Mộ Niệm Xuân bình tĩnh nhìn Thụy Hương, ngữ khí lạnh lùng: “Tiền mama lén thu bạc của ngươi, âm thầm thay đổi tị tử canh. Thử vài gậy gỗ, đã
biến chuyển tâm ý bà ta.”
Lại uyển chuyển nói tiếp: “Mẹ ta tâm địa nhân hậu, đã chấp thuận để ngươi sinh hạ đứa nhỏ.”
Thụy Hương không dám tin ngẩng đầu, tâm tình từ lo âu khẩn trương vì khiếp sợ chuyển thành mừng như điên.
Mộ Niệm Xuân thản nhiên nói: “Mặc kệ đứa nhỏ này là như thế nào đến,
tóm lại đều là cốt nhục của cha. Ngươi là mẹ đẻ đứa nhỏ, tương lai Mộ
gia dù sao cũng phải cho ngươi một cái công đạo……”
Công đạo?
Tâm cơ Thụy Hương cơ hồ nhảy ra khỏi ngực.
Nếu không phải lúc trước Mộ Niệm Xuân lặp đi lặp lại dặn dò, chỉ sợ Trương thị đã sớm nhịn không được há mồm cắt lời nàng.
Liền ngay cả Mộ Chính Thiện cũng nhíu mày. Đứa nhỏ sinh ra thì không
sao, nhưng danh phận thiếp thất không thể tùy tiện ưng thuận……
Mộ Niệm Xuân như là không thấy được sắc mặt quái dị của hai người,
tiếp tục nói: “Thụy Hương, kỳ thật mặc kệ ngươi thừa nhận hay phủ nhận,
sự thật đã rõ ràng. Hiện tại, chúng ta thầm nghĩ nghe ngươi nói một câu
nói thật. Nay ngươi có bầu, cho dù thừa nhận, cũng sẽ không xử lý
ngươi.”
Vừa đấm vừa xoa, lại dụ dỗ, cơ hồ đã sử dụng hết các chiêu.
Thụy Hương cho dù thông minh, cũng chỉ là một đứa nha hoàn trong phủ. Chưa từng gặp qua thủ đoạn như vậy, lập tức dao động.
Mộ Chính Thiện tâm không ngừng đi xuống. Thụy Hương tuy rằng không
thừa nhận, nhưng thần sắc chần chờ đã đủ để thuyết minh hết thảy. Bạc
này, quả nhiên là thù lao Thụy Hương trả cho Tiền mama…
Mộ Niệm Xuân không cho Thụy Hương thời gian, lập tức lại ép hỏi:
“Thụy Hương, ngươi hiểu rõ rồi chứ. Nếu ngươi còn không thừa nhận, ta sẽ cho Tiền mama tới đối chất với ngươi.”
Mộ Niệm Xuân từng bước ép sát, tiếng kêu thảm thiết của Tiền mama
không ngừng quanh quẩn ở bên tai. Trán Thụy Hương toát mồ hôi lạnh, sắc
mặt trắng bệch.
“Người đâu. Đỡ Tiền mama tới đây. Đối chất với Thụy Hương.”
Những lời cuối cùng này, hoàn toàn đánh tan Thụy Hương
Thụy Hương run run há mồm nói:“Vâng. Bạc này, là thù lao nô tỳ trả Tiền mama……”
Cuối cùng hù thành công Thụy Hương! Mộ Niệm Xuân âm thầm nhả ra khí. Cùng Trương thị nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Mộ Chính Thiện rốt cuộc nhịn không được, bỗng nhiên đứng dậy, nổi
giận quát: “Hảo, ngươi thật giỏi, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám
lừa gạt.” Bị lừa gạt xấu hổ cùng lửa giận đan vào một chỗ, khiến cho Mộ
Chính Thiện luôn luôn tự giữ bản thân giận tím mặt.
Thụy Hương run lên, mặt trắng bệch, căn bản không dám đối diện cùng
Mộ Chính Thiện: “Lão gia bớt giận, nô tỳ chính là muốn vì lão gia sinh
đứa nhỏ. Tuyệt không có niệm tưởng khác…”
Tuyệt không có niệm tưởng khác?
Lời này chỉ lừa quỷ thôi!
Mộ Chính Thiện mặt mũi trắng bệch, tức giận nghĩ muốn mắng, ý nghĩ lại trống rỗng.
Mộ Niệm Xuân hướng Trương thị ra hiệu. Trương thị hiểu ý, đứng dậ đi
tới, giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Lão gia đừng để việc nhỏ chọc tức thân
mình. Trước ngồi nghỉ ngơi, chuyện kế tiếp để Niệm Xuân xử lý.”
Mộ Chính Thiện không nói được một lời, ngồi xuống, sắc mặt xanh mét.
……
“Bạch Lan, đưa Tiền mama vào đây!” Mộ Niệm Xuân thản nhiên nói: “Còn nữa, cả Giang mama cùng đám nha hoàn.”
