Mộ Chính Thiện sau khi rời Lan
Hương viện, tâm tình phiền muộn, liền đi Tu Đức đường.
Chu thị tựa hồ đã sớm dự đoán được
Mộ Chính Thiện sẽ đến, nửa điểm cũng không ngoài ý muốn: “Con còn chưa ăn cơm
chiều đúng không! Ta cho người dọn cơm.”
Mộ Chính Thiện ừ một tiếng.
Mẫu tử hai người trầm mặc ăn cơm
chiều. Sau khi ăn xong, rời bước đến nội đường nói chuyện.
“Đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương,
con tính thế nào?” Chu thị không vòng vo, gọn gàng dứt khoát hỏi.
Mộ Chính Thiện do dự một lát, mới
thấp giọng nói: “Con nghĩ lưu lại đứa nhỏ. Tuy nói Thụy Hương thân phận thấp
kém, đứa nhỏ dù sao cũng là cốt nhục của con. Chính là, Trương thị phản đối rất
kịch liệt……”
Nam chủ ngoại nữ chủ nội, sự vụ
bên trong vốn là nên từ Trương thị làm chủ. Nếu là Trương thị kiên trì phản
đối, việc này cũng thực làm người ta đau đầu.
Chu thị nhíu mày nói: “Trương thị
tâm nhãn cũng quá hẹp. Từ lúc nó gả lại đây, Mộ gia cao thấp chưa từng bạc đãi
nó. Nhiều năm qua như vậy, con cũng không nạp thiếp thất. Nay bất quá là một
đứa nhỏ thứ xuất, nó như thế nào không dung được? Thay đổi là quý phủ khác,
đừng nói là một đứa nhỏ, cho dù là nạp thiếp thất cũng không tính là gì.”
Mộ gia bên trong im lặng bình
thản, ở kinh thành đúng là ít có.
Chu thị tuổi lớn, nghĩ đến đứa nhỏ
trắng trẻo đáng yêu, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Bởi vậy liền tán thành
lưu lại đứa nhỏ.
Mộ Chính Thiện nguyên bản có chút
dao động, lúc này cũng hạ quyết tâm: “Mẫu thân nói có lý. Đêm nay để cho Trương
thị hảo hảo ngẫm lại, ngày mai nói sau.”
Chu thị suy nghĩ một lúc, nói:
“Nếu nó vẫn là quyết giữ ý mình không chịu gật đầu, để ta nói với nó.”
……
Chuyện Thụy Hương có bầu, cơ hồ
trong một canh giờ truyền khắp phủ.
Chuyện không liên quan đến Tùng
Đào viện, nhưng đám hạ nhân không khỏi cũng muốn thấp giọng nghị luận vài câu:
“Thụy Hương thật đúng là vận khí tốt, lại có bầu. Xem ra, lúc này mẹ quý nhờ
con ……”
“Cũng chưa chắc. Mộ gia có gia
quy, dưới trướng có tử không thể nạp thiếp. Lão gia đã có đại thiếu gia, ngũ
thiếu gia. Hẳn là sẽ không nạp thiếp chứ……”
“Cũng không hắn. Nếu Thụy Hương
sinh tiểu thiếu gia, mẫu bằng tử quý cũng là có khả năng ……”
“Không biết lúc này phu nhân tức
giận thành bộ dáng thế nào nữa……”
Lập tức có người đem chuyện Thụy
Hương mang thai nói ra. Đỗ Quyên cũng là cả kinh, trên mặt không động thanh sắc
phụ họa vài câu. Sau đó. Rất nhanh liền vào phòng.
……
Mộ Nguyên Xuân ở trong phòng Mộ
Trường Hủ đợi cả ngày. Một ngày này, cô ta khóc khản cả cổ. Nhưng Mộ Trường Hủ
tới thủy chung cũng không cùng cô ta nói nửa câu nói.
Mộ Nguyên Xuân ngồi bên giường.
