Niệm Xuân Quy

Chương 120: Tứ hôn



Phương mama rốt cục nhận sai.

Mặc kệ trong lòng nghi hoặc như thế nào, trước mắt tiếp chỉ mới là tối trọng yếu.

Chu thị lập tức phái người đến các viện truyền tin, bản thân thay triều phục tam phẩm cáo mệnh.

Rất nhanh, đích tôn hai chi tất cả mọi người vội vàng chạy đến. Trừ bỏ Mộ Chính Đức đang trực không ở trong phủ, còn lại mọi người đến đông đủ. Liền ngay cả Mộ Trường Hủ cũng cứng rắn xuống giường tới đón chỉ.

Thình lình xảy ra thánh chỉ, rốt cuộc sẽ là ý chỉ gì?

Tất cả mọi người trong lòng âm thầm đoán.

Mộ Nguyên Xuân im lặng đứng ở góc sáng sủa, hơi hơi cúi đầu, trong lòng không bình thản như bên ngoài. Cô ta có loại dự cảm mãnh liệt, đạo thánh chỉ này nhất định là thái tôn cầu đến. Chờ thánh chỉ tuyên đọc, cô ta sẽ danh chính ngôn thuận là thái tôn phi ……

Nghĩ vậy, trong lòng Mộ Nguyên Xuân một trận kích động, cơ hồ nhảy khỏi ngực.

Mộ Niệm Xuân đứng ở bên cạnhngười Trương thị, trong lòng cũng có loại dự cảm không ổn.

Ông trời phù hộ, trăm ngàn lần là thánh chỉ tứ hôn rồi! Lời của Tề vương ngày ấy còn văng vẳng bên tai. Nhưng thời gian ngắn như vậy, hắn tổng không có khả năng thuyết phục Dung phi cùng hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn……

Tỷ muội hai người, khó được cùng nhau lâm vào khẩn trương không yên.

Trên thực tế, không yên bất an làm sao chỉ hai người bọn họ?

Chu thị hít sâu khẩu khí, đem lo sợ nghi hoặc trong lòng kiềm chế đi xuống, dẫn mọi người cùng nhau quỳ xuống tiếp chỉ.

Đến tuyên chỉ là Chu công công người hoàng thượng. Vị Chu công công đã quá bốn mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, vẻ mặt hòa khí. Nhưng người biết rõ tình hình trong cung, lại không ai dám khinh thường hắn. Có thể làm đến Tư lễ tổng quản, tâm kế tự nhiên không thiếu.

Chu công công mở thánh chỉ, giọng nói của vị thái giám vang lên: “…… Mộ thị Nguyên Xuân, mạo mĩ đa tài, ôn nhu thanh nhã. Lương xứng thái tôn……”

Mộ Nguyên Xuân tâm nhảy dồn, mặt kích động ửng hồng. Đôi mắt hiện lên mừng như điên.

Quả nhiên là ý chỉ tứ hôn!

Không uổng công cô ta hao hết tâm tư một hồi. Thái tôn thật sự vì cô ta cầu thánh chỉ, cô ta sắp sửa gả nhập hoàng gia, trở thành thái tôn phi. Tương lai. Cô ta sẽ là nữ tử thân phận tôn quý nhất Đại Tần.

Trong lòng Mộ Niệm Xuân trầm xuống.

Như thế nào sẽ là như vậy? Ngày nào đó, Thái tử phi hung hăng nhục nhã Mộ Nguyên Xuân. Thái độ kiên quyết không thể kiên quyết hơn. Vì cái gì hiện tại có thánh chỉ tứ hôn?

Trương thị trong lòng ảo não. Mộ Chính Thiện có chút ngoài ý muốn. Thế nhưng phần lớn là vui mừng. Mộ Trường Hủ không biết là nên vui mừng hay buồn bã, trong lòng một mảnh mờ mịt.

“…… Đặc ban thưởng Mộ thị Nguyên Xuân là trắc phi thái tôn. Khâm thử!”

