Niệm Xuân Quy

Chương 103: Thoái nhượng



Chu Diễm theo phản xạ ngẩng đầu lên: “Mẫu phi, hết thảy đều lỗi của con, là con tâm tình không tốt nghĩ ra cung giải sầu. Mẫu phi đừng trách thập tứ thúc……”

“Im miệng cho ta!” Thái tử phi xanh mặt trừng mắt nhìn hắn một cái: “Con còn mặt mũi nói sao. Vì một nữ tử cùng ta tranh cãi, còn trốn học ra cung. Ta ngày thường dạy con như vậy sao?”

Chu Diễm vốn là đuối lý, lại không giỏi nói, bị răn dạy nghẹn lời không nói gì.

Thái tử đối với hành vi trốn học của Chu Diễm hiển nhiên cũng không hưởng ứng, nhíu mày nói: “Buổi sáng lúc con tới tìm cô, cô không phải đã đáp ứng lo lắng của con sao? Con còn có cái gì tâm tình không tốt, còn trốn học ra cung!”

Đầu Chu Diễm càng thấp.

Tề vương nhíu nhíu mày.

Xem đi, cũng không lạ Chu Diễm tính tình mềm yếu như vậy. Thái tử là Nghiêm phụ, Thái tử phi là Nghiêm mẫu. Hai người nói đều là quản giáo nghiêm khắc, Chu Diễm luôn luôn chịu áp lực nặng nề, hoàn cảnh lớn lên như vậy, lá gan có thể lớn được sao?

“Ngũ ca, huynh đừng quở trách thái tôn.” Tề vương cười vì Chu Diễm giải vây: “Là ta không tốt, không nên lôi kéo nó trốn học. Nó ngày thường nhất theo khuôn phép, không có ta giật dây, nó nào có lá gan trốn học.”

Lời này cũng có vài phần đạo lý.

Vợ chồng thái tử không hẹn mà cùng nghĩ, sau đó rất ăn ý nhìn Tề vương một cái.

Cố tình Tề vương không hề nửa điểm tự giác, tiếp tục nói: “Ngũ ca ngũ tẩu hai người yên tâm, ta về sau không mang theo nócùng nhau trốn học là được. Nhiều lắm chính là mang chút thú vị tiến cung cho nó giải sầu.”

Thái tử: “……”

Thái tử phi: “……”

Thái tử nhịn xuống xúc động, thản nhiên nói: “Quên đi, việc này bỏ qua đi. Thập tứ đệ, đi suốt một ngày, chắc đệ cũng đã mệt mỏi. Sớm hồi phủ nghỉ ngơi đi!”

Vốn đã đủ loạn, lại có Tề vương đi theo làm loạn. Càng làm cho người ta đau đầu

Tề vương tự nhiên không chịu đi. Xem tư thế vợ chồng ngũ ca, rõ ràng là muốn “Khai đường thẩm vấn”. Hắn làm sao nhẫn tâm để Chu Diễm một người ứng phó. Dù sao hắn cho tới bây giờ không có hình tượng gì đáng nói, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa càn quấy cái gì cũng có thể hạ bút thành văn.

“Ngũ ca. Có phải huynh cùng ngũ tẩu đang thương nghị việc định hôn của thái tôn?” Tề vương không chút để ý cười nói: “Vừa lúc ta cũng thực cảm thấy hứng thú, lưu lại nghe một chút cũng không sao.”

…… Tề vương không chịu đi. Bọn họ lại không thể sai người đuổi Tề vương đi ra ngoài!

Thái tử bất đắc dĩ cười cười, Thái tử phi khóe miệng hơi hơi run rẩy, không nói lời nào.

Tề vương nửa điểm cũng chưa cảm thấy chính mình không được hoan nghênh, hưng trí bừng bừng hỏi: “Hai người thương nghị thế nào? Rốt cuộc là muốn đi Bình Viễn hầu phủ cầu hôn? Hay là muốn đi Mộ gia?”

