Niềm Vui Lớn

Chương 6



.

(Chỉ xem là bạn bè, tôi sẽ ở cạnh cậu ấy, nhìn cậu ấy là tốt rồi!)

— Chỉ xem là bạn bè? Sẽ không vọng tưởng thêm nữa? Cậu đúng là không thành thật, ngay cả câu này cũng dám thốt ra.

(Tôi muốn nhìn thấy cậu ấy!)

— Cậu không thể! Tình cảm sẽ quấy nhiễu suy nghĩ của cậu, ảnh hưởng tới công việc của cậu. Nghiêm trọng hơn nữa, anh ấy sẽ biết suy nghĩ của cậu và một trăm phần trăm là sẽ đá cậu ra khỏi công ty, sau đó cả đời không qua lại với nhau.

(Tôi sẽ không nói, tuyệt đối sẽ không phân tâm!)

— Cậu lại đang tự lừa mình dối người rồi.

Đan Giai Nguyệt suy tính ngắn dài ở trước bàn làm việc cả buổi sáng, nhưng vẫn không có kết quả.

‘Reng reng reng…’ Điện thoại trên bàn vang lên.

“Alo, tôi là Đan Giai Nguyệt!”

“Tôi là Trương Các, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút đi!” Quản lý bộ phận nhân sự tự gọi điện thoại tới? Còn chưa tới mười giờ nha!

Ngay khi Đan Giai Nguyệt còn chưa biết mình sẽ đưa ra đáp án gì, anh đã đi tới trước cửa phòng quản lý.

“Mời vào!”

Đan Giai Nguyệt bước vào thì thấy quản lý Trương đang đứng đó.

Anh còn chưa kịp lên tiếng, quản lý Trương đã nói ngay, “Chuyện hôm qua… Xin lỗi cậu!”

“?”

“Tổng tài tương lai sẽ dẫn theo thư ký riêng của mình, cho nên…” Quản lý Trương xấu hổ. Tuy ông ấy còn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng.

“Cậu trai trẻ, đừng nản lòng! Cậu làm việc rất tốt, ban lãnh đạo đều thấy rõ ràng, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội cho cậu! Cậu nói gì đi?” Quản lý Trương nhìn lại, phát hiện cậu thanh niên mặc tây trang ấy đang sững sờ, có lẽ là do mất cơ hội thăng chức, cho nên mới thất vọng thế đi. Thế là ông ta lại hỏi: “Có gì cậu cứ nói đi?”

“Hả? À, vâng!”

Vốn chưa đưa ra quyết định, sao lại có giảm giác không vui như thế?

Không vui?

Vui sao?

Vui!

Cố gắng làm việc, mỗi ngày đều hướng về phía trước.

Thế là Đan Giai Nguyệt lại càng cố gắng làm việc hơn trước, thật ra thì anh cũng chẳng muốn có cơ hội thăng chức. Mà là, bạn cũng biết đó, khi đối mặt với áp lực hoặc bi thương, có người thích uống rượu, nhưng cũng có người sẽ liều mạng làm việc. Đan Giai Nguyệt được giáo dưỡng rất tốt, đương nhiên sẽ là loại người thứ hai.

Không có cha mẹ, không có người thân, không có bạn tình. Đan Giai Nguyệt chỉ có công việc.

Đến mồng một tháng mười, Đan Giai Nguyệt được nghỉ lễ mấy ngày. Mấy ngày đầu, anh tìm mấy bạn học cũ tâm sự một chút, có thể là gặp mặt, hoặc cũng có thể là gọi điện thoại. Hai ngày còn lại, anh quyết định tự tìm gì đó vui vui để giải trí.

Có thứ gì anh có thể giải trí đây?

Quán bar?

Ngượng thật, nói cho đúng hơn thì có lẽ anh phải tới Gay bar chứ! Anh chưa từng đến đó lần nào! Nhảy múa cuồng nhiệt? Ấm áp tao nhã? Không biết như thế nào, cho nên, anh quyết định đi xem.

Nhưng nếu bước vào đó, chẳng khác nào thừa nhận mình là đồng tính luyến ái. Anh vốn là như thế, nhưng đáng buồn là anh chưa bao giờ yêu đương với người cùng giới tính bao giờ.

Không có người khiến tim mình đập nhanh, nhưng kết giao, tâm sự với một số người đồng đạo thì cũng không đến nỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.