Niệm Xuân Quy

Chương 127: Diễn trò



Mỗi lần nhắc tới Lục đại tiểu thư, sắc mặt Tề vương rất không tốt.

Lần này, Tề vương lại có vẻ phá lệ bình tĩnh, thậm chí cười giật dây nói: “Chủ ý này không sai, hôm nay tan học cháu phải đi Nhân Minh điện.”

Chu Diễm: “……”

Đã xảy ra chuyện gì hắn không biết? Thái độ của thập tứ thúc quá quỷ dị!

Tề vương nói như vậy, không phải là vui đùa. Hoàng hậu vốn là đa nghi đa tâm, đã đem chuyện tuyển Tề vương phi kéo dài đến năm sau. Nếu Chu Diễm mở miệng trợ giúp, “Hiệu quả” Nhất định rất tốt!

Tề vương tùy ý ngăn đề tài: “Đúng rồi, Sắp đến sinh thần sáu mươi Anh Dũng bá. Cháu tính tự mình đăng môn chúc sao?”

Anh Dũng bá La Khải Công, đúng là tổ phụ La Ngọc. La gia cùng phủ Thái tử quan hệ xưa nay chặt chẽ, La lão gia sinh thần sáu mươi, phủ Thái tử khẳng định sẽ đăng môn chúc.

Chu Diễm hiển nhiên đã sớm lo lắng về vấn đề này, không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên đi. La Ngọc cùng ta tình đồng huynh đệ, La lão gia lại là trưởng bối, ta là tiểu bối nên tự mình đăng môn.”

Lời này thật sự là đường hoàng, nhìn không ra nửa điểm tư tâm.

Tề vương đối Chu Diễm về điểm này rõ như lòng bàn tay, cười chế nhạo nói: “Không chỉ như vậy! La lão gia là ngoại tổ phụ Mộ đại tiểu thư, sinh thần sau mươi La lão gia, Mộ Đại tiểu thư khẳng định đi La gia. Đến lúc đó ‘Ngẫu ngộ’, ngũ tẩu cũng không thể trách cháu.”

…… Chu Diễm bị nói trúng tâm tư, có chút chột dạ đỏ mặt. Cũng không phản bác, xem như cam chịu.

Thái tử phi từng nghiêm lệnh không chuẩn đi Mộ gia. Hắn muốn gặp Mộ Nguyên Xuân, chỉ có thể hao hết tâm tư nghĩ biện pháp khác.

Nửa tháng sau La gia thọ yến, chính là một cơ hội tuyệt hảo. Chẳng sợ không thể lén nói chuyện, từ xa liếc nhìn một cái giải tương tư cũng là tốt.

Tề vương nghĩa khí vỗ vỗ bả vai Chu Diễm: “Yên tâm, đến lúc đó ta cùng cháu đi La gia. Đến lúc ngũ tẩu sinh khí phát hỏa, cháu cứ nói là ta cứng rắn kéo cháu đi.”

Chu Diễm cảm động: “Thập tứ thúc. Thúc đối ta thật sự là quá tốt! Ngày sau ta có thể giúp gì, thúc mở lời, ta tuyệt không chối từ.”

Tề vương không chút khách khí gật gật đầu.

Chu Diễm cảm động xong. Chậm rãi nghĩ tiếp: “Khoan khoan, thúc muốn đi La gia. Không chỉ là vì theo giúp ta!”

La lão gia mừng thọ, huynh muội Mộ Nguyên Xuân khẳng định đi. Vợ chồng Mộ Chính Thiện, khẳng định cũng sẽ trình diện. Bởi vậy, Mộ tứ tiểu thư có thể không lộ diện sao?

Tề vương đương nhiên đáp: “Cùng cháu đương nhiên là thuận tiện, chủ yếu là muốn gặp Niệm Xuân. Nhiều ngày như vậy không gặp nàng, lòng ta cũng nhớ nhung.”

Chu Diễm: “……”

Rõ ràng chỉ kém mấy tháng, độ dày da mặt vì cái gì kém nhiều như vậy?!

“Đúng rồi, Mộ thái phó xin nghỉ đã mấy ngày!” Tề vương đột nhiên hỏi.

Chu Diễm ừ một tiếng.

Từ lúc có thánh chỉ tứ hôn. Mộ thái phó liền xin nghỉ hồi phủ dưỡng bệnh. Mộ thái phó cả đời thanh danh, luôn luôn lấy môn phong kiêu ngạo. Hiện tại cháu gái con vợ cả lại bị tứ hôn là trắc phi thái tôn, thật sự là mất mặt. Cũng không lạ ông cáo bệnh.

Nghĩ vậy, trong lòng Chu Diễm một trận áy náy, thở dài: “Đều là do ta sai.”

Tề vương không cho là đúng nói: “Điều này sao có thể trách cháu. Chuyện Thánh chỉ tứ hôn, không phải cháu làm chủ. Mộ thái phó đột nhiên không tiếp nhận được, thời gian lâu tự nhiên sẽ thông suốt.”

Nói là nói như vậy, nhưng Chu Diễm vẫn suy tư. Hai người tùy ý chuyện phiếm vài câu, liền tự tan.