Thái tử thanh thanh cổ họng: “Còn đang thương nghị, tạm thời chưa định ra……”

Mâu quang Tề vương chợt lóe, cười nói: “Việc này kỳ thật cũng không có gì khó xử. Tương tam tiểu thư Bình Viễn hầu phủ xuất thân cao quý đoan chính nhàn nhã, là lựa chọn tốt nhất cho thái tôn. Mộ Đại tiểu thư mạo mĩ đa tài, uyển chuyển hàm xúc động lòng người. Lại là người trong lòng thái tôn. Vậy gả vào phủ, làm trắc phi thái tôn. Như vậy, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?”

……

Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người đều thực vi diệu.

Thái tử không tự giác gật gật đầu, đây thật sự là chủ ý không tệ. Lấy thân phận Chu Diễm, đừng nói là nhất thê nhất thiếp, cho dù là nạp nhiều trắc phi cũng là phải tình phải lý.

Trong lòng Thái tử phi cũng là vừa động.

Chu Diễm làm ầm ĩ muốn lấy Mộ Nguyên Xuân, Thái tử lại cũng tán thành. Bà một mình một cây chẳng chống vững nhà, làm gì cũng không lay chuyển được phụ tử bọn họ. Chẳng bằng tiếp thu biện pháp Tề vương, làm cho Mộ Nguyên Xuân lấy thân phận trắc phi vào cửa. Có nàng bà cùng con dâu thái tôn phi. Mộ Nguyên Xuân chỉ là một cái tiểu thiếp há có thể làm sóng to gió lớn?

Chu Diễm cũng là cả kinh, không chút nghĩ ngợi thốt ra nói: “Làm trắc phi thì quá ủy khuất Nguyên Xuân.”

Trắc phi nghe dễ nghe, nhưng chính là thiếp thất.

Mộ gia mặc dù không phải huân quý thế gia. Nhưng cũng là dòng dõi thanh quý tiếng tăm lừng lẫy. Mộ Nguyên Xuân là trưởng nữ Mộ gia, nếu chỉ làm trắc phi, không chỉ có là ủy khuất Mộ Nguyên Xuân, cũng là làm nhục Mộ gia.

Thái tử phi càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không sai. Đúng là có ủy khuất Mộ Nguyên Xuân hay làm nhục thanh danh Mộ gia không, nửa điểm không thèm để ý, há mồm nói: “Con đường đường là tôn, cũng là thái tử tương lai của Đại Tần. Có thể làm trắc phi của con, tương lai cũng là quý không thể nói. Làm sao có nửa phần bôi nhọ Mộ Đại tiểu thư?”

Vừa khéo, Thái tử cũng hiểu được đây là cách tốt nhất giải quyết vấn đề, lập tức cùng Thái tử phi đứng chung trận tuyến:“Mẫu phi con nói phải, liền quyết định như vậy đi! Quá mấy ngày. Cô liền hướng phụ hoàng thỉnh chỉ hôn.”

Giải quyết dứt khoát!

Chu Diễm căn bản là không có quyền lợi phản đối.

Người khởi xướng Tề vương, tạo ra kết quả này.

Làm cho Mộ Nguyên Xuân liền như vậy phong cảnh gả tiến Thái tử phủ. Trong lòng hắn thật sự không thoải mái. Cho nên mới đưa ra biện pháp trung bình này. Lấy Mộ Nguyên Xuân tâm cao khí ngạo, nếu biết mình chỉ có thể làm thiếp thất. Khẳng định hộc máu đi!

Tề vương phi thường khoái trá cáo từ.

Việc này có định luận, Thái tử phi cũng bớt tâm tình lo lắng chút ít. Ngữ khí cuối cùng không lạnh nữa: “Diễm Nhi, con tiễn thập tứ thúc đi.”

Chu Diễm đang có một bụng lời muốn nói với Tề vương, nghe vậy lập tức gật đầu.