Cõi lòng vốn đầy hi vọng dần lạnh đi.
Nhiều ngày như vậy trôi qua, đại
ca vẫn không nguôi giận.
Đại ca nhất định từ nay về sau
không để ý cô ta?
Không, sẽ không. Bọn họ huynh muội
sống nương tựa lẫn nhau nhiều như vậy năm, đại ca luôn thương cô ta. Cho dù
sinh khí cũng là chuyện tình nhất thời, sớm hay muộn sẽ tha thứ cho cô ta……
“Tiểu thư,” Đỗ Quyên nhẹ bước đi
tới, thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, Thụy Hương bên người lão gia có bầu.”
Cái gì? Thụy Hương có bầu?
Mộ Trường Hủ vẫn nhắm mắt đột
nhiên cả kinh. Theo bản năng dựng thẳng lỗ tai.
Chợt nghe Mộ Nguyên Xuân thản
nhiên nói: “Ồ? Đây chính là chuyện tốt, ngày mai thấy mẫu thân, ta nên chúc
mừng vài câu mới phải.” Trong thanh âm lộ ra nồng đậm châm chọc cùng đùa cợt.
Mộ Trường Hủ theo bản năng mở mắt,
vừa vặn nhìn trọn nụ cười lạnh trên mặt Mộ Nguyên Xuân.
Từ khi nào, muội muội biến thành
như vậy?
Muội muội từ nhỏ ngoài mềm trong
cứng huệ chất lan tâm, hắn vẫn luôn kiêu ngạo vì có muội muội. Ở trong lòng
hắn, muội muội gần như hoàn mỹ. Không biết từ khi nào, muội muội lại thay đổi
như thế. Ruồng bỏ biểu ca thanh mai trúc mã, một lòng tham niệm vị trí thái tôn
phí, vì thế hao hết tâm tư thủ đoạn……
Mộ Trường Hủ mờ mịt nghĩ. Trong
lòng một trận đau đớn.
Mộ Nguyên Xuân đắm chìm trong vui
sướng của tin tức tốt nghe được, nhất thời lại không lưu ý Mộ Trường Hủ đã mở
mắt: “Đỗ quyên, ngươi đi dò la. Đêm nay phụ thân nghỉ ở đâu? Còn nữa. Thụy
Hương cùng Tiền mama hiện tại thế nào?”
Đỗ Quyên lên tiếng, liền vội vàng
lui xuống.
Một thanh âm quen thuộc vang lên:
“Vì cái gì muội hỏi Tiền mama?”
Đúng là Mộ Trường Hủ mở miệng nói
chuyện.
Mộ Nguyên Xuân vừa kinh vừa vui:
“Đại ca, rốt cuộc huynh cũng nói chuyện với muội.” Ngược lại không có nghe Mộ
Trường Hủ rốt cuộc nói gì đó.
Mộ Trường Hủ nhìn Mộ Nguyên Xuân
thật sâu, nặng nề nhắc lại: “Vừa rồi muội sai Đỗ Quyên đi hỏi tin Thụy Hương,
vì cái gì lại hỏi cả Tiền mama?”
Nụ cười bên môi Mộ Nguyên Xuân
ngừng lại một chút, dường như không có việc gì đáp: “Muội bất quá là thuận
miệng nói thôi. Đại ca, đến giờ huynh vẫn chưa ăn gì, nhất định đói bụng đi! Ta
đi phòng bếp……”
Mộ Trường Hủ thấy cô ta đánh trống
lảng không trả lời mình hỏi, liền đoán được là chuyện gì xảy ra. Trong thanh âm
tràn đầy chua xót: “Chuyện này, không phải là muội từ giữa ‘Xuất lực’ chứ?”
