Niệm Xuân Quy

Chương 118: Chủ mưu



Mộ Nguyên Xuân đang ở Tùng Đào viện cùng Mộ Trường Hủ. Phương mama cũng bồi ở một bên.

Mộ Trường Hủ uống thuốc xong, nhắm mắt dưỡng thần.

Mộ Nguyên Xuân cùng Phương mama đều có tâm sự, câu được câu không nói chuyện. Ngẫu nhiên trao đổi một ánh mắt. Sáng sớm hôm nay, Tiền mama cùng Thụy Hương đã bị vợ chồng Mộ Chính Thiện kêu đến hỏi. Không biết hiện tại rốt cuộc thế nào ……

Ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân vội vàng.

Trong lòng Mộ Nguyên Xuân trong lòng có chút khó chịu, nhíu mi nói: “Phương mama, bà đi nhìn xem là ai ở bên ngoài?” Phương mama lên tiếng, đứng dậy liền đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đã thấy Mộ Chính Thiện xanh mặt đứng ở cửa.

Phương mama trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên có dự cảm không ổn, cười nói:“Lão gia, phu nhân……”

“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên.

Phương mama mặt bỏng rát, nhanh chóng hiện lằn năm ngón tay.

Phương mama không ngờ bị đánh. Mộ Nguyên Xuân cả kinh, theo phản xạ đứng dậy: “Phụ thân, Phương mama làm sai chuyện gì?”

Mộ Chính Thiện đi đến, mặt không chút thay đổi nói: “Phương mama rốt cuộc làm cái gì, trong lòng con không rõ sao?”

Trong lòng Mộ Nguyên Xuân nhảy dựng lên.

Trương thị, Mộ Niệm Xuân cùng nhau đi đến, ngay sau đó, đám người Giang mama cũng tới.

Mộ Chính Thiện không cho cô ta thời gian suy nghĩ, lạnh lùng chất vấn: “Thụy Hương âm thầm dùng bạc mua chuộc Tiền mama thay đổi tị tử canh, bạc này là con sai Phương mama cấp cho mẹ Thụy Hương đúng không?”

Mộ Nguyên Xuân không chút nghĩ ngợi phủ nhận: “Phụ thân đang nói cái gì, nữ nhi thật sự không biết.” Trong lòng đột nhiên trầm xuống. Ngắn ngủn một đêm, Thụy Hương cùng Tiền mama đã thừa nhận cả rồi sao.

Mộ Chính Thiện bình tĩnh nhìn Mộ Nguyên Xuân, trong mắt hiện lên đau lòng cùng thất vọng.

Nữ nhi vốn ôn nhu hiểu chuyện, vì cái gì biến thành như vậy?

Phương mama nãy giờ khiếp sợ đã phục hồi lại, không chút nghĩ ngợi quỳ xuống: “Lão gia thỉnh bớt giận. Nô tỳ mặc dù cùng Thụy Hương có quen biết, nhưng ngày thường cũng không lui tới. Nhất định là cô ta cố ý hãm hại nô tỳ……”

Mộ Chính Thiện đang nổi nóng, làm sao nghe được những lời đó: “Câm miệng! Người đâu. Trước đem Phương mama ra ngoài, đánh hai mươi trượng.”

Hai bà tử tráng kiện sau lưng Giang mama đi tới. Lưu loát đem Phương mama ra bên ngoài.

Phương mama vừa kinh vừa sợ, một bên giãy dụa một bên nhìn về phía Mộ Nguyên Xuân: “Tiểu thư, tiểu thư cứu nô tỳ, nô tỳ cái gì cũng không làm……” Một bà tử ngại bà ta huyên náo, tùy tay lấy một miếng vải nhét vào miệng Phương mama.

Phương mama không nói được gì, chỉ có thể phát ra thanh âm “ưm, ưm”.

Nhưng là, giờ phút này ai cũng không cứu được bà ta.

……

Mộ Nguyên Xuân cắn cắn môi, trong mắt dâng lên nước mắt. Nghẹn ngào nói: “Phụ thân, cha chỉ nghe lời của một mình mẹ Thụy Hương, liền nhận định là con sai Phương mama gây nên. Ở trong lòng của cha, nữ nhi là người không rõ thị phi tâm cơ thâm trầm sao?”

Không phải con sao?

Mộ Chính Thiện không nói gì, ánh mắt thất vọng vô cùng.

Khóe mắt Mộ Nguyên Xuân ươn ướt, một bộ điềm đạm đáng thương, đáy lòng lại dâng lên từng đợt hàn ý.