……

“Thập tứ thúc, sao tự nhiên thúc lại nói ra như thế?” Chu Diễm bất mãn oán giận: “Thúc biết rõ cháu không thích Tương tam tiểu thư, cháu chỉ muốn lấy Nguyên Xuân.”

Tề vương tà nghễ nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Làm sao vậy? Có phải chê ta lắm miệng?”

Chu Diễm không hé răng, xem như cam chịu.

“Sao cháu không nghĩ, nếu chịu nhượng bộ một ít, làm sao mẫu phi cháu gật đầu?” Lấy tài ăn nói của Tề vương, ứng phó với Chu Diễm đơn thuần tự nhiên là dư dả: “Hiện tại kết quả này không phải tốt lắm sao? Tương tam tiểu thư gả tới, Mộ Nguyên Xuân cũng có thể rất nhanh gả vào phủ. Đến lúc đó cháu trái ôm phải ấp, hưởng hết tề nhân chi phúc, chẳng phải là tuyệt nhất!”

Chu Diễm mặt đỏ lên: “Nhưng là, cháu căn bản không nghĩ hưởng cái gì tề nhân chi phúc, cháu chỉ muốn lấy một mình Nguyên Xuân thôi.”

Tề vương chậc chậc một tiếng: “Thực nhìn không ra cháu lại ngây thơ si tình vậy. Lời này về sau yên tâm ngẫm nghĩ là được rồi, trăm ngàn đừng nói ra. Không sợ đám Chu Tuần nghe xong giễu cợt sao. Cháu tương lai làm Thái tử, nạo trắc phi thị thiếp, sao có thể chỉ cưới một nữ tử?”

Vì cái gì không thể?

Chu Diễm đang muốn há mồm, chợt nhớ tới bên người phụ vương một đống thị thiếp mỹ nhân, yên lặng đem lời nói nuốt trở vào.

Sinh ở gia tộc đế vương, có rất nhiều chuyện đều theo đại cục lo lắng, không thể chỉ dựa vào bản thân yêu thích làm việc. Không chỉ có hắn, mà còn cả chuyện con nối dòng, hắn tuyệt đối không thể có một thê tử……

“Danh phận cái gì, đều là cho người ngoài nhìn. Chờ cưới về, thích ai sủng ai còn không phải từ tâm ý của cháu.” Tề vương tiếp tục lừa dối: “Mộ Nguyên Xuân nếu đối với cháu một mảnh tâm ý thật, nghĩ cũng sẽ không để này nọ.”

Trên thực tế, có mẹ chồng lợi hại, còn có chính phi xuất thân tài trí hơn người, Mộ Nguyên Xuân cho dù gả đến phủ Thái tử, ngày trôi qua cũng thực “tốt”.

Chu Diễm rốt cục bị thuyết phục, trịnh trọng gật gật đầu: “Thúc nói phải, hiện tại tạm thời ủy khuất Nguyên Xuân một ít. Về sau cháu nhất định sẽ đối đãi tốt với nàng.”

Tề vương chậm rì rì cười nói: “Cái này đúng rồi! Gặp được sự tình không thể lập tức giải quyết được, thì phải đi vòng, nhiễu cái vòng luẩn quẩn là được.”

Chu Diễm thụ giáo, bừng tỉnh đại ngộ: “Nói cách khác, nếu Dung phi nương nương không chịu đáp ứng thúc cưới Mộ tứ tiểu thư, thúc cũng sẽ dùng biện pháp như vậy giải quyết. Đến lúc đó để Lục đại tiểu thư làm chính phi, Mộ tứ tiểu thư làm trắc phi là được.”

Tề vương liếc trắng: “Ta như thế nào có khả năng ủy khuất nàng như vậy.”

Chu Diễm: “……”

Vì cái gì hắn luôn luôn có cảm giác bị hớ?