Tiền mama đi vào, thần sắc hoảng sợ, tóc tai tán loạn.
Thụy Hương kinh ngạc nhìn Tiền mama, trong đầu lung tung như ma.
Tại sao có thể như vậy? Tiễn mụ mụ không phải bị đánh sao? Vì sao lại bình thường xuất hiện ở đây? Tiếng gậy đánh cùng tiếng la thảm thiết
vừa rồi nghe được là thế nào……
Cô ta bị lừa! Tiền mama chưa hề nhận tội, hết thảy, đêều là Mộ Niệm Xuân thiết kế, dụ cô ta mắc mưu mà thôi!
Đáng tiếc, hiện tại hối hận đã muộn. Lão gia cái gì cũng đã nghe được……
“Tiền mama, Thụy Hương đã nhận.” Mộ Niệm Xuân ung dung nhìn Tiền mama: “Ngươi bây giờ còn có cái gì để nói?”
Cái gì? Thụy Hương đã thừa nhận?!
Tiền mama vừa kinh vừa giận, oán hận nhìn Thụy Hương. Không phải nói
là dù thế nào cũng không thừa nhận sao? Chính mình còn chưa há mồm, cô
ta là chủ mưu sao đã khai?
Thụy Hương lúc này một bụng suy nghĩ đảo điên, bị ánh mắt oán hận của Tiền mama nhìn trừng trừng, ảo não chán nản ngay cả muốn hộc máu đều
có.
Nếu Thụy Hương đã nhận, mình cũng không thể cố chối cãi.
Tiền mama đơn giản thống khoái nhận chiêu: “Phải, bạc này là Thụy
Hương cho lão nô. Chỉ cần lão nô lén đem chén thuốc thay đổi là được.
Trước cho một trăm lượng. Sự thành, lại cho một trăm lượng. Lão nô tuổi
đã nhiều. Nếu có chừng đó bạc, cũng đủ dưỡng lão. Thụy Hương còn nói,
chỉ cần đem bạc cất giữ cẩn thận, có chết không thừa nhận, cho dù là phu nhân cũng không làm gì được chúng cả hai. Lão gia lại nhớ tình cũ mềm
lòng, chỉ cần ở trước mặt lão gia khóc kể một phen, lão gia tự nhiên sẽ
mềm lòng ……”
Mộ Chính Thiện nghe tới đây mặt đen sì, trừng mắt nhìn Thụy Hương.
Thụy Hương xấu hổ gục đầu xuống.
Tiền mama một hơi nói xong, lại khóc: “…… Lão nô nhất thời tham tiền, phạm vào đại sai. Thỉnh lão gia phu nhân tha thứ lão nô lần này. Lão nô về sau không dám nữa, lão gia khai ân, phu nhân khai ân.”
Nói xong, liên tục dập đầu xin tha.
“Lão gia, lão gia xem, nên xử lý Tiền mama như thế nào?” Trương thị
nghẹn một ngày một đêm hờn dỗi, lúc này phải trừ khử sạch sẽ. Ra vẻ rộng lượng hỏi Mộ Chính Thiện: “Tuy nói Tiền mama phạm sai lầm, bất quá, bà
ấy cũng từng là bà vú của lão gia, xử lý cũng nên nhẹ tay……”
Mộ Chính Thiện hừ một tiếng thật mạnh: “Loại điêu nô này, vạn vạn
không thể nuông chiều. Hiện tại liền sai người thu thập quần áo của bà
ta, đưa đến điền trang làm việc.” Tiền mama vốn là mama có vị trí trong
phủ, bỗng nhiên bị xử lý đến điền trang thượng làm việc nặng. Xử phạt
như vậy thật sự rất nặng rồi.
Tiền mama hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi dập đầu cầu xin tha thứ:
“Lão gia khai ân, lão nô tới tuổi này, thật sự làm không được việc nặng. Lão gia khai ân……”
Mộ Chính Thiện đã quyết định, giương giọng nói: “Người đâu, đem Tiền mama ra ngoài.”
……
Tiền mama bị đưa đi.
Thụy Hương vẫn quỳ trên mặt đất, mặt không còn chút máu chờ đợi vận mệnh của mình.
Mộ Chính Thiện nhìn về phía Thụy Hương, trong mắt hiện lên một tia đau lòng cùng phẫn nộ.
Thụy Hương tuy chỉ là nha hoàn thông phòng, nhưng biết chữ, biết lấy
lòng người, rất hợp ý hắn. Biết Thụy Hương có bầu, trong long hắn rất là kinh hỉ. Lại không nghĩ rằng. Thụy Hương tâm cơ như thế, dùng tiền để
thực hiện kế sách với cả hắn.
Trong mắt Thụy Hương, hắn là kẻ ngu ngốc để lợi dụng như thế sao?