……

Tề vương không xuất cung, ngược lại đi Nhân Minh điện.

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương. Tề vương điện hạ cầu kiến.” Khâu nữ quan cung kính đến bẩm báo.

Hoàng hậu nao nao, chợt dường như không có việc gì cười nói: “Mau cho Tề vương tiến vào.” Trong lòng không khỏi âm thầm suy nghĩ ý đồ Tề vương đến.

Tuyển Tề vương phi tiếng gió lớn như vậy, Tề vương không có khả năng không biết. Hắn hôm nay riêng đến cầu kiến. Cũng là vì việc này mà đến sao?

Tề vương luôn luôn lười nhác tùy hứng, cấp bậc lễ nghĩa qua loa. Chính là thấy Hoàng hậu, cũng không biểu hiện ra bao nhiêu cung kính: “Nhi thần gặp qua mẫu hậu.”

Hoàng hậu nửa điểm cũng không lộ ra mặt, vẻ mặt ôn hoà cười hỏi: “Ngươi hôm nay như thế nào lại rảnh tới đây?”

Bình tĩnh mà xem xét, Hoàng hậu vẫn là ưa Tề vương. Tuổi nhỏ hoang đường, không cầu tiến tới, vô binh không có quyền. So với Triệu vương, Ngô vương, Tấn vương đã đi phiên nhiều năm, làm cho người ta yên tâm hơn.

Tề vương cười đáp: “Nhi thần không giống thái tôn chăm chỉ đọc sách, cả ngày giờ rỗi còn nhiều mà. Cho nên tới cấp mẫu hậu thỉnh an.”

…… Điển hình cách trả lời của Tề vương.

Hoàng hậu cũng có chút dở khóc dở cười. Nhưng không có quở trách Tề vương không học vấn không nghề nghiệp, ngược lại ôn hòa cười nói: “Ngươi nhớ thương bản cung như vậy. Thực làm bản cung vui mừng. Hôm nay vừa lúc lưu lại dùng ngọ thiện đi!”

Tề vương vui vẻ đồng ý.

Hoàng hậu ra vẻ lơ đãng nói: “Bản cung sai người đi Chiêu Dương cung, kêu Dung phi cũng đến cùng nhau dùng bữa! Mẫu tử hai người cũng lâu ngày không gặp rồi!”

Nhìn như lời nói tùy ý. Lại hàm chứa thử ý.

Tề vương phản ứng lại thực ngoài dự đoán mọi người, không chút nghĩ ngợi há mồm cự tuyệt: “Vẫn là không cần, miễn cho nhi thần khiến mẫu phi sinh khí.”

Hoàng hậu mâu quang chợt lóe, theo Tề vương nói: “Dung phi có tiếng hảo tính tình, sao lại sinh giận dữ với ngươi. Khẳng định là ngươi gây chuyện!”

Tề vương vẻ mặt buồn bực: “Thật không có. Chính là mỗi lần gặp mặt, mẫu phi đều ở bên tai nhắc tới chuyện thành thân của nhi thần. Nghe tới ong đầu. Nhi thần đã nói với mẫu phi mấy lần, nhi thần không nghĩ sớm thành thân như vậy, mẫu phi chính là không nghe.”

Hoàng hậu trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc, bất động thanh sắc cười nói: “Dung phi cũng là một mảnh từ mẫu tâm, hy vọng ngươi sớm ngày thành thân sinh con. Lại nói tiếp, ngươi tuổi cũng quả thật không tính nhỏ, thái tôn còn nhỏ hơn ngươi mấy tháng, đã định việc hôn nhân rồi. Hiện tại cũng nên quan tâm việc hôn nhân ngươi. Phụ hoàng ngươi mấy ngày trước đây qua phân phó, bản cung cũng đang tính bắt tay vào làm việc này.”

Dừng một chút, lại hỏi dò: “Hôm nay ngươi tới vừa lúc, bản cung đang muốn hỏi ngươi, ngươi trong lòng có hợp ý ai không?”

Tề vương cười nói: “Đương nhiên là có.”

Hoàng hậu: “……”

Hoàng hậu đời nào không có tâm ý. Cho dù có, cũng nên ấp a ấp úng che che lấp dấu đi! Nào có xuất khẩu dễ dàng như vậy.

Hoàng hậu bình tĩnh lại, nở một chút tươi cười: “Ồ? Là cô nương quý phủ nào?” Không phải là Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ đi!

Tề vương đáp: “Là cháu gái Mộ thái phó, tiểu thư Mộ gia tứ!”

Hoàng hậu: “……”

Đáp án này thật ngoài dự đoán của mọi người!

Không phải Lục đại tiểu thư, mà là tứ tiểu thư Mộ gia.

Từ Vân am xảy ra chuyện, tự nhiên không thể gạt được hiểu biết của Hoàng hậu. Dung phi cố ý để lại Mộ tứ tiểu thư ở am làm bạn, làm Hoàng hậu nghi hoặc. Dung phi nhìn trúng Lục đại tiểu thư, nhưng tại sao lại lưu Mộ tứ tiểu thư lại là có ý tứ gì?