Mộ Nguyên Xuân không chút nghĩ
ngợi phủ nhận: “Đương nhiên không có. Đại ca. Sao huynh nghĩ như thế. Thụy
Hương là người bên phụ nhân, muội không qua lại với cô ta. Liền ngay cả chuyện
cô ta mang thai. Muội cũng từ Đỗ Quyên mới biết được. Vừa rồi nhớ tới Tiền
mama, là vì Tiền mama ngày thường phụ trách tị tử canh của hai nha hoàn thông
phòng. Thụy Hương ngoài ý muốn mang thai, khẳng định cùng Tiền mama thoát không
được can hệ.”
Thật là như vậy sao?
Mộ Nguyên Xuân một phen lí do
thoái thác hợp tình hợp lý, căn bản tìm không thấy lỗ hổng. Nhưng Mộ Trường Hủ
bi thương phát hiện, chính mình không ngờ không dám hoàn toàn tin tưởng lời của
cô ta ……
Mặc kệ nói như thế nào, cục diện
bế tắc giữa hai huynh muội đã được phá vỡ.
Mộ Nguyên Xuân trong lòng thập
phần vui mừng, cười nói: “Đại ca, muội đi lấy chút gì cho huynh ăn.”
“Không cần, ta không có khẩu vị.”
Mộ Trường Hủ thần sắc mệt mỏi: “Muội ở đây đã cả ngày, đi về trước nghỉ ngơi
đi!”
Nói xong, liền xoay người quay vào
trong.
Nụ cười Mộ Nguyên Xuân cứng đờ,
lại khuyên nhủ một phen. Nhưng mặc kệ cô ta nói gì, Mộ Trường Hủ cũng không
chịu xoay người lại. Mộ Nguyên Xuân bất đắc dĩ, đành phải trở về Thưởng Mai
viện.
……
Vừa hồi Thưởng Mai viện, Phương
mama liền đi ra đón, vẻ mặt không giấu được hưng phấn kích động: “Tiểu thư,
chuyện Thụy Hương mang thai, cô đã biết chưa!”
Mộ Nguyên Xuân ừ một tiếng, có
chút ra hiệu nhìn Phương mama một cái.
Những lời này, như thế nào có thể
tùy tiện nói ra?
Phương mama nghe thế cảnh giác,
ngượng ngùng ngậm miệng.
Vào phòng, Mộ Nguyên Xuân thản
nhiên hỏi: “Phương mama, đem chuyện bà nghe được kể lại đi.”
Phương mama đả khởi tinh thần, đem
toàn bộ tin tức mình nghe ngóng được nói ra. Kỳ thật, việc này không cần hỏi
thăm, sớm truyền ồn ào huyên náo.
Thụy Hương ở Tu Đức đường té xỉu,
đại phu chẩn ra có thai. Trương thị ở đó thay đổi sắc mặt, sau kêu Tiền mama
tới hỏi. Buổi tối, Mộ Chính Thiện hồi phủ, vì đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương,
cùng Trương thị nổi lên tranh chấp.
“…… Nghe nói, lão gia muốn lưu lại
đứa nhỏ này. Phu nhân không đồng ý, vì thế, còn cùng lão gia cãi cọ một trận.
Tứ tiểu thư ở lại Lan Hương viện, khẳng định là an ủi phu nhân!”
Mộ Nguyên Xuân nhếch miệng cười
lạnh: “Trương thị lòng dạ hẹp hòi, Mộ Niệm Xuân cho dù nhanh mồm nhanh miệng
cũng vô dụng. Chúng ta sẽ chờ xem kịch vui.”
Phương mama liên tục cười phụ họa:
“Chính là. Lần này, không nháo long trời lở đất mới là việc lạ.”
Bọn họ sẽ chờ xem náo nhiệt tốt
lắm!
……
Sáng sớm hôm sau
Nhóm nha hoàn bà từ Lan Hương viện
đi đứng, nói năng hoàn toàn cẩn thận, đi ra đi vào đều dụng tâm phóng nhẹ tay
chân. Người có giao hảo với Bạch Lan, cố ý hảo tâm nhắc nhở một tiếng: “Bạch
Lan, cô hầu hạ bên phu nhân, nên cẩn thận chút.”
