Niệm Xuân Quy

Chương 18: Dị ứng



Giờ mão sáng hôm sau, Mộ Trường Hủ liền tỉnh.

Một đêm này hắn lăn qua lăn lại ngủ không ngon, tỉnh dậy đầu có chút choáng váng. Trên người ngứa ngứa. Cúi đầu nhìn mu bàn tay chẳng biết từ khi nào điểm đỏ nổi chi chít, trên cả cánh tay cũng vậy.

Sắc mặt Mộ Trường Hủ đột biến, nhanh chóng vọt tới trước gương.

Gương mặt trắng nõn tuấn tú hôm nay một mảnh điểm đỏ.

Sắc mặt Mộ Trường Hủ trắng bệch, tay chân lạnh lẽo. Xong rồi, vì sao chứng dị ứng lại phát tác lúc này.

“Lão gia, việc lớn rồi, không ổn.” Gã sai vặt vẻ mặt hốt hoảng chạy vào.

Mộ Chính Thiện đang dùng điểm tâm, không vui nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì, hô to gọi nhỏ thành bộ dáng gì nữa.”

Gã sai vặt không dám cãi lại, vội vàng nói rằng: “Lão gia, đại thiếu gia bị dị ứng nặng. Trên mặt trên cổ nổi chấm đỏ, cả người cũng vậy.”

Mộ Chính Thiện sợ hãi, đứng dậy: “Ngươi nói cái gì? Tối hôm qua Trường Hủ còn rất tốt, sao hôm nay lại bị như vậy?”

“Nô tài cũng không rõ ràng lắm.” gã sai vặt vẻ mặt cầu xin: “Đại thiếu gia sai nô tài tới truyền tin, nói là ngày hôm nay không thể ra khỏi phủ.”

Lòng Mộ Chính Thiện trầm xuống, lập tức sải bước đi ra ngoài. Hôm nay là ngày phủ thái tử thiết yến, vốn dĩ Mộ Trường Hủ nên thu thập thỏa đáng sớm đi dự tiệc. Không thể ngờ lại đúng thời điểm này dị ứng, đúng là sấm sét giữa trời quang.

Trương Thị cũng không ăn cơm nữa, vội đi theo.

Mới vừa vào Tùng Đào viện, đã nghe tiếng Mộ Nguyên Xuân khóc nức nở: “Đại ca, làm sao huynh đi phủ thái tử được bây giờ.”

Sắc mặt Mộ Trường Hủ cứng ngắc. Nghe tiếng bước chân tới cửa, hắn miễn cưỡng lên tinh thần đứng dậy đón chào. Mộ Chính Thiện trên dưới quan sát Mộ Trường Hủ, lông mày nhíu chặt, trầm giọng hỏi: “Làm sao đột nhiên dị ứng nặng thế này?”

Từ nhỏ Mộ Trường Hủ thể chất đặc thù, không thể đụng vào hoa đào, càng không thể ăn cơm có dính nước hoa đào hay cánh đào, bằng không toàn thân nổi chấm đỏ, còn ngứa nữa. Mặc kệ uống thuốc của đại phu nào, chí ít cũng ba bốn ngày mới biến mất.

Cũng chính vì vậy, trong vườn Mộ gia cho tới giờ không dùng hoa đào. Ngay cả mọi người dùng hương nang huân hương, cũng phải tách hương khí hoa đào ra.

Lúc này suy nghĩ của Mộ Trường Hủ một mảnh ảm đạm mờ mịt, theo bản năng há miệng đáp: “Con cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Cả ngày hôm qua con đều ở trong phủ, không hề ra khỏi phủ.”

“Con có ăn qua thứ gì đặc biệt không?” Mộ Chính Thiện hỏi tới.

Mộ Trường Hủ thật thà lắc đầu.

Ngày hôm qua một ngày ba bữa, đều cùng ăn với mọi người. Hắn không hề ăn thứ gì một mình. Ngay cả uống nước trà cũng cùng mọi người.