Đây là vũ khí hiệu quả nhất cô ta có thể đối phó với Mộ Chính Thiện. Kế tiếp, cô ta nên làm cái gì bây giờ? Loại sự tình này, cô ta vạn vạn không thể thừa nhận ……

Mộ Niệm Xuân mâu quang chợt lóe. Bỗng nhiên mở miệng khuyên nhủ: “Cha, trước xin cha bớt giận. Việc này có lẽ là nghĩ sai rồi. Bên trong có cái gì hiểu lầm nói không chừng. Đại tỷ là một cô nương chưa chồng, như thế âm thầm cùng Thụy Hương lui đến.”

Mộ Niệm Xuân lại vì cô ta nói chuyện?

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lên một tia đề phòng. Nhưng cũng không buông tha cơ hội tốt như vậy, lập tức nức nở nói: “Phụ thân, nữ nhi đối việc này thật sự hoàn toàn không biết gì cả.”

Cơn tức giận của Mộ Chính Thiện hơi hoãn, thần sắc có chút buông lỏng.

Trong lòng Mộ Nguyên Xuân rung lên, trên mặt toát ra ủy khuất buồn bã: “Nếu phụ thân cố ý không tin lời nữ nhi nói, nữ nhi cũng không có gì biện giải. Mặc cho phụ thân xử lý là được……” Nói xong, nước mắt tuôn như mưa.

Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, tạo thành hai vệt trên gương mặt xinh đẹp.

Mộ Chính Thiện chần chờ một lát, mơ hồ hỏi:“Nguyên Xuân. Chuyện này con thật sự không biết sao? Nhưng, bạc này rõ ràng là Phương mama cấp cho mẹ Thụy Hương. Con làm sao lại không biết?”

“Đúng vậy. Đại tỷ, việc này là Phương mama tự chủ trương làm sau lưng tỷ?” Mộ Niệm Xuân tựa tiếu phi tiếu phụ họa một câu.

Trong lòng Mộ Nguyên Xuân căng thẳng. Theo bản năng nhìn về phía Mộ Niệm Xuân.

Trong mắt Mộ Niệm Xuân lóe lạnh lùng đùa cợt. Trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là chủ động thừa nhận hết thảy, hoặc là đưa Phương mama ra chịu tội.

Mộ Nguyên Xuân, ngươi sẽ chọn con đường nào?

Mặt Mộ Nguyên Xuân trắng bệch, trong phút chốc, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, rốt cục đưa ra lựa chọn.

Mộ Nguyên Xuân đột nhiên quỳ xuống, rơi lệ cầu xin: “Phụ thân, Phương mama là bà vú của con. Nhiều năm qua như vậy, vẫn trung thành và tận tâm chiếu cố hầu hạ con. Chuyện Thụy Hương là bà ấy âm thầm gạt con làm. Thỉnh phụ thân, giơ cao đánh khẽ tha cho Phương mama.”

Nói xong, dập đầu thật mạnh.

Mộ Niệm Xuân kéo kéo khóe môi.

Mộ Nguyên Xuân quả nhiên ích kỷ vô cùng. Tại thời điểm mấu chốt, quyết đoán lựa chọn bảo toàn chính mình. Đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Phương mama, còn làm ra vẻ giả mù sa mưa.

Nếu Phương mama biết, sẽ thất vọng đau khổ thế nào?

……

Mộ Chính Thiện lại động dung, tự mình nâng Mộ Nguyên Xuân dậy: “Phương mama thật sự cả gan làm loạn, dám sau lưng con làm ra loại chuyện này. Loại ác nô như thế, thật sự không thể lưu lại. Chờ đánh xong, liền xử cùng Tiền mama đến điền trang làm việc nặng.”

Mộ Nguyên Xuân cả kinh, lại muốn vì Phương mama cầu tình.

Trương thị đã nhanh chóng nói: “Lão gia xin yên tâm, thiếp thân nhất định tỉ mỉ chọn một quản sự tận tâm đến hầu hạ Mộ Nguyên Xuân.”

Mộ Chính Thiện ừ một tiếng.

Việc này xem như giải quyết xong.

Mộ Nguyên Xuân đành bất đắc dĩ vâng mệnh, trong lòng lại một mảnh lạnh lẽo.

Liên Kiều ăn cây táo, rào cây sung, bị chính mình âm thầm xử lý. Phương mama cũng sắp sửa rời khỏi mình…… Về sau bên cạnh cô ta chẳng phải không có một ai đáng tin?

Mộ Nguyên Xuân trong lòng ảo não bực mình, Mộ Niệm Xuân lại đi tới, một lời hai ý, thở dài: “Đại tỷ, chuyện xảy ra như vậy, trong lòng tỷ nhất định cũng không chịu nổi. Sau này nên chặt chẽ giáo huấn. Cẩn thận dạy dỗ người bên cạnh, miễn cho sau này người bên cạnh tự chủ trương làm loạn, liên lụy thanh danh tốt đẹp của tỷ.”

Mộ Nguyên Xuân âm thầm cắn răng. Cố nở nụ cười gượng gạo.

Mộ Trường Hủ trên giường, không biết đã mở mắt từ khi nào. Thu hết thảy một màn này trong đáy mắt.

