Niệm Xuân Quy

Chương 114: Tranh chấp



Mộ Niệm Xuân giúp đỡ Trương thị ngồi xuống, lại rót chén trà nóng, hảo ngôn nói: “Mẹ, mẹ đừng vội. Này không phải việc nhỏ, dù sao cũng phải thương nghị tốt rồi mới quyết định.”

Trương thị run run tiếp nhận chén trà, trong lòng bàn tay lạnh lẽo vài phần lo lắng hơn.

Mộ Niệm Xuân trấn an Trương thị xong, lại đối Mộ Chính Thiện nói: “Cha, việc này dù sao cũng là mẹ nghĩ nhiều hơn tất cả. Hơn nữa, Thụy Hương rốt cuộc là hoài thai thế nào, cũng phải điều tra rõ ràng. Đến lúc đó chân tướng rõ ràng, cha quyết định cũng không muộn.”

Mộ Chính Thiện phục hồi tinh thần lại, cũng hiểu được chính mình vừa rồi có chút xúc động, ngữ khí ôn tồn nói: “Con nói cũng có đạo lý.” Quay đầu phân phó nói: “Thụy Hương, Tiền mama, các ngươi về phòng ở đi. Không có phu nhân phân phó, không chuẩn gặp bất luận kẻ nào.”

Cuối cùng là vẫn là duy trì thể diện cho Trương Thị.

Thụy Hương cùng Tiền mama khúm núm vâng mệnh, cùng nhau lui xuống.

……

Vừa rời khỏi nội đường, biểu tình trên mặt Tiền mama liền thay đổi. Con mắt quay tròn vòng vo chuyển, đè thấp thanh âm nói: “Thụy Hương, lần này vì ngươi, ta đã bất chấp mọi giá.”

Thụy Hương cũng rút đi thần sắc điềm đạm đáng yêu, thấp giọng nói: “Tiền mama yên tâm, sự thành, ta sẽ lại cho ngươi một trăm lượng bạc.”

Tiền mama nghe được một trăm lượng bạc, trong mắt nhất thời hiện lên một tia tham lam cùng ý mừng.

Tiền tiêu vặt mỗi tháng của bà ta được hai lượng, cộng thêm được thưởng dịp tết, cũng chỉ ba mươi lượng. Lúc trước Thụy Hương đã cho bà ta một trăm lượng bạc, sau khi chuyện thành thêm một trăm lượng, chính là hai trăm lượng bạc. Số bạc này, cũng đủ bà ta vất vả gần mười năm.

Vì số bạc này, mạo hiểm một hồi cũng là đáng giá.

Phu nhân khí lượng hẹp hòi, tất nhiên là sẽ không dung đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương. Bất quá, Mộ Chính Thiện sẽ không như thế. Hắn thuở nhỏ tâm địa hiền lương, cho tới bây giờ vẫn là như thế. Chỉ cần nữ tử khóc sướt mướt nước mắt. Mộ Chính Thiện sẽ không chịu nổi. Nguyên nhân vì rõ ràng tính tình Mộ Chính Thiện, Tiền mama mới hạ quyết định, quyết tâm bí quá hoá liều.

Vừa rồi xem ra, chiêu lấy lui làm tiến của Thụy Hương đã thành công hơn phân nửa.

Chỉ cần có thể bình yên sinh hạ đứa nhỏ. Danh phận còn không phải chuyện sớm hay muộn?

Đang nghĩ tới đây, thanh âm của Thụy Hương vang lên ở bên tai: “Phu nhân. Phu nhân bên kia không đủ gây ra sợ hãi. Nhưng tứ tiểu thư, thập phần khôn khéo, không thể không phòng. Hai ngày tới là thời điểm mấu chốt, bà nên đả khởi tinh thần ứng phó, vạn vạn không thể ra sai lầm.”

Tiền mama cũng biết nặng nhẹ, lập tức trịnh trọng gật đầu.

Hai người nói nhỏ vài câu, liền đều tự trở về phòng ở.

……

Lúc này nội đường, một mảnh yên lặng.

Trương thị không hé răng. Mộ Chính Thiện cũng không nói chuyện. Vốn vợ chồng đang ân ái chan hòa, bởi vì một chuyện Thụy Hương mang thai sinh ra hiềm khích.

Cuối cùng, vẫn là từ Mộ Niệm Xuân mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Cha, cha thật sự tính lưu lại đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương?”

Trương thị không tự giác ngừng thở, nhìn về phía Mộ Chính Thiện.

Mộ Chính Thiện do dự chốc lát, nói: “Thụy Hương không cầu danh phận, sinh hạ đứa nhỏ cũng sẽ dưới danh nghĩa mẹ con. Tuyệt không uy hiếp đến địa vị mẹ con. Cũng sẽ không ảnh hưởng đến các tỷ đệ con. Cho nên, hai mẹ con đừng có lo lắng nữa……”

Trương thị sắc mặt lặng yên trắng bệch, theo bản năng nắm chặt tay, cứng rắn phun ra hai chữ: “Không được!”

