Niệm Xuân Quy

Chương 101: Triệu kiến (nhị)



Nha hoàn bị hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi quỳ xuống, liên tục dập đầu xin tha: “Thái tử phi thỉnh bớt giận, đều là lỗi của nô tỳ. Không nên lắm lời, khiến Thái tử phi sinh khí……” Trong lòng âm thầm kêu khổ.

Thái tử phi từ ngày hôm qua bắt đầu tức giận không thôi, thái tôn không chịu sửa thái độ bình thường, không ngoan ngoãn đến thỉnh an nhận sai, ngược lại vô thanh vô tức ra phủ.

Mẫu tử tranh chấp, bọn họ là hạ nhân cũng không thoải mái gì ……

Thái tử phi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Được rồi, việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi đứng dậy đi!” Ngay cả trong cơn giận dữ, cũng không nên giận chó đánh mèo trên người khác.

Cái kia nha hoàn âm thầm nhả ra khí, ngoan ngoãn đứng dậy đứng ở một bên.

Thái tử phi tâm tình ác liệt, chỉ ăn mấy miếng điểm tâm rồi gác đũa. Nhất chúng thị thiếp cùng đám nữ tử thứ xuất đến thỉnh an xong, lại xử lý một ít việc vặt trong phủ. Việc này đều là ngày thường đã quen, vụn vặt lại bận rộn. Thái tử phi hôm nay ngay cả miễn cưỡng cười cũng không vẻ mặt lạnh nhạt. Nhóm nha hoàn bà tử hồi bẩm sự tình đều là lo lắng đề phòng.

Chính tỵ, người gác cổng đến bẩm báo: “Khởi bẩm Thái tử phi, Mộ hàn lâm dâng bái thiếp, nói là dẫn gia quyến vội tới thỉnh an Thái tử phi.”

Cuối cùng đã tới!

Mộ Chính Thiện cũng coi như có vài phần đảm đương, tự mình dẫn huynh muội Mộ Nguyên Xuân đến đây.

Thái tử phi trong mắt không có nửa điểm ý cười, thản nhiên phân phó: “Thỉnh bọn họ đến nội sảnh.”

Quản sự lên tiếng, nhanh chóng lui xuống.

Đám người Mộ Chính Thiện lúc này đang chờ ở cổng. Cùng đi trừ bỏ Trương Thị cùng Mộ Trường Hủ Mộ Nguyên Xuân, còn có Mộ Niệm Xuân. Nguyên bản Mộ Niệm Xuân không có tư cách theo đến, nhưng đây là trường hợp quan trọng phấn khích, nàng thật sự không nghĩ bỏ qua. Ngọt ngào khẩn cầu nửa ngày, cuối cùng Mộ Chính Thiện cũng đồng ý.

Suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ ra biện pháp nào ứng phó việc này, Mộ Chính Thiện tâm tình thập phần tối tăm. Liền ngay cả Trương Thị cũng không dám tùy ý hé răng. Lại càng đừng nói là Mộ Trường Hủ.

Mộ Nguyên Xuân vẫn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt như thế nào.

Mộ Niệm Xuân biết rõ tính tình Mộ Nguyên Xuân, biết cô ta tuyệt không dễ dàng như vậy đã bị đánh bại. Không khỏi đả khởi tinh thần, lưu ý động tĩnh của cô ta.

Người gác cổng rất nhanh quay lại, thản nhiên nói: “Thái tử phi thỉnh Mộ hàn lâm dẫn gia quyến đi nội sảnh gặp.” Thái độ thật kiêu căng.

Bọn hạ nhân đều am hiểu xem sắc mặt chủ nhân. Thái tử phi đối người Mộ gia không có chút vui mừng. Người gác cổng này tự nhiên cũng không đem bọn họ để ở trong lòng.

Mộ Chính Thiện tâm tình lung tung đến cực điểm, làm sao còn có nhàn tâm cùng người gác cổng so đo, thuận miệng nói thanh tạ, liền theo gã sai vặt dẫn vào phía trong.

……

Thái tử phi đoan đoan chính chính ngồi. Thời gian ngắn ngủi, bà đã kiềm chế cơn giận, bày ra phong thái cần có của thái tử phi.

Khi đoàn người Mộ Chính Thiện tiến vào, ánh mắt thái tử phi dừng trên người Mộ Nguyên Xuân. Ánh mắt lợi hại lạnh lùng, giống như đao kiếm sắc bén. Làm người ta không rét mà run.

Bất quá. Chính là khoảnh khắc công phu, Thái tử phi liền khôi phục như thường, lộ ra ý cười nhợt nhạt.

“Thần Mộ Chính Thiện, cùng thê nhi gặp qua Thái tử phi.” Mộ Chính Thiện dẫn thê tử nữ tử cùng nhau hành lễ vấn an.

Thái tử phi thản nhiên nói: “Mộ hàn lâm không cần đa lễ.” Cũng không ban thưởng ngồi, tùy ý đoàn người Mộ Chính Thiện đều đứng.