Mộ Chính Thiện hỏi vài câu, cũng mờ mịt không hiểu ra sao. Nhìn bộ dạng Mộ Trường Hủ như cha chết mẹ chết, tuy rằng tức giận nhưng không đành lòng trách móc nặng nề, thở dài: “Bỏ đi, thiên ý như vậy, con đừng nghĩ nữa. Ta tự mình đi phủ thái tử một chuyến, giải thích với thái tử điện hạ một tiếng. Con nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Mộ Trường Hủ cúi đầu lên tiếng, lòng một trận đau khổ.

Cơ hội tốt như vậy, cứ như thế trốn khỏi mắt.

Mộ Nguyên Xuân nhìn anh cả khổ sở như vậy, ngực như bị một vật gì đó chắn ngang cực kỳ khó chịu.

Trương Thị nhìn một màn này, trong lòng nhất thời thoải mái, bề ngoài cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: “Thật sự đáng thương, tại sao lại gặp phải loại chuyện như thế này chứ…”

Giả mù ra mưa, trong lòng lại cao hứng vô cùng!

Mặt Mộ Nguyên Xuân không thay đổi nhìn Trương Thị, lòng dâng lên lửa giận. Sau đó, một ý niệm xẹt qua đầu.

Không đúng, nhất định là có người giở trò!

Mộ Trường Hủ dị ứng hoa đào từ nhỏ, đến khi quay về vẫn vô cùng cẩn thận. Hàng năm đến tiết xuân hoa đào nở, hắn không hề đi đạp thanh. Vườn hoa đào trong Mộ gia cũng đã sớm bị phá không còn một cây. Rốt cuộc là ai âm thầm động tay chân?

Cửa vang lên tiếng bước chân, theo đó một tiếng thét kinh hãi: “Đại ca, mặt của huynh bị làm sao vậy?”

Mộ Niệm Xuân nhanh chóng đi tới, vẻ mặt khiếp sợ và lo lắng.

Mộ Trường Hủ không lên tiếng, Trương Thị đáp: “Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, sáng sớm đã như vậy. Hôm nay vốn Trường Hủ đi phủ thái tử dự tiệc, nói không chừng lần này đã được thái tử điện hạ chọn trúng vị trí thư đồng thái tôn. Thực là đáng tiếc.” Nói rồi còn dùng khăn chấm khóe mắt.

Hành động của Trương Thị không tính là cao minh, rõ ràng biểu hiện chân tình, nhưng mà nhìn ra vẫn là làm bộ giả vờ.

Mộ Niệm Xuân nghe lời nói này, cũng đỏ đôi mắt, nghẹn ngào an ủi: “Đại ca, huynh đừng quá suy nghĩ. Việc đã đến nước này, thương tâm khổ sở cũng không làm nên chuyện gì. Bảo trọng thân thể mới là quan trọng nhất.”

Mộ Trường Hủ miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng là cười so với khóc còn khó coi hơn: “Đa tạ tứ muội an ủi, yên tâm, ta không sao.”

Tuy rằng kiệt lực bảo trì bình tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy biểu lộ tâm tình thật sự của hắn lúc này.

Mộ Niệm Xuân nhìn hắn, trong mắt có sự phức tạp. Tuy nhiên, nháy mắt biến mất.

Mộ Nguyên Xuân chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Niệm Xuân, con ngươi chợt co rút lại, hiện lên một tia mũi nhọn. Cô ta há miệng hỏi: “Tứ muội, hôm qua muội làm canh rau chân vịt gan heo, có bỏ hoa đào đúng không?”

Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộ Niệm Xuân.

Mộ Niệm Xuân kinh ngạc trợn tròn cặp mắt, trong thanh âm tràn đầy ủy khuất không dám tin: “Đại tỷ, vì gì mà nghĩ như vậy! Muội tự mình xuống bếp là vì muốn tỏ chút hiếu tâm với cha mẹ, căn bản không nghĩ tới cái khác. Tại sao tỷ lại có thể vu khống oan uổng như vậy cho ta!”

