọt ngào, mộng nước một màu đỏ mềm của nàng, chợt mấp mấy.

- Giờ ta đã hiểu, tại sao tam muội lại cương quyết, cãi lời của cha, mẹ mà không chịu hủy hôn với hắn.

- Hắn… hắn nếu không phải tu luyện không được, thì ta cũng muốn…

Whát?

Vậy ra không những Liễu Ngọc Phượng, mà em gái Liễu Ngọc Trân của nàng, người được ví còn đẹp hơn cả nàng cũng sa vào ma võng của Bá Thiên Vũ?

Mà… hôn ước? Đcm, phế vật mà cũng có hôn ước?

Whát đờ héooooooo?!!!

Ở nơi khác, tại một tòa lâu các xa hoa, to lớn ba tầng mà nếu đứng ở trên cao vẫn có đủ tầm nhìn để quan sát đầy đủ diễn biến của vở kịch vừa rồi.

Lúc này, một thiếu nữ… có phần ma mị, dung nhan tú lệ, quyến rũ, nàng tuy không nằm trong hạng mục năm tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ của trấn nhưng khẳng định sắc đẹp của nàng là vượt trội hết thảy.

Nàng ngồi trên lầu ba có cách bài trí kiến trúc vô cùng thoáng mát, nhiều gió thoảng, ngã thân thể mềm mại, uyển chuyển vào lan cang. Đôi mắt đẹp, ẩn ẩn có một màu lam biếc sâu bên trong của nàng nhìn chằm chằm bóng lưng đang di chuyển đến Bác Mại Dược Các của Bá Thiên Vũ, bờ môi khó cưỡng của nàng chợt hiện lên vẻ tức giận nhưng cũng không kém phần vũ mị, mê hoặc, nói.

- Chỉ còn ba ngày nữa là ta sẽ rời trấn, về nhà rồi. Ngươi thật sự không đến thăm ta sao?

- Thiên Vũ ơi Thiên Vũ, ngươi nếu dám cả gan không đến thử xem, vậy thì đừng trách ta… đừng trách ta… hi hì…

Ánh mắt nàng bỗng hóa yêu dị, bờ môi cong lên một đường lạnh lẽo mà lại điên cuồng đến bất thường.

- Ta sẽ cắt!

- Nam nhân Cổ Hi ta không có được thì tất cả những nữ nhân khác đều không thể hưởng!

Một câu này của nàng vang vọng, Bá Thiên Vũ đang đi cũng phải tự dưng đưa hai tay che ngay xuống hạ bộ, gương mặt ứa ra mồ hôi lạnh.

“Sao tự dưng thấy thốn thốn thế nhỉ? Cảm giác như là nó sắp rụng vậy?”

“Đệttt! Bố mày chưa được hưởng nhé! 15 năm bố mày chỉ nuôi chứ chưa xài nhé! Tiên Tiên của bố, bố chưa được ăn nhé!”

“Đcm thằng chó nào có ý đồ cắt xén nòi giống của bố! Bố thề, bố biết được thằng nào, bố thông cả dòng họ nhà mày, khiến trai thì nát ass, gái thì nát bím, rệu rã chim!!!”

Làm ra một hồi nóng giận như vậy trong lòng mới khiến Bá Thiên Vũ cảm thấy bớt lạnh người. Hắn trấn tĩnh lại bản thân, tiếp tục bước đi đến Bách Mại Dược Các đã nằm ngay trong tầm mắt đằng xa.

Giờ ngẫm lại, câu nói của thằng súc vật Bá Thiên Vũ trong lúc chuẩn bị cưỡng hôn Bá Tiên Tiên.

“Chèm chẹp. Từ khi em đến thì anh đã để ý lâu lắm rồi, nếu không thì làm sao anh lại cố tình phục vụ cho em, giúp em có được danh tiếng như hôm nay trong khi ngoài kia có biết bao nhiêu con hàng khác quỳ lạy, cởi quần, cởi áo khoe hàng, anh không thèm rơi một giọt nước dãi”.

E rằng tất cả đều là sự thật.

Hắn đúng là đã từng được rất nhiều em gái xinh tươi trong trấn Thanh Hà chào hàng, chỉ là không biết hắn có từ chối giống như đã nói hay thịt rồi còn làm bộ, làm tịch, giả đò ta đây trong sạch, chim chỉ biết đái chứ chưa biết đâm chọc.

Nhưng mà xét đi, xét lại vẫn cảm thấy hư cấu sao sao ấy?

Đậu phộng, một thằng phế vật mà lại có quá trời gái đẹp, toàn nằm trong hạng năm tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ yêu thích?

Whát đờ sự phi lý, logic?

Phi cái lò, lô cái liềm!

Thắc mắc thì đi mà hỏi mấy con nhỏ điên đó! Hỏi hắn, hắn biết méo đâu! Không thấy đứa nào đòi cắt chim hắn, hắn còn chả biết đấy thôi!

Bất quá, có thể tiết lộ một vài manh mối hợp lý thế lày.

Người có hôn ước với hắn, lúc còn nhỏ đã từng bị hắn…

Còn người sắp rời khỏi trấn, vào một tháng trước, khi lần đầu dạo trấn thì nàng vô tình gặp được hắn lúc hắn đang nổi máu chó, cắn dọa vài ba tên thiên tài Mục gia. Thế là…

Ừ hử, chắc là vậy nên mới thế đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.