Bị lừa gạt cùng bị khinh thị nhục nhã đan vào một chỗ, tư vị đó, một lời khó nói hết!
Mộ Chính Thiện bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương không thể giữ lại!”
Trương thị nhãn tình sáng lên, khóe môi cong lên.
Thụy Hương bị dọa hồn phi phách tán, nước mắt rơi như mưa, quỳ đi đến Thiện trước mặt Mộ Chính, khóc cầu xin: “Lão gia, nô tỳ biết sai rồi,
lão gia xử lý nô tỳ như thế nào đều được. Nhưng đứa nhỏ trong bụng nô tỳ là cốt nhục của ngài, sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy……”
“Có mẹ đẻ như ngươi, đứa nhỏ cho dù bình yên sinh ra, ngày sau không
dám ngẩng đầu.” Mộ Chính Thiện mặt không chút thay đổi, ngữ khí kiên
quyết.
Thụy Hương khóc ngã xuống đất, tuyệt vọng bi thương.
Gieo gió gặt bão!
Mộ Niệm Xuân thản nhiên nhìn Thụy Hương một cái, liền rời mắt đi. Đã có dã tâm này, nên thừa quả đắng thất bại.
Lòng Trương Thị vui mừng, cố nén xuống, ho khan một tiếng nói: “Lão
gia, có nên gọi mẹ Thụy Hương tới. Để cho bà ta biết chuyện gì xảy ra.”
Mộ Chính Thiện làm sao có tâm tư nghĩ tới chuyện đó, tùy ý ừ một
tiếng, liền quay đi. Rốt cuộc không nhìn Thụy Hương lần nào nữa.
……
Mẹ Thụy Hương rất nhanh tới đây.
Trong lòng bà ta vốn có chút không ổn dự cảm, khi nhìn thấy con gái
mình khóc lóc vật vã trên mặt đất, trong lòng trầm xuống. Không chút
nghĩ ngợi liền quỳ xuống: “Cầu lão gia phu nhân bỏ qua cho Thụy Hương
lần này. Con bé đang có thai, cầu lão gia phu nhân khai ân!”
Trương thị cười lạnh một tiếng: “Thụy Hương như thế nào có bầu, ngươi làm mẹ mà không biết vì sao ư.”
Mẹ Thụy Hương á khẩu không trả lời được, trong lòng một mảnh bối rối. Đã có chuyện gì? Thụy Hương không phải đã dùng bạc mua chuộc Tiền mama
sao? Chuyện gì thế này?
Trương thị lạnh lùng nói: “Gọi ngươi lại đây, là nói cho ngươi một tiếng. Đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương, không thể lưu!”
Mẹ Thụy Hương hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh, dập đầu thật mạnh cầu
xin tha thứ: “Phu nhân tha mạng. Phu nhân tha mạng, trong bụng Thụy
Hương là cốt nhục của lão gia……”
“Câm miệng!” Mộ Chính Thiện nghe thế. Chẳng những không lay động, sắc mặt ngược lại càng thêm âm trầm. Những lời từng nói, tựa như một cái
tát vang dội thật mạnh trên mặt mình, nóng bừng bừng từng trận đau đớn:
“Cô ta là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm, căn bản là không xứng sinh con
nối dòng Mộ gia. Đứa nhỏ này không thể lưu.”
Mẹ Thụy Hương còn muốn cầu tình, khóe mắt nhìn qua con gái, trên mặt không còn một mảnh huyết sắc.
Thụy Hương không biết ngất từ khi nào. Làn váy đỏ sẫm.
“Thụy Hương.” Mẹ Thụy Hương kinh hô một tiếng, khóc lảo đảo xông đến: “Thụy Hương đáng thương của ta…”
Thụy Hương cảm xúc thay đổi rất nhanh quá mức kích động, không giữ được đứa nhỏ trong bụng.
Đứa nhỏ không có, sủng ái lão gia cũng không có. Thanh danh Thụy Hương mất theo, đời này xem như xong rồi.
Trương thị nhíu nhíu mày, lập tức phân phó kêu đại phu đến.
Mẹ Thụy Hương nhào tới bên người cô ta, hối hận không thôi khóc kêu:
“Đều là mẹ hại con. Nghe ai không nghe, lại nghe Phương mama kia, là mẹ
hại con……”
Phương mama?
Mộ Niệm Xuân giật mình, đi lên trước hỏi: “Việc này cùng Phương mama có quan hệ gì?”
Mẹ Thụy Hương lúc này làm sao còn lo lắng giấu diếm, khóc nói: “Đây
đều là chủ ý của Phương mama. Bằng không, ta nào có lá gan giật dây Thụy Hương. Liền ngay cả bạc cũng là Phương mama cấp, còn nói nếu không đủ, cứ tới tìm bà t……”
Mộ Chính Thiện không thể tin được lỗ tai chính mình, khiếp sợ nói: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”