Một câu cuối cùng lọt tai, sắc mặt mọi người biến đổi.

Mộ Nguyên Xuân còn chưa kịp mỉm cười, đã tắt ngấm.

Như thế nào lại là trắc phi?

Cô ta nghe lầm sao! Cô ta là trưởng nữ con vợ cả Mộ gia, phải gả cũng là chính phi. Như thế nào lại là trắc phi?

Chu thị nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, quên cả tiếp chỉ.

Chu công công đợi một lát, thấy không có người tiếp chỉ, không khỏi nhíu nhíu màyđầu. Ho nhẹ một tiếng: “Thỉnh Mộ lão phu nhân tiếp chỉ đi!”

Chu thị lúc này mới run rẩy đứng dậy tiếp thánh chỉ. Trên mặt lại không có gì vui mừng.

Trắc phi thái tôn…… Nghe thì dễ nghe, nhưng trắc phi chính là thiếp thất. Nữ nhi Mộ gia, cho tới bây giờ đều là gả vị trí chính thê. Chưa từng làm thiếp thất.

Một đạo thánh chỉ như vậy, thật sự làm cho người ta cao hứng không đứng dậy nổi.

Chu công công trong lòng rõ ràng, trên mặt lại ra vẻ không biết, cười chúc mừng vài câu: “Chúc mừng lão phu nhân, đại tiểu thư quý phủ sau này sẽ gả đến phủ Thái tử làm trắc phi thái tôn. Chuyện tốt như vậy, không biết bao người mong muốn.”

Chu thị cười thập phần miễn cưỡng: “Đa tạ Chu công công.”

Mộ Chính Thiện tâm tình cũng là ngũ vị tạp trần, nhưng không dám chậm trễ Chu công công, nhét vào trong tay tương Chu công công tráp đã chuẩn bị trước: “Chu công công vất vả. Chút tâm ý nhỏ, thỉnh Chu công công xin vui lòng nhận cho.”

Chu công công ỡm ờ nhận “Tâm ý”. Khi Mộ Chính Thiện khách khí giữ lại dùng cơm chưa, liền từ chối. Cười nói: “Chúng ta còn có một đạo thánh chỉ chưa tuyên đọc, sẽ không ở lâu.”

Mộ Chính Thiện theo bản năng truy vấn một câu: “Không biết Chu công công còn muốn đến quý phủ nào tuyên chỉ?”

Chu công công cười đáp: “Không dối gạt Mộ đại nhân. Chúng ta hôm nay kỳ thật lĩnh ba đạo thánh chỉ, đều là vì thái tôn điện hạ tứ hôn. Thánh chỉ thứ nhất là đến Bình Viễn hầu phủ, Tương tam tiểu thư được tứ hôn là thái tử phi. Còn có một đạo thánh chỉ, là đến hộ bộ Thị Lang Lưu đại nhân quý phủ, Lưu nhị tiểu thư cũng được tứ hôn là trắc phi thái tôn. Thái tôn hôm nay xem như tam hỉ lâm môn.”

Mộ Chính Thiện: “……”

Mọi người: “……”

Chu công công làm như không thấy sắc mặt mọi người, rất nhanh liền cáo từ.

Chu thị dẫn mọi người tiễn Chu công công ra phủ, sau đó cùng nhau trở về Tu Đức đường. Vừa tiếp t thánh chỉ ứ hôn, nhưng mọi người Mộ gia lại không hề ý mừng.

Lưu nhị tiểu thư cũng được phong trắc phi thái tôn!

Lưu nhị tiểu thư là thứ xuất. Mẹ đẻ xuất thân ca cơ ti tiện thấp kém. Nay Mộ Nguyên Xuân lại cùng Lưu nhị tiểu thư cùng nhau thành trắc phi thái tôn, này đối Mộ gia mà nói. Quả thực chính là nhục nhã!

Mộ Nguyên Xuân mặt cười sớm trắng bệch không có huyết sắc.