Mặc kệ nói như thế nào, khối đá nặng trong lòng được khai mở. Chu Diễm chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái rất nhiều, phấn chấn nói: “Ngày mai cháu sẽ phái người đi Mộ gia báo tin, miễn cho Nguyên Xuân lo lắng chờ.”

Đáng thương Chu Diễm, thẳng đến giờ phút này còn không biết người Mộ gia bị triệu đến phủ thái tử.

Tề vương cười nói: “Cứ như vậy cấp tin làm cái gì. Chờ Ngũ Ca thỉnh thánh chỉ tứ hôn, đến lúc đó cấp nàng một kinh hỉ chẳng phải là rất tốt? Hơn nữa, trong lòng ngũ tẩu không thoải mái, cháu lại vội vàng sai người đi Mộ gia truyền tin, tẩu ấy lại càng không có hảo cảm với Mộ Nguyên Xuân. Tương lai Mộ Nguyên Xuân gả tới, cố ý làm khó, thì không tốt.”

Tất cả đều là lừa dối Chu Diễm.

Kỳ thật, Tề vương chính là muốn cho Mộ Nguyên Xuân chịu giày vò mấy ngày mà thôi. Đợi cho thánh chỉ đến Mộ gia, tin tưởng Mộ Nguyên Xuân nhất định thực “Kinh hỉ”!

Chu Diễm chấp nhận, lập tức nói: “Hảo, cháu nghe lời thúc, không cho người đi đưa tin.”

…… Thật sự là đứa nhỏ đơn thuần, bị người bán còn vui rạo rực.

Tề vương một bên thổn thức, một bên phúc hậu kéo kéo khóe môi.

……

Chuyện như vậy, Mộ Chính Thiện đương nhiên không dám giấu diếm, vào lúc ban đêm, liền lén nói cho Chu thị.

Nét mặt già nua của Chu Thị nhăn lại, tức giận vô cùng: “Hoang đường! Thật hoang đường! Chúng ta Mộ gia mấy đời thanh danh, xem như hủy ở trong tay Mộ Nguyên Xuân.”

Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện Thái tử phi triệu kiến người Mộ gia, sớm hay muộn sẽ lọt vào tai mọi người. Đến lúc đó tiền căn hậu quả, căn bản lừa không được người.

Nghĩ đến người khác sẽ ở sau lưng chỉ trỏ chế giễu, Chu Thị cảm thấy tức ngực. Mộ gia luôn luôn lấy gia phong nghiêm cẩn làm hãnh diện, cố tình gây ra loại chuyện này, sau này còn mặt mũi nào xuất môn gặp người?

Mộ Chính Thiện xấu hổ đứng ở một bên, không dám biện giải.

Chu Thị trải qua khiếp sợ ban đầu cùng tức giận xong, rốt cục thoáng tỉnh táo lại, trảm đinh chặt sắt phân phó: “Từ hôm nay trở đi, không chuẩn Nguyên Xuân ra khuê phòng nửa bước. Còn nữa, không chuẩn Trường Hủ tiếp tục âm thầm vì nó truyền tin đưa tin tức. Thái tử phi đã muốn bỏ qua thái độ, không thể để cho huynh muội chúng tiếp tục làm ra chuyện ngu ngốc, để người ta nghĩ Mộ gia chúng ta không dạy được người.”

Nói như vậy, cũng chính cấm túc Mộ Nguyên Xuân.

Mộ Chính Thiện không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Chu Thị nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Việc này tạm thời im lặng, miễn cho trong phủ ồn ào huyên náo khó coi.”

Nói xong này đó, mẫu tử hai người câu đều cau mày, im lặng không nói.

P/S: Mộ Nguyên Xuân chỉ có thể lấy thân phận thiếp thất gả nhập phủ Thái tử. Hơn nữa, mẹ chồng Thái tử phi lợi hại không có hảo cảm, thập phần chán ghét cô ta, về sau nhất định khiến Mộ Nguyên Xuân khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.