Trương Thị cả kinh, bất chấp lau
nước mắt, vội vàng xoay người nói: “Niệm Xuân, con vừa nói ngây ngốc gì vậy,
việc này làm sao có thể đều tại con. Nha đầu Nguyên Xuân kia am hiểu nhất
chuyện giả bộ. Nhất định là nó cố ý thiết kế hãm hại con.”
Vừa nói vừa lo lắng liên tục nháy
mắt với nữ nhi.
Lúc này từ chối còn không kịp, làm
sao có thể nhận hết chứ?
Nữ nhi luôn luôn thông minh cơ
trí, lúc này đây lại không hiểu ý nàng, khẩn thiết nhìn Mộ Chính Thiên: “Cha,
nữ nhi biết sai rồi. Con không nên tranh cãi với đại tỷ, lại càng không nên
trong cơn tức giận kích động đẩy đại tỷ. Tuy rằng không phải cố ý muốn đẩy đại
tỷ rơi xuống nước, nhưng chẳng may lại thành ra như vậy, là con đã sai. Xin cha
trách phạt, con tuyệt không có nửa câu oán hận!”
Nói đến đây, viền mắt Mộ Niệm Xuân
đã đỏ, bộ dạng vô cùng tự trách và hối hận.
Vẻ tức giận trên gương mặt Mộ
Chính Thiên trì hoãn: “Con cũng đã biết sai rồi, cuối cùng cũng không phải là
bất trị. Cha phạt con quỳ trong từ đường ba ngày, cố gắng mà suy nghĩ cho tốt.”
Trương Thị hít sâu một hơi, vội
vàng cắt lời Mộ Chính Thiện: “Lão gia, Niệm Xuân bị thương trên đầu, thân thể
rất suy yếu. Nếu quỳ ba ngày sợ không chịu nổi.”
Sắc mặt Mộ Chính Thiện lạnh lẽo,
giọng nói cứng rắn: “Ăn không được cũng phải thành thành thật thật quỳ ba
ngày.”
Mắt thấy Trương Thị lại muốn làm
ầm ĩ, Mộ Niệm Xuân lập tức cười đáp ứng: “Hết thảy đều nghe cha dạy dỗ.”
Cơn giận của Mộ Chính Thiện còn sót
lại chưa tiêu, vẫn chưa động lòng, lạnh lùng nói: “Nếu Nguyên Xuân xảy ra
chuyện gì không hay, ta nhất định không tha cho con.”
Vành mắt Mộ Niệm Xuân đỏ lên, nước
mắt thi nhau tuôn, vừa khóc vừa tự trách: “Nếu đại tỷ xảy ra chuyện gì, không
cần cha trách phạt, nữ nhi nguyện chịu mọi hình phạt.”
Thiếu nữ mười hai tuổi gương mặt
còn chưa phát triển hết các nét, trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt còn đọng nước
mắt long lanh toát ra vẻ yêu kiều như cánh mai trong sương sớm, vừa đáng yêu
lại điềm đạm.
Rốt cục thì ý chí Mộ Chính Thiện
không phải sắt đá, thấy nữ nhi thật tâm ăn năn, trong lòng nhất thời mềm nhũn
vài phần.
Thạch Trúc vội vã chạy vào, thần
sắc bực mình thấp giọng bẩm báo: “Phu nhân, nô tỳ đi tìm Vương đại phu nhưng
Vương đại phu lại nói, đại tiểu thư rơi xuống nước bất tỉnh, ông ta phải ở bên
coi chừng đại tiểu thư, không có thời gian tới khám cho tiểu thư.”
Giỏi thay Vương đại phu!
Trương Thị tức giận mặt mũi trắng
bệch, đang muốn há mồm mắng chửi người.
Mộ Chính Thiện thản nhiên nói:
“Đây là ta phân phó. Vết thương trên đầu Niệm Xuân chỉ là vết thương nhỏ, có
khám hay không cũng không gấp. Nguyên Xuân rơi xuống nước hôn mê tới giờ chưa
tỉnh, không thể thiếu người chiếu cố bên cạnh.”
Trương Thị tức giận mặt đỏ lên,
mắt như phun ra lửa: “Lão gia thiên vị quá mức rồi! Nguyên Xuân đâu phải đồ gốm
sứ, nào có dễ hư như vậy. Nếu Vương đại phu đã khám rồi, nói rõ ràng nó không
có gì đáng ngại, nên mau tới chẩn đoán cho Niệm Xuân mới phải. Thương thế ở
trên đầu sao lại không quan trọng, vạn nhất để lại di chứng thì làm sao bây
giờ?”
Mộ Chính Thiện có chút cứng họng,
sắc mặt khó coi, ném lại một câu: “Cố tình gây sự”, nói xong phất tay áo bỏ đi.