Thái tử phi không lên tiếng, Mộ Chính Thiện cũng không biết nên nói từ đâu, cắn răng một cái, tiến lên từng bước: “Thần giáo nữ vô phương, hôm nay hướng Thái tử phi thỉnh tội.”

“Mộ hàn lâm nói quá lời.” Thái tử phi kéo kéo khóe môi, trong mắt lại lóe quang mang lạnh lùng: “Ngươi có gì sai?”

Loại sự tình này. Thật là làm người ta khó có thể mở miệng.

Mộ Chính Thiện đỏ mặt, đang muốn kiên trì tiếp tục thỉnh tội. Chợt nghe Thái tử phi hỉ giận không rõ nói: “Kỳ thật, bản cung hôm nay thỉnh nữ quyến Mộ gia đến. Không có dụng ý gì khác. Chính là ngày dài từ từ, chuyện phiếm giải buồn thôi.” Dừng một chút cười nói: “Gặp một lần Hà Hoa Yến, Mộ Đại tiểu thư cùng Mộ tứ tiểu thư câu đều có biểu hiện rất xuất sắc, để lại cho bản cung ấn tượng sâu sắc.”

…… Bản lĩnh trợn mắt nói dối, vị Thái tử phi này hiển nhiên tu luyện thập phần tinh thâm. Không đề cập nửa chữ tới chuyện ngày hôm qua phát sinh, chỉ dùng vài lời hoa mỹ sáo rỗng nói.

Mộ Chính Thiện không hề thoải mái, ngược lại tâm bất an.

Vị thái tử phi Du Thị này xuất thân danh môn, sắp xếp mọi chuyện trong phủ thái tử ngăn nắp, nhất chúng thị thiếp cùng nữ tử thứ xuất cũng đều thành thành thật thật không dậy sóng nổi gió. Càng khó là. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đối vị con dâu này cũng thập phần vừa lòng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần Thái tử đăng cơ. Vị Thái tử phi này sẽ là hoàng hậu Đại Tần.

Người như vậy, nịnh bợ lấy lòng còn không kịp. Nhưng huynh muội Mộ Nguyên Xuân liều lĩnh hành động. Không thể nghi ngờ đã chọc giận thái tử phi. Cũng không biết Thái tử phi kế tiếp sẽ làm khó dễ như thế nào…

Nhưng mà, Mộ Chính Thiện lúc này nhận định sai lầm rồi.

Thái tử phi không có sinh khí, cũng không có tức giận, ngược lại mỉm cười nói chuyện với Trương Thị: “Mộ phu nhân thật sự là hảo phúc khí, sinh được một nam một nữ. Bản cung lại không có phúc khí này, chỉ có thái tôn là con ruột.”

Thái tử nữ nhân đương nhiên không ít, còn có thêm ba con trai và hai con gái. Nhưng chỉ có thái tôn Chu Diễm là thái tử phi sinh ra. Nhiều năm như vậy, thái tử phi không sinh thêm. Cơ hồ đem toàn bộ tâm tư cùng kỳ vọng đặt ở trên người Chu Diễm.

Trương Thị kinh hồn táng đảm nở nụ cười nói: “Thái tôn thiện lương hiếu thuận, có người con tốt như vậy, Thái tử phi mới là thật có phúc khí.”

Thái tử phi lại cười thở dài: “Người khác nhìn đều nói tốt, nhưng ai biết thái tôn một khi làm cho người khác phải quan tâm, đúng là làm cho bản cung này làm mẫu thân cũng không thể nề hà.”

Một câu cảm thán này phát ra, làm cho Trương Thị cùng Mộ Chính Thiện tâm can run lên.

Thái tôn xưa nay hiếu thuận nghe lời, cái gọi là “Làm cho người ta phải quan tâm”, là chuyện gì, còn cần phải nói rõ sao?

“Mộ Đại công tử cùng Mộ Đại tiểu thư đều là do nguyên phối Mộ hàn lâm La Thị sinh ra, đều nói kế mẫu không chịu nổi, nhưng bản cung thấy, ngươi làm kế mẫu rất tốt. Giáo dưỡng hai đứa rất tốt.”

Một câu cuối cùng, Thái tử phi có chút ý vị thâm trường.

Trương Thị chưa từng trải qua tình huống như thế này bao giờ, nháy mắt ý nghĩ trống rỗng, căn bản không biết nên đáp lại thế nào mới tốt.

Mộ Niệm Xuân nhìn âm thầm nhíu mi. Nhưng tình huống này không tới phiên tiểu bối nói chuyện. Thái tử phi nói chuyện nhìn như ôn hòa, kì thực sắc bén, âm thầm châm chọc Trương Thị không giáo dưỡng tốt con gái nguyên phối. Nàng thân là nữ nhi nếu mạo muội há mồm mất cấp bậc lễ nghĩa, chẳng phải là làm cho Trương Thị càng khó xử?

Mộ Niệm Xuân cố nén xúc động xen mồm, hạ thấp ánh nhìn, tuy nhiên khóe mắt vẫn lưu ý thần sắc biến hóa của thái tử phi.

