Niệm Vô Song

Chương 4: 4: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 4




"Tiên nhân kìa!" Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, khẽ hô một tiếng, sau đó tất cả mọi người quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu xuống đất, cùng hô lên: "Bái kiến tiên nhân."

Quần áo tung bay, nam tử áo đen nhẹ nhàng đáp xuống đất, chắp tay trước ngực, cũng thi lễ một cái: "Chư vị tỷ tỷ không cần đa lễ, mời đứng lên."

...!Tỷ, tỷ tỷ?

Các cô nương đổ mồ hôi ròng ròng, lớn mật len lén ngẩng đầu đánh giá hắn.

Mái tóc dài màu đen của hắn tùy ý kéo dài, mặc đồ trang sức tuy quý giá, nhưng mặc ở trên người hắn lại có vẻ đặc biệt tùy tiện.

Truyền thuyết kể rằng các tiên nhân đều là nhân vật tuyệt sắc, ít nhất dung mạo cũng hết sức đoan lệ, nhưng vị tiên nhân này lớn lên...!thật khiến cho người ta nhìn qua liền quên, dường như hai hạ nhân thủ tháp bên cạnh dung mạo còn đặc sắc hơn hắn một chút.


Các cô nương vốn dĩ cực kỳ ngưỡng mộ tiên nhân, giờ đây trong lòng không khỏi thất vọng.

Đàm Âm ở một bên yên lặng quan sát hắn, nhìn từ đầu đến chân, rồi từ chân đến đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên tay trái của y, trời hè nắng nóng thế này, sao tay trái hắn lại đeo một cái găng tay chỉ đen.

Nàng nhìn chằm chằm tay trái của hắn, nhìn thật lâu, bỗng nhiên, nàng cũng chắp tay trước ngực, hướng hắn hành lễ, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ ngài là đại tăng lữ điện hạ?"

Đại tăng lữ cảm thấy thanh âm của nàng thanh đạm mà khàn khàn, so với giọng nói của các cô nương bình thường khác biệt rất nhiều, không khỏi quay đầu nhìn nàng, thấy trong tay nàng cầm một đóa bạch liên, nhất thời không phân biệt được là tay trắng hay là hoa càng trắng.

Cô nương này tuy rằng không phải mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, lại nhã nhặn lịch sự, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Hắn xưa nay thân thiết với mỹ nữ, lập tức không khỏi cười nói: "Hai chữ điện hạ có thể bỏ đi được.

Hoa là ngươi hái? Không tệ không tệ, hoa này rất xứng với ngươi."

Mọi người thấy hắn dung mạo bình thường, nói chuyện rất nhẹ nhàng, ai cũng không muốn tin hắn chính là đại tăng lữ có địa vị cao quý trong bộ tộc Hữu Hồ.

Các tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ không giống với tăng nhân phàm tục, các loại nghi thức lễ mừng trong tộc đều do tăng lữ chủ trì.

Trong tộc ngoài trưởng lão, thì các tăng lữ chính là người có thân phận cao quý nhất, mà cái gọi là đại tăng lữ cũng không phải tên hắn, ba chữ này đại biểu thân phận của hắn, có địa vị cao nhất trong đám tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ.


Vừa nghĩ tới đại tăng lữ trong truyền thuyết là như vậy, các cô nương mơ hồ có cảm giác muốn che mặt chạy như điên.

Đàm Âm đối với lời khen ngợi của y mỉm cười, không nói gì.

Hai người áo trắng thủ tháp kia bất chấp đầu đầy máu, cũng lập tức chắp tay hành lễ: "Tham kiến đại tăng lữ."

Lời này vừa nói ra, tương đương chứng thực thân phận của hắn, các cô nương xao động một trận.

Đại tăng lữ ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ máu chảy đầy mặt chật vật, nhíu mày cười nói: "Sao mặt mũi các người đầy máu thế kia, chuyện gì đã xảy ra?"

Thủ tháp nhân cúi đầu nói: "Hồi bẩm đại tăng lữ, máu trên mặt tiểu nhân, chính là bởi vì một trận gió quái dị thổi rơi chuông gió trên tháp, chúng tiểu nhân né tránh không kịp."

Đại tăng lữ vẫn đang cười: "Quái phong? Không phải mơ mộng chứ?"

Thủ tháp nhân đem Phong Linh rơi ra cho hắn, đại tăng lữ thấy Phong Linh đuôi đồng vỡ ra hết sức kỳ lạ, không khỏi lấy tay sờ sờ, xúc tua bóng loáng rõ ràng là bị lợi khí chặt đứt.


Hắn hơi trầm ngâm, đem Phong Linh để vào trong ngực, cũng không truy cứu, ngược lại quay đầu lại nhìn mười mấy thiếu nữ trẻ tuổi trong nội viện, hỏi: "Các nàng ở Tử Phương Viện để làm cái gì?"

"Bẩm đại tăng lữ, các nàng do Đường Hoa công tử tuyển từ các gia đình gia giáo ở Nguyên thành.

Mấy ngày trước đây, có một nhóm thị nữ tạp dịch đã tròn hai mươi hai tuổi, được cho trở về, Đường Hoa công tử thấy nhân thủ thiếu thốn, liền chọn trước một nhóm người mới tiến vào."

Đại tăng lữ một mặt cười, một mặt đánh giá các cô nương, mỗi người đều là dung mạo tựa sen tươi, dáng vẻ như liễu yếu, thậm chí còn có mấy người dung quang tuyệt diễm, thật là cảnh đẹp ý vui.

Nhìn một chút, ánh mắt của hắn quay lại trên người Đàm Âm, nàng còn chấp nhất đóa bạch liên, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt v e trên cánh hoa, cảnh tượng kia, tự nhiên cũng rất đẹp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.