Trong mắt Mộ Trường Hủ hiện lên một tia nồng đậm bi thương cùng đau đớn. Rốt cuộc là từ khi nào thì thành ra thế này. Muội muội ôn nhu đáng yêu trong trí nhớ, từ khi nào đã trở nên tàn nhẫn vô tình như thế?

……

Phương mama sau khi trúng hai mươi gậy, được nâng vào.

Hai bà tử tráng kiện, hai mươi gậy kia đánh thật mạnh tay. Phương mama cũng là mama quản sự có mặt mũi, ngày thường áo xống ngăn nắp cử chỉ rụt rè. Hôm nay trước mặt mọi người bị ăn đòn, thật sự mặt mũi khó coi.

Phương mama cố nén đau đớn, run run quỳ trên mặt đất.

Mộ Chính Thiện lạnh lùng nói: “Phương mama, hiện tại đã nhận mình sai?”

Không. Không thể nhận.

Nếu nhận, chẳng phải là liên lụy đến trên người tiểu thư? Bà ta chỉ có cái tiện mệnh này, hôm nay cho dù là bị đánh chết, cũng tuyệt đối không thừa nhận!

Phương mama khẽ cắn môi đáp: “Nô tỳ cái gì cũng không biết……”

“Phương mama,” Mộ Nguyên Xuân rưng rưng cắt lời bà ta: “Vì sao bà ở sau lưng ta làm ra chuyện như vậy? Bà cho là làm như vậy là vì ta sao? Bà đây là khiến ta thành bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.”

Phương mama: “……”

Phương mama không dám tin nhìn Mộ Nguyên Xuân, hai tay không thể ức chế run run đứng lên.

Mộ Nguyên Xuân e sợ Phương mama nói lung tung, lại nghẹn ngào nói: “Ta vừa rồi đã hướng phụ thân cầu tình. Bà hãy thu thập đi điền trang. Nhớ rõ sau này ăn năm làm việc, có lẽ ngày sau còn có cơ hội trở về trong phủ.”

Đây là ám chỉ Phương mama, sau này chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ đưa bà ta về bên người.

…… Tiểu thư cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ đi!

Phương mama cố gắng bình tĩnh lại. Lại vô luận như thế nào cũng không thể nở nụ cười. Nước mắt bất tri bất dâng lên. Gương mặt quen thuộc của tiểu thư cũng trở nên mơ hồ.

Bà là của hồi môn nha hoàn năm đó của La thị.

Sau khi La thị sinh Mộ Trường Hủ một năm, bà ta gả cho một quản sự trong phủ. La thị có mang Mộ Nguyên Xuân, bà ta đã có bầu năm tháng.

La thị sinh hạ Mộ Nguyên Xuân. Băng huyết mà chết. Trước khi chết, La thị gắt gao nắm lấy tay bà, hơi thở mong manh dặn dò: “Xảo Vân, ta đem nữ nhi giao cho ngươi, ngươi nhất định phải chiếu cố tốt cho con bé……”

Bà ta quỳ gối bên giường, rưng rưng thề: “Nô tỳ nhất định đem hết toàn lực chiếu cố tốt tiểu thư, nhìn tiểu thư trưởng thành. Thiếu phu nhân, người hãy an tâm!”

La thị vui mừng nhắm hai mắt lại.

Bà ta ôm đứa bé bọc trong tã lót đang khóc lớn, trong lòng chua xót. Âm thầm hạ quyết tâm. Vô luận như thế nào cũng phải chiếu cố tiểu thư bình an lớn lên.

Bà ta làm vú nuôi cho tiểu thư, sữa chỉ đủ cho tiểu thư. Tiểu thư được nuôi nấng khỏe mạnh béo trắng. Nhưng nữ nhi đáng thương của bà ta, không có sữa mà ăn. Lại ít được chiếu cố, lúc tám tháng, sốt cao mà qua đời.

Bà ta bi ai vô cùng, cơ hồ đem hết tinh lực cùng tâm tư lên người tiểu thư. Tuy chủ tớ có khác, nhưng trong lòng bà ta, tiểu thư không khác gì nữ nhi bà ta. Mười mấy năm qua, bà ta toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu thư, toàn tâm toàn ý vì tiểu thư lo lắng, chưa bao giờ từng có nửa điểm tư tâm. Vì tiểu thư, cho dù chết bà ta cũng cam nguyện.

Nhưng là, bà ta vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ ra, tiểu thư lại đối xử với bà ta như vậy…

Gương mặt quen thuộc của Mộ Nguyên Xuân, lúc này xa lạ làm trái tim người ta băng giá.

Phương mama sắc mặt trắng bệch, rơi lệ đầy mặt, rốt cục thừa nhận: “Phải, đều là nô tỳ tự chủ trương, gạt tiểu thư làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.