Khóe môi thái tử phi cong lên, đáy mắt cũng là một mảnh lãnh ý: Bản cung thường giáo dục thái tôn, làm người tối trọng yếu là vững vàng bản thân. Không nên nhất thời bị mê hoặc. Nếu làm ra chuyện sai lầm, không chỉ có làm trò cười, còn có thể bị người có tâm tư bất chính lợi dụng. Đợi cho ngày sau hối hận có thể đã muộn. Mộ hàn lâm, ngươi nói bản cung nói có phải không?”

Một phen ám chỉ thật sự chanh chua.

Không hổ là con dâu hoàng gia, không cần nói vào vấn đề, chỉ cần nói gió chỉ mưa cũng khiến người ta không ngẩng nổi đầu.

Trong lòng Mộ Niệm Xuân thầm khen một tiếng, nhịn không được liếc mắt nhìn Mộ Trường Hủ cùng Mộ Nguyên Xuân một cái.

Mộ Trường Hủ vốn thẹn trong lòng, da mặt lại mỏng, lúc này lại càng xấu hổ không thể ngẩng đầu

Mà Mộ Nguyên Xuân, làm sao từng chịu qua nhục nhã như vậy? Gương mặt đỏ bừng, một mực cúi đầu, không dám biện giải cái gì.

Mộ Chính Thiện tuy rằng tức giận, nữ tử thân sinh bị người giáp mặt chế nhạo châm chọc như vậy, trong lòng cũng thực không ra tư vị gì. Nhưng đuối lý là nữ nhi nhà mình, nhận chỉ trích cũng là đúng. Huống chi đối phương thân phận cao quý, căn bản không phải Mộ gia đắc tội được,chỉ đành khúm núm lên tiếng.

Thái tử phi làm như nổi lên hứng thú nói chuyện, cười nói: “Bản cung chỉ có một đứa con là thái tôn, tự nhiên thập phần để bụng chung thân đại sự của nó. Không dối gạt các ngươi, bản cung đã nhìn trúng Tương tam tiểu thư Bình Viễn hầu phủ, ít ngày nữa sẽ thỉnh người đăng môn cầu hôn. Hôn kỳ đại khái định sang năm.”

…… Còn kém không nói rõ tuyệt không hội nhận Mộ Nguyên Xuân làm con dâu.

Mộ Chính Thiện nghe đến đó, rốt cuộc cười không nổi, sắc mặt thập phần khó coi.

Hắn tuy rằng tức giận nữ nhi, nhưng lúc trước, không khỏi cũng có vài phần ảo tưởng. Nếu Thái tử phi chấp nhận cửa hôn nhân này thì tốt rồi. Sự thật chứng minh, đó bất quá là hắn tình nguyện ảo tưởng.

Thái tử phi nói rõ nửa điểm ý niệm đó trong đầu đều không có. Triệu bọn họ đăng môn, bất quá là vì cho thấy thái độ, làm cho Mộ gia biết khó mà lui……

Mộ Nguyên Xuân vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Thái tử phi giây lát.

Thái tử phi nhìn như không chút để ý, kì thực luôn luôn lưu ý nhất cử nhất động Mộ Nguyên Xuân. Lúc này vừa lúc có cơ hội như vậy, nhất định không buông tha. Ra vẻ thân thiết cười nói: “Mộ Đại tiểu thư năm nay cũng không còn nhỏ! Cũng đến tuổi định hôn, không biết trong lòng có ai hợp ý, bản cung tự mình làm mai cho ngươi, thế nào?”

Mộ Nguyên Xuân đỏ bừng mặt, thân mình khẽ run. Không dám nói một chữ.

Nói như vậy, cô ta phải trả lời thế nào? Không thể nào “Ta kỳ thật nhìn trúng chính là con của bà, ta nghĩ làm con dâu của bà, bà xem thế nào”?

Mộ Niệm Xuân ở một bên nhìn, không khỏi thầm nhận xét.

“Sức chiến đấu” vị thái tử phi này quả nhiên rất cường đại! Đem hành động hơn người am hiểu ứng biến bức Mộ Nguyên Xuân thành như vậy.

Kiếp trước Mộ Nguyên Xuân lọt vào mắt Thái tử phi, Thái tử phi bày ra bộ mặt thân thiết ôn hòa với cô ta. Kiếp này, Mộ Nguyên Xuân lại không có vận may đó.

Mộ Chính Thiện bình tĩnh lại, tiến lên từng bước nói: “Đa tạ Thái tử phi quan tâm. Bất quá, việc hôn nhân của Trường Hủ còn chưa định, thần tạm thời còn chưa lo lắng việc hôn nhân của tiểu nữ. Hôm nay đăng môn đã quấy rầy, thần thật sự ái ngại. Cũng nên nói lời từ biệt!”

Nói tới mức này, ở thêm cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

Thái tử phi đã đat được mục đích, ngay cả câu khách khí giữ lại cũng không có, liền cười yếu ớt gật đầu đáp ứng.

Mộ Chính Thiện dẫn thê tử rời nội sảnh. Dọc theo đường đi, mặt âm trầm, không nói một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.