Mộ Chính Thiện không dự đoán được Trương thị cự tuyệt cường ngạnh rõ ràng như thế. Sắc mặt khó coi đứng lên: “Bà như thế nào lòng dạ hẹp hòi như thế, ngay cả một đứa nhỏ cũng dung không được?”

Trương thị cười lạnh một tiếng, ngữ khí bén nhọn: “Phải. Tôi lòng dạ hẹp hòi. Nhưng ông đừng quên gia quy Mộ gia. Có con nối dòng không thể nạp thiếp. Ông đã có hai đứa con, giờ lại còn muốn nạp Thụy Hương làm thiếp thất sao?”

Mộ Chính Thiện cau mày đáp: “Ta chỉ nói để Thụy Hương sinh hạ đứa nhỏ, khi nào thì nói nạp cô ta làm thiếp thất? Hơn nữa, Thụy Hương căn bản là không cầu danh phận gì.”

“Loại chuyện ma quỷ này, chỉ có lão gia mới tin!” Lòng tràn đầy ghen ghét cơ hồ hướng khiến Trương Thị nói mà không nghĩ: “Thụy Hương đây là lấy lui làm tiến, chờ sanh ra đứa nhỏ, cả ngày khóc sướt mướt muốn gặp đứa nhỏ. Lấy lão gia nhuyễn tâm, lại há có thể cự tuyệt được? Như vậy từng bước một. Nâng thành thiếp thất. Còn có đứa nhỏ, đừng nói gởi nuôi dưới danh nghĩa tôi. Cho dù là tặng cho tôi, tôi cũng không cần!”

Mộ Chính Thiện nghẹn không ra lời.

Trương thị còn định nói thêm. Tay áo lại bị níu lại.

Mộ Niệm Xuân lại là sốt ruột, bất đắc dĩ hướng Trương thị nháy mắt. Việc này không phải là sinh khí phát hỏa có thể giải quyết. Đối phó Mộ Chính Thiện, biện pháp tốt nhất, là cúi người giả đáng thương. Như vậy cứng đối cứng, chịu thiệt sẽ chỉ là Trương thị.

Trương thị dùng sức cắn môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Dù là như thế, không khí cũng đủ đông lạnh cứng ngắc.

Mộ Niệm Xuân đành phải ho khan một tiếng, lại đánh vỡ cục diện bế tắc: “Cha, cha đừng sinh khí mẹ. Mẹ cũng là trong lòng chịu khổ sở, cho nên nói chuyện mới kích động thế.”

Mộ Chính Thiện bình tĩnh nói: “Cũng phải, tốt nhất là đi nghỉ ngơi. Có chuyện gì, chờ buổi sáng ngày mai nói sau cũng không muộn.” Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Ông định đi đâu?

Trương thị nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào. Trơ mắt nhìn Mộ Chính Thiện đi, nước mắt xôn xao bừng lên: “Niệm Xuân, mẹ như thế nào mệnh khổ như vậy. Sống yên ổn chưa được vài ngày, liền gặp phải loại sự tình này……”

Kỳ thật, loại chuyện này có cái gì ngạc nhiên?

Phủ đệ huân quý, nam tử nào không phải một đống tiểu thiếp thông phòng. Con vợ kế thứ nữ lại là càng không hiếm. Thân là đương gia chủ mẫu, không chỉ phải có kế áp chế. Thời điểm mấu chốt, phải quyết tâm.

Kiếp trước ở trong cung, loại chuyện tình tranh đấu gay gắt này không biết đã trải qua bao nhiêu. Điểm kỹ xảo ấy của Thụy Hương, thật sự không tính cái gì. Muốn đối phó với cô ta, biện pháp còn nhiều.

Đáng tiếc, Trương thị không có bao nhiêu thủ đoạn cao siêu, khí lượng lại nhỏ. Một chút việc như thế khiến cho bà không biết tiến lui, chỉ có thể thương tâm khổ sở ……

Mộ Niệm Xuân trong lòng âm thầm thổn thức, nhìn Trương thị khóc nức nở, lại không đành lòng nói cái gì, đành hảo ngôn an ủi: “Mẹ, mẹ cũng đừng quá thương tâm khổ sở. Loại sự tình này ở quý phủ khác đều nhìn quen lắm rồi, không tính ngạc nhiên. Cho dù thật sự đem đứa nhỏ lưu lại, Thụy Hương cũng không dậy nổi sóng gió gì.”

Trương thị vừa khóc vừa nói: “Thụy Hương trăm phương ngàn kế có bầu. Liền như vậy lưu lại nghiệt chủng này, ta thật sự nuốt không trôi khẩu khí này.”

Mộ Niệm Xuân lập tức nói:“Nếu là như thế này, vậy nửa bước cũng không đồng ý. Con hiện tại khiến cho người đi mua dược sảy thai, đêm nay cho người đưa dược tới phòng Thụy Hương, buộc cô ta uống. Đến ngày mai, Thụy Hương đã sảy thai, cha cho dù là sinh khí cũng đã muộn.”