Hiện tại, rốt cục tra ra manh mối.

Lấy hiểu biết Hoàng hậu đối Dung phi, cơ hồ lập tức liền đoán được ngọn nguồn sự tình.

Tề vương thích là Mộ tứ tiểu thư, Dung phi lại nhìn trúng Lục đại tiểu thư xuất thân hiển hách…… Nguyên lai, mẫu tử hai người căn bản không phải một lòng!

Hoàng hậu trong lòng mừng thầm, lại cố ý nghiêm mặt: “Hoang đường! Hồ nháo! Mộ gia đại tiểu thư đã muốn bị ban cho thái tôn làm trắc phi, Mộ tứ tiểu thư như thế nào có thể làm Tề vương phi? Hơn nữa, Mộ gia tuy là thư hương dòng dõi, cũng là thanh lưu quan văn, không có gì thực quyền. Thật sự không xứng làm nhạc gia của ngươi. Việc này không cần nhắc lại, vạn vạn không thể.”

Tề vương phẫn nộ nói: “Mẫu hậu, người khẩu khí như thế nào cùng mẫu phi giống nhau như đúc. Mẫu phi cũng luôn khuyên ta như vậy, còn nói Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ mới là lương xứng.”

Hoàng hậu trong lòng cười lạnh mấy tiếng, trên mặt lại toát ra khen ngợi: “Dung phi quả nhiên ánh mắt tốt. Vĩnh Ninh hầu phủ là nhất đẳng nhất huân quý kinh thành, Lục gia chỉ có hai con trai thứ xuất, Lục đại tiểu thư là con vợ cả duy nhất, vợ chồng Vĩnh Ninh hầu đều yêu như hòn ngọc quý trên tay. Cô gái như vậy, mới xứng làm Tề vương phi.”

“Mẫu phi thích, nhi thần không thích.” Tề vương ngữ khí vẫn tùy hứng: “Nhi thần hôm nay đến, chính là cầu mẫu hậu thành toàn. Nếu mẫu hậu không đồng ý, nhi thần đi tìm phụ hoàng.”

Hoàng hậu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Phụ hoàng người mỗi ngày bận việc.. hướng vụ, phí sức lại hao tổn tinh thần. Việc vặt đó, không chuẩn ngươi đến trước mặt phụ hoàng hồ nháo.”

Tề vương không tình nguyện lên tiếng: “Nhi thần cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo.” Vẻ mặt có vẻ không vui.

Hoàng hậu ngữ khí lại phóng nhuyễn một ít: “Ngươi hôm nay nói chuyện, bản cung tạm thời nhớ kỹ. Ít hôm nữa rảnh, thì sẽ cùng phụ hoàng ngươi thương nghị.”

Tề vương sáng mắt lên, hưng phấn nói: “Nhi thần tạ mẫu hậu.”

Ngọ thiện, Tề vương biểu hiện hết sức ân cần, không ngừng vì Hoàng hậu gắp đồ ăn: “Mẫu hậu, thịt cua này mẫu thân thích nhất, ăn nhiều một ít.”

Hoàng hậu tâm tình vui vẻ, khẩu vị cũng tốt hơn ngày thường không ít, ăn một chén cơm đầy.

Ngọ thiện xong, Hoàng hậu thói quen ngủ trưa. Tề vương thức thời cáo lui, lúc gần đi không quên tha thiết dặn dò: “Mẫu hậu, chuyện nhi thần cầu ngài, ngài nhất định không thể quên.”

Hoàng hậu ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Bản cung thật sự là sợ ngươi. Hảo hảo hảo, bản cung nhất định sẽ không quên. Ngươi yên tâm đi!”

Tề vương nhếch miệng nở nụ cười, gương mặt tuấn mỹ lòe sáng chói.

Hoàng hậu nhìn đuôi lông mày Tề vương hỉ thượng, khóe môi lặng yên giơ lên. Dung phi a Dung phi, ngươi một phen khổ tâm tính kế nhưng là uổng phí.

Tề vương thái độ như vậy, kế tiếp bà có thể làm nhiều việc.

……

Tề vương nhìn Hoàng hậu ôn hòa thân thiết, trong lòng ung dung.

Hoàng hậu quả nhiên giống như kiếp trước, trời sanh tính đa nghi tâm cơ thâm trầm, thà rằng sai sát tuyệt không buông tha. Diệu Vân đại sư khinh phiêu nói mấy câu, liền làm cho Hoàng hậu sinh ra cảnh giác. Lấy tính tình Hoàng hậu, tuyệt không để tâm ý Dung phi như nguyện.

Hắn hôm nay đến Nhân Minh điện, nửa thật nửa giả một phen diễn trò, là vì cấp Hoàng hậu một cái cớ thích hợp.

Đối Hoàng hậu mà nói, Mộ gia tứ tiểu thư làm Tề vương phi, khẳng định không thể thắng được Lục đại tiểu thư.

Tới gặp một lúc, hắn cùng Hoàng hậu hình thành đồng minh ngắn ngủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.