Trương Thị tức run người, thiếu
chút nữa ngất tại chỗ.
Một bàn tay mềm mại mang hơi lạnh
kịp thời cầm tay nàng: “Mẹ, người không sao chứ?”
Trương Thị cúi đầu, vừa lúc đón
nhận ánh mắt Mộ Niệm Xuân. Đôi mắt vốn trong veo như nước lúc này chứa đầy lo
âu và cấp thiết.
Lồng ngực Trương Thị ấm áp, sống
mũi cay cay: “Cha con thật nhẫn tâm, làm sao nỡ phạt con nặng như vậy, trong từ
đường lạnh lẽo, bắt con quỳ suốt ba ngày, thân thể con yếu như thế, làm sao có
thể chịu nổi. Không sinh bệnh mới là chuyện lạ.”
Nói xong nước mắt liên rơm rớm
viền mắt.
Mộ Niệm Xuân không giống như xưa,
động chút khóc náo, lúc này thần sắc bình tĩnh: “Mẹ, lần này đúng là con sai.
Cha phạt con quỳ ở từ đường ba ngày là phải. Con có thể chịu đựng được, mẹ đừng
lo cho con.”
Kiếp trước Mộ Chính Thiện không
chỉ phạt nàng quỳ ở từ đường mà còn cấm túc nàng hai tháng. Đời này nàng thành
khẩn nhận sai, Mộ Chính Thiện xử phạt nàng như vậy đã là nhẹ không ít. Chỉ quỳ
ở từ đường ba ngày mà thôi, đối với nàng mà nói, thực sự không thấm vào đâu.
Phản ứng của Mộ Niệm Xuân thật sự
quá bình tĩnh.
Trương Thị quên cả lau nước mắt,
lẳng lặng nhìn nàng. Nữ nhi non nớt trước mắt vốn thật quen thuộc mà giờ sao
lại có chút kỳ dị xa lạ.
Mộ Niệm Xuân tính tình ngây
ngây thơ thơ, gặp chuyện là khóc lóc làm nũng. Nói chuyện và hành
động đã bao giờ bình tĩnh như bây giờ?
Trương Thị thầm nghi hoặc trong
lòng.
Mộ Niệm Xuân không tránh ánh mắt
Trương Thị, nàng nhẹ nhàng nói: “Mẹ, chuyện đại tỷ rơi xuống nước, rất nhanh La
gia sẽ biết. Khẳng định chốc lát sẽ tới cửa nhà làm ầm ĩ. Nếu con không nhận
phạt, đến khi đó, cha vì ngại La gia sẽ trừng phạt rất nặng.”
Đây là giải thích tại sao mình lại
nhận sai nhận phạt ngay.
La gia là nhà ngoại Mộ Nguyên
Xuân. Dĩ nhiên là bao che cho cô ta, biết chuyện Mộ Nguyên Xuân rơi xuống nước,
không tới cửa làm ầm ĩ mới là chuyện lạ.
Thay vì chờ bị người La gia trách
cứ trước mặt, không bằng thông minh nhận sai trước một bước. Nếu vậy, người La
gia tới cửa, cũng không đến mức quá bị động.
Trương Thị nghĩ thông suốt, nhất
thời thoải mái, nhịn không được thở dài: “Con nghĩ thật chu toàn, mẹ nhất thời
không nghĩ tới điều này. Mới vừa rồi còn cãi cọ với cha con.”
Cơn giận trôi đi, Trương Thị đã có
vài phần hối hận.
Phu thê tranh chấp vốn là chuyện
bình thường, nhưng nếu trong đó liên quan đến đích nữ nguyên phối, sẽ không đơn
giản như vậy. Nếu bị Mộ Chính Thiện nhận định kế thất hắn là một người lòng dạ
chật hẹp, chắc chắn sinh lòng ngăn cách.
Mộ Niệm Xuân mỉm cười, trấn an:
“Mẹ là vì che chở con cho nên mới ầm ĩ với cha. Lúc này cha đang nổi nóng,
không khỏi tức giận. Chờ cơn giận qua, mẹ xuống nước nói lời xin lỗi, dĩ nhiên
cha sẽ không tức giận nữa.”
Trương Thị đã bình tĩnh lại, nghe
vậy tỉ mỉ suy nghĩ chốc lát, không khỏi gật đầu.
Lúc này Trương Thị nhìn lại nữ
nhi, chỉ cảm thấy nữ nhi mình thật hiểu chuyện. Chút nghi hoặc sớm bị gạt đi,
vui mừng nói: “Niệm Xuân, con trưởng thành rồi, đã biết hiểu chuyện. Đáng tiếc
mẹ vô dụng, không che chở được cho con.”