Ngô thị ho khan một tiếng, đánh vỡ trầm mặc: “Hoàng thượng tự mình tứ hôn. Luôn là việc vui. Từ hôm nay, Nguyên Xuân cũng nên an tâm gả đi.”

Tuy rằng hôn kỳ không có chỉ định, bất quá, ấn lệ thường, thái tôn đại hôn sau nửa năm, sẽ cưới trắc phi qua cửa. Chiếu như vậy tính ra, Mộ Nguyên Xuân đại khái sẽ cuối năm sau mới có thể xuất giá.

Trương thị tâm tình thật ra có chút thư sướng, nghe vậy cười nói: “Cũng nên sớm chuẩn bị đồ cưới. Miễn cho hôn kỳ bận rộn, không kịp chuẩn bị.”

Lời này cũng là cố ý khó coi Mộ Nguyên Xuân. Thái tôn phi không đến lượt cô ta, cô ta chỉ là trắc phi, muốn gả tới phủ thái tử còn phải có một đoạn ngày Như thế nào không đủ khả năng chuẩn bị đồ cưới?

Mộ Nguyên Xuân gắt gao dùng sức cắn môi, e sợ cho chính mình trước mặt mọi người khóc thành tiếng.

Mộ Chính Thiện tâm tình không tốt, nghe được Trương thị chế ngạo Mộ Nguyên Xuân như vậy nhất thời nhíu mày trừng mắt nhìn Trương thị một cái. Trương thị có chút ngượng ngùng im miệng.

Chu thị bình tĩnh nói: “Được rồi, các ngươi trước đều trở về đi, Nguyên Xuân cùng Trường Hủ lưu lại.”

……

“Nguyên Xuân, chuyện tình trước kia phát sinh ta không nghĩ nhắc lại.” Chu thị ngữ khí nghiêm khắc: “Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, cháu không thể gây ra chuyện nữa, từ hôm nay trở đi liền thành thật an phận ở trong Thưởng Mai viện. Không chuẩn ra phủ nửa bước. Lại càng không lén cùng thái tôn gặp mặt.”

Mộ Nguyên Xuân trong lòng ủy khuất khổ sở, nghe thế, lại càng khó chịu. Đôi mắt đỏ lên, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Chu thị thấy cô ta rơi lệ, khôngthương tiếc, ngược lại mặt nhăn càng sâu, lạnh lùng nói: “Đường đường Mộ gia đại tiểu thư, nay lại phải làm thiếp thất thái tôn, trong lòng cháu có phải hay không cảm thấy ủy khuất? Là ai có năng lực làm chuyện này? Hết thảy đều là cháu tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão. Lén truyền tin, mời gặp mặt, chuyện như vậy, mệt cháu làm ra. Nếu là truyền ra ngoài, còn có người nào trong sạch nguyện ý đăng môn cầu hôn? Nay có đạo thánh chỉ này, thật ra là che xấu cho cháu.”

Bả vai Mộ Nguyên Xuân hơi hơi run, nước mắt không ngừng bừng lên.

Chu thị không muốn nhìn cô ta nhiều, bà nhìn về phía Mộ Trường Hủ: “Trường Hủ, cháu nhất thời đã làm sai chuyện, nay cũng coi như nhận quả đắng. Biết xấu hổ hối cải là chuyện tốt. Mấy ngày nay, cháu vẫn nằm trên giường không dậy nổi ép buộc chính mình, chẳng lẽ cháu tính nản lòng mãi sao? Con cháu Mộ gia chúng ta, như thế nào có thể yếu đuối không tiền đồ như vậy, ngay cả một chút suy sụp cũng không chịu nổi sao?”

Mộ Trường Hủ đỏ mặt, xấu hổ đáp: “Tổ mẫu giáo huấn phải, là cháu không dám đối diện, luôn luẩn quẩn trong lòng. Từ ngày mai, cháu nhất định đúng hạn uống dược xuống giường đi lại, tranh thủ sớm ngày khang phục. Hồi Thượng Thư phòng đọc sách.”