Nói xong, nhìn thẳng về phía Mộ Chính Thiện: “Cha, có phải cha cũng hoài nghi con?”

Những giọt nước mắt trong suốt lấp lánh nơi khóe mắt, lại quật cường không rơi xuống.

Mộ Chính Thiện lúc này mới hồi phục tinh thần lại, không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là không. Con đừng nóng giận, Nguyên Xuân cũng là trong lúc nóng giận mới đổ lên đầu con. Không phải có ý định nói như vậy.”

Nghe xong nói như vậy, Mộ Niệm Xuân vẫn không có thoải mái, trái lại càng ủy khuất: “Cha, chuyện lần trước là con sai. Con biết đại tỷ vẫn hờn dỗi. Nhìn con làm chuyện gì cũng không vừa mắt, có chuyện gì cũng nghi ngờ đổ lên đầu con. Con thề với trời, con thực sự không muốn có chuyện gì bất lợi với đại ca. Nếu đại ca được làm thư đồng thái tôn, đây là việc thật sự cao hứng. Con đây là muội muội cũng được thơm lây. Hơn nữa, con căn bản không hề biết hôm nay đại ca sẽ đi phủ thái tử.”

Nói đến đây, vành mắt Mộ Niệm Xuân đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.

Trương Thị không thể nào nhìn nữ nhi ủy khuất bị khinh bỉ, lập tức kéo Mộ Niệm Xuân vào lòng, khí thế hung hăng trừng mắt Mộ Nguyên Xuân: “Niệm Xuân không hề làm qua điều gì, cô đừng mơ tưởng ngậm máu phun người.”

Mộ Nguyên Xuân cắn môi, mặt không thay đổi nói: “Có oan uổng hay không, trong lòng muội tự nhiên rõ ràng.”

Mắt Trương Thị cơ hồ phun lửa: “Cô!”

“Đại ca dị ứng hoa đào. trong vườn một gốc cây hoa đào cũng không có. Hạ nhân phục vụ bên cạnh cũng đều phá lệ lưu tâm, trong Đào Tùng viện tuyệt không xuất hiện hoa đào.” Ánh mắt Mộ Nguyên Xuân đông lại, thong thả nói: “Nếu như không phải muội ấy động tay động chân, vì sao đại ca dị ứng nặng như vậy?”

“Nguyên Xuân, không có bằng chứng, làm sao có thể nói như vậy.” Mộ Chính Thiện cau mày trầm giọng nói: “Nói không chừng là nha hoàn nào đeo túi thơm có hương hoa đào, hoặc là nguyên nhân nào khác. Trường Hủ thể chất đặc biệt, dị ứng hoa đào, không chừng đối với hương hoa khác cũng sẽ tương tự.”

Lời giải thích rõ ràng hướng về Mộ Niệm Xuân.

Mộ Nguyên Xuân ghen ghét, nhưng tỏ ra ngoài mặt bình tĩnh: “Phụ thân, rốt cuộc có phải muội muội giở trò quỷ hay không, tra cẩn thận sẽ biết.”

Sắc mặt Mộ Chính Thiện lạnh lùng, giọng nói lạnh đi: “Nguyên Xuân, Niệm Xuân là muội muội ruột con. Con là tỷ tỷ, vì sao luôn hướng lên muội muội mình sự không tín nhiệm? Hôm nay nếu đổi là Phong Ca Nhi xảy ra chuyện, Niệm Xuân không nói hai lời nhất định cho là con gây nên, trong lòng con nghĩ như thế nào?”

Mộ Nguyên Xuân cứng họng nói không ra lời.

Cô ta rốt cuộc còn trẻ, chưa tu luyện tới trình độ hỉ nộ không lộ ra mặt. Nhất thời khuôn mặt xinh đẹp hết trắng lại đỏ, sắc mặt hết sức khó coi.

Không khí như ngưng trệ, khiến mọi người gần như khó thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.