Trương thị: “……”

Này cũng quá tàn nhẫn đi! Thật sự làm như vậy, lấy tính tình Mộ Chính Thiện, bất hòa trở mặt là đương nhiên.

“Mẹ, mẹ cũng hiểu đây là chủ ý tốt đúng không?” Mộ Niệm Xuân đằng đằng sát khí xắn tay áo, khóe môi tràn ra cười lạnh: “Thụy Hương kia, nghĩ có cha đỡ lời, muốn làm gì thì làm. Thật sự là mơ mộng hão huyền!”

Nói xong, liền cao giọng gọi người.

Trương thị khóc không nổi nữa, nhanh chóng che miệng Mộ Niệm Xuân: “Này này!”

Mộ Niệm Xuân ra vẻ kinh ngạc khó hiểu: “Làm sao vậy? Như vậy giải quyết không tốt sao?”

Trương thị lúc này đã bình tĩnh lại, làm sao không biết đây là Mộ Niệm Xuân cố ý kích mình, ngượng ngùng nói: “Như vậy quả thật hết giận, lại hậu hoạn vô cùng. Dù sao cũng phải tìm lý do quang minh chính đại xử lý Thụy Hương, như vậy cha con không lời nào để nói.”

…… Cuối cùng đã hiểu!

Mộ Niệm Xuân nhả ra khí, sau đó trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ có thể nghĩ thông suốt điểm này là tốt rồi. Gặp chuyện như vậy, trong lòng mẹ khẳng định chịu khổ sở. Nhưng khóc nháo căn bản giải không quyết được vấn đề gì, ngược lại càng đẩy cha ra xa hơn. Nếu vậy, chẳng phải là để cho người khác vừa lòng đẹp ý?”

Trương thị có chút xấu hổ gật gật đầu: “Con nói phải. Phía trước là ta quá xúc động, chỉ lo sinh khí khóc kêu, khiến cha con tức giận bỏ đi.”

Bà là một phụ nhân, gặp chuyện còn không bằng nữ nhi mười hai tuổi bình tĩnh, nhớ tới thật mặt đỏ xấu hổ.

Mộ Niệm Xuân thấy Trương thị rốt cục tỉnh táo lại, trong lòng có chút vui mừng, lại nói tiếp: “Lui từng bước nói, nếu thật sự không lay chuyển được cha, đáp ứng lưu lại đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương cũng không có gì quan trọng.”

Trương thị sửng sốt: “Như vậy còn không quan trọng?”

Mộ Niệm Xuân thản nhiên cười nói: “Bất quá là đứa nhỏ trọng bụng, đối chúng ta có thể có ảnh hưởng gì? Thụy Hương có bầu còn không chưa được hai tháng, đúng là thời điểm chưa ổn định nhất. Cho dù cô ta tránh thoát mấy tháng, đợi cho nhiều tháng nữa, cũng khó tránh lúc gặp chuyện. Sinh sản là qua một lần đạo quỷ môn quan. Ai biết Thụy Hương có phúc khí sinh ra đứa nhỏ hay không.”

Trương thị hít một ngụm khí lạnh, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Biện pháp nham hiểm như vậy, Niệm Xuân học ở đâu ra?

Mộ Niệm Xuân không nhìn khuôn mặt Trương thị rối rắm lại vặn vẹo, tiếp tục nói: “Thụy Hương không phải luôn miệng nói không cầu danh phận sao? Còn nói nguyện ý sau khi sinh hạ đứa nhỏ sẽ đi điền trang, phẩm tính cao thượng như thế, thật là làm người ta khâm phục. Mẹ, mẹ nghe thỉnh cầu của cô ta rồi thì thành toàn cho cô ta.”

Trương thị: “……”

Được rồi! Bà hiện tại rốt cục lĩnh ngộ đến chính mình phía trước là ngu xuẩn cỡ nào.

Rõ ràng có nhiều biện pháp có thể đối phó Thụy Hương như vậy, bà lại chỉ biết khóc nháo!

“Còn Tiền mama kia, khẳng định là bị Thụy Hương thu mua, động tay động chân vào tị tử canh.” Ngữ khí Mộ Niệm Xuân thập phần khẳng định: “Tìm không thấy chứng cớ, Tiền mama tuyệt không thừa nhận. Dược liệu khẳng định bị Tiền mama trên đường đánh tráo. Tiền mama gần đây nhất định vụng trộm xuất phủ. Thừa dịp Tiền mama bị nhốt trong phòng, vừa lúc thẩm tra đám nha hoàn bà tử trong phủ. Nói không chừng sẽ phát hiện chút manh mối.”

“Còn nữa, Tiền mama được bạc, tất nhiên sẽ giấu ở trong phòng. Sai người đi tra phòng ở của bà ta, chỉ cần tìm được bạc rồi, xem bà ta còn dám dối trá thế nào!”

“Cho dù tìm không thấy bạc, cũng có thể cho người lặng lẽ bỏ một ít trong rương bà ta. Đến lúc đó, cho dù bà ta có trăm cái miệng cũng không cãi được.”

Trương thị: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.