Chu thị mày giãn ra: “Nghĩ như vậy là được rồi. Một lần thi hội không coi là cái gì. Phụ thân cháu năm đó hai mươi tuổi trúng tiến sĩ, cháu năm nay mới mười sáu tuổi, tiếp qua ba năm cũng mới mười chín tuổi, không cần quá mức nóng vội.”

Mộ Trường Hủ vâng dạ.

Chu thị lại tăng thêm ngữ khí: “Hai cháu là huynh muội, từ nhỏ ở La gia lớn lên. Nhưng trong lòng ta, các cháu cùng những đưa cháu khác đều giống nhau. Ta từ trong lòng ngóng trông các cháu có tiền đồ, cũng hy vọng hai huynh muội có thể cùng tỷ đệ Niệm Xuân ở chung hòa thuận. Người một nhà luôn là người một nhà, máu mủ tình thâm. Ngày sau tương thân tương ái lẫn nhau, tranh đến đấu đi có được gì. Chỉ làm cho người ngoài chế giễu thôi.”

Mộ Trường Hủ xấu hổ ngay cả đầu cũng không ngẩng nổi.

Mộ Nguyên Xuân lại bỗng nhiên lau nước mắt, quật cường nói: “Tổ mẫu, huynh muội chúng cháu thuở nhỏ không có mẹ ruột, lớn lên ở nhà ngoại. Hồi phủ chưa đến hai năm. Cao thấp trong phủ, có ai là thực yêu thương chúng cháu? Phải, từ trước đến nay cháu cùng mẫu thân tứ muội đấu khí. Bằng không, phụ thân liệu có liếc mắt nhìn chúng cháu một cái?”

Chu thị vạn vạn không dự đoán được Mộ Nguyên Xuân sẽ tranh luận, tức tới nỗi mặt mũi trắng bệch.

Mộ Trường Hủ cũng bị hoảng sợ, quát lớn nói: “Muội nói bậy bạ gì đó, mau câm miệng!”

Mộ Nguyên Xuân không có câm miệng, ngược lại đứng thẳng, âm lượng không tự giác nâng lên: “Muội nói bậy gì. Từ ngày huynh muội chúng ta trở về, cao thấp trong phủ nào có người thật sự quan tâm chúng ta. Trong mắt phụ thân chỉ có tứ muội, ngũ đệ, đối chúng ta đạm mạc. Liền ngay cả tổ mẫu cũng……”

Mộ Trường Hủ không chút nghĩ ngợi vung tay.

Một tiếng ba thanh thúy!

Lời Mộ Nguyên Xuân định nói nghẹn lại trong họng, không dám tin nhìn Mộ Trường Hủ: “Đại ca……”

Đại ca động thủ đánh cô ta!

Mộ Trường Hủ nhất thời tình thế cấp bách động thủ, mặc dù đang bệnh không có khí lực, nhưng da thịt cô nương mềm mỏng, dấu hồng in rõ trên mặt, dị thường bắt mắt.

Mộ Trường Hủ vừa vừa động qua tay liền hối hận. Nhưng đánh đã đánh, hiện tại hối hận cũng đã muộn…

Mộ Trường Hủ thu liễm tâm thần nói: “Phụ thân cùng tổ mẫu đối chúng ta tốt như vậy, muội nói như thế, thật sự rất làm cho người ta thất vọng đau khổ. Còn không mau giải thích với tổ mẫu?”

Mộ Nguyên Xuân ngỡ như cái tát này là mộng, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mộ Trường Hủ đành phải áy náy đối Chu thị nói: “Muội muội hôm nay cảm xúc kích động, nói chuyện mất đúng mực, mong rằng tổ mẫu đừng để ở trong lòng.”

Chu thị vô lực phất tay: “Thôi, ta cùng nó đều nóng giận. Đều trở về đi, để cho ta thanh tĩnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.