Đã xảy ra chuyện như vậy, tâm tình
phu nhân khẳng định không tốt. Cẩn thận thành nơi trút giận.
Bạch Lan cười khổ một tiếng, nơm
nớp lo sợ vào phòng, hầu hạ Trương thị rửa mặt chải đầu. Một bên thật cẩn thận
quan sát sắc mặt Trương thị.
Kỳ quái là, Trương thị lại vẫn
bình tĩnh.
Bạch Lan trong lòng âm thầm kinh
ngạc. Nàng hầu hạ phu nhân cũng có vài năm, tính tình phu nhân thế nào nàng rất
rõ ràng. Chuyện Thụy Hương mang thai, phu nhân nhất định rất tức giận. Sao vẫn
bình thản thế này?
Mộ Niệm Xuân mỉm cười đi đến: “Mẹ,
con tự mình làm điểm tâm, mẹ như thế này cần phải ăn nhiều chút.” Ăn no mới có
khí lực đánh trận đánh ác liệt này!
Trương thị nghe hiểu ý tại ngôn
ngoại của Mộ Niệm Xuân, hít sâu một hơi, dùng sức gật gật đầu.
Mộ Chính Thiện đêm qua nghỉ ở thư
phòng, sáng sớm rửa mặt chải đầu, cũng đến nhà ăn. Vừa lúc gặp mẹ con Trương
Thị.
Trương thị chủ động mở miệng “Lão
gia”, thần sắc có chút bình thản.
…… Phu nhân bình tĩnh như vậy, làm
cho Mộ Chính Thiện sửng sốt.
Mộ Niệm Xuân cười khanh khách nói:
“Cha, hôm nay điểm tâm là con tự mình làm, cha cần phải ăn nhiều chút.”
Mộ Chính Thiện bình tĩnh lại, cười
ừ một tiếng.
Sau một lát, Phong ca nhi cùng
Trương Tử Kiều cũng đến đây. Năm người ngồi ở trước bàn cơm, im lặng dùng xong
điểm tâm. Trương Tử Kiều hiển nhiên cũng nghe nói chuyện Thụy Hương, nhìn lén
Trương thị một cái, lại xem Mộ Chính Thiện một cái.
Phong ca nhi hồn nhiên không biết
đại nhân gian gợn sóng, ăn điểm tâm xong, liền làm ầm ĩ muốn đi trong vườn chơi
đùa: “Tỷ tỷ, tỷ đi với đệ.”
Mộ Niệm Xuân cười nói: “Ta còn có
việc, để Tử Kiều biểu ca đi với đệ!” Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với Tử Kiều.
Tuy rằng nàng đã khuyên nhủ Trương
thị nhưng vẫn thật sự lo lắng Trương thị một mình ứng phó Mộ Chính Thiện.
Trương Tử Kiều ngầm hiểu, gật gật
đầu, dẫn Phong ca nhi đi trước. Trong phòng chỉ còn lại có vợ chồng Mộ Chính
Thiện cùng Mộ Niệm Xuân. Trương thị không biết nghĩ đến cái gì, vẫn không hé
răng.
Mộ Chính Thiện thanh thanh cổ họng
nói: “Chuyện Thụy Hương, bà nghĩ thế naog?”
Mộ Niệm Xuân cổ vũ nhìn Trương thị
một cái.
Trương thị hít sâu khẩu khí, mở
miệng nói: “Lão gia, hôm qua thiếp đã suy nghĩ cả đêm. Lão gia nói phải, mặc kệ
là thế nào Thụy Hương có bầu, đứa nhỏ là cốt nhục lão gia, hẳn là lưu lại.”
Lời này, ngoài ý muốn của Mộ Chính
Thiện, trong lòng hắn một trận vui sướng.
Trương thị chấp nhận, bên trong
bình thản, tất nhiên là tốt nhất.