Sống mũi Mộ Niệm Xuân cay cay,
liền nhào vào lòng Trương Thị. Mùi hương ấm áp quen thuộc nháy mắt vây quanh
nàng.
Nàng tham lam hít hà sự ấm áp này,
ở trong lòng mẹ âm thầm lập lời thề.
Từ giờ trở đi, nàng phải bảo vệ
người thân của mình, tuyệt không để cho bọn họ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Mộ Nguyên Xuân, có ta ở đây, cô
đừng hòng mơ tưởng toan tính tổn thương bọn họ!
Từ đường Mộ gia quanh năm có người
quét tước, bài vị tổ tông được lau chùi sạch sẽ, cung hương án mang phong cách
cổ xưa.
Mỗi lần làm lễ mừng năm mới hoặc
trong nhà có chuyện trọng đại thì mới mở từ đường. Ngày thường phần lớn là khóa
cửa, bởi vậy có cảm giác âm trầm quạnh quẽ.
Ngẩng đầu một cái, đập vào mắt có
thể thấy từng hàng linh vị, đừng nói buổi tối, ban ngày nhìn thấy cũng có chút
sợ hãi.
Mộ Niệm Xuân quỳ ngay ngắn một
góc, có điều chỉ được một lúc đã thấy đầu gối đau nhói.
Trương Thị chậm chạp không chịu
đi, đứng một bên rơi nước mắt, sai người cầm một cái đệm quỳ tới.
Mộ Niệm Xuân không nhận lấy, nói:
“Mẹ, mẹ một mực ở đây với con, cha biết lại không vui. Có lẽ đệ đệ đã ngủ trưa
dậy rồi, chắc chắn đang làm ầm ĩ tìm mẹ rồi.”
Mộ Trường Phong năm tuổi cơ hồ là
sinh mệnh của Trương Thị, vừa nhắc tới thằng bé, quả nhiên Trương Thị nhượng
bộ.
“Thỉnh thoảng con phải đổi tư thế,
nếu không đầu gối sẽ bị thương. Buổi tối mẹ sẽ đưa đồ ăn đến cho con.” Trương
Thị thấp giọng dặn dò vài câu, rốt cục dằn lòng đi ra.
Nha hoàn Thạch Trúc không chịu đi,
thân là nha hoàn không có tư cách vào từ đường, liền quỳ xuống bên ngoài: “Tiểu
thư, nô tỳ quỳ cùng với người.”
Tâm Mộ Niệm Xuân run lên, nước mắt
như muốn tràn mi.
Trong chốn thâm cung mười năm,
Thạch Trúc luôn lặng lẽ ở bên cạnh trung thành làm bạn với mình. Ngày đó nàng
quyết định liều chết, Thạch Trúc cũng cố chấp nói một câu như thế này: “Tiểu
thư một mình xuống đất tịch mịch, nô tỳ cùng đi với người.”
Sau đó, Thạch Trúc ăn hết bát cháo
cá nàng tự mình nấu, bình thản đón nhận cái chết.
Nàng thậm chí không thể vì Thạch
Trúc rơi một giọt nước mắt, buộc chính như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười,
tỉ mỉ sửa soạn hộp đựng thức ăn, sau đó thong dong đi vào Phúc Ninh điện.
Đồng sinh cộng tử, nhân tình đó
nàng không thể hồi báo.
May là nàng tỉnh lại một lần nữa.
Cả đời này, nàng sẽ không để kiếp trước thê thảm của mình diễn ra một lần nữa,
tâm phúc Thạch Trúc cũng sẽ có tương lai may mắn tốt đẹp.
Thạch Trúc quỳ thẳng lưng, tựa như
Mộ Niệm Xuân trong từ đường. Chủ tớ hai người hồi lâu không nhúc nhích, tựa như
hai tượng đá.
Qua hồi lâu, Mộ Niệm Xuân cử động
hai chân như tê dại, sau đó quay đầu lại nhỏ giọng phân phó: “Thạch Trúc, em
đừng quỳ bất động như vậy, sẽ bị thương đấy.” Có lẽ bởi vì có người bầu bạn,
cơn đau đớn vì quỳ tựa hồ giảm bớt không ít.
Thạch Trúc “dạ” một tiếng, nhanh
chóng cử động đầu gối.
Thời gian tĩnh lặng trôi đi. Phía
ngoài từ đường chợt vang lên tiếng bước chân.
Mộ Niệm Xuân không hề nhúc nhích,
vẫn quỳ thẳng lưng như cũ, đôi mắt vốn rũ xuống nhanh chóng hiện lên ý cười
nhạt.
Giống y hệt kiếp trước, người La
gia quả nhiên tới.