Mộ Chính Thiện tự mình đi phủ thái
tử, giải thích chuyện Mộ Trường Hủ không thể đi dự tiệc.
Thái tử không trách móc, hơi có
chút tiếc nuối nói: “Cô sớm nghe nói Mộ đại công tử tài học xuất chúng, hôm nay
vốn định tưởng được mở mang một phen, thực sự là đáng tiếc.”
Thái tử năm nay ba mươi tuổi. So với
Mộ Chính Thiện tuấn mỹ nho nhã, thái tử xem như ngũ quan đoan chính. Bởi vì là
thái tử đương triều, hành động giơ tay nhấc chân cũng có quý khí ung dung.
Mộ Chính Thiện nhậm chức ở Hàn Lâm
Viện, ngày thường không gặp gỡ thái tử nhiều lắm. Bất quá danh tiếng thái tử
chiêu hiền đãi sĩ tiếng tăm lừng lẫy, nghĩ đến đây trong lòng lại tiếc nuối.
Nếu như không phải vì sự cố ngoài
ý muốn, Mộ Trường Hủ có thể được thái tử điện hạ chọn trúng, làm thư đồng thái
tôn, tương lai sáng lạn không nói được, Mộ gia cũng sẽ vì vậy mà lui tới mật
thiết phủ thái tử. Bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, quả thực quá đáng tiếc.
Một thiếu niên mặc cẩm bào hạnh
sắc đi đến.
Thiếu niên này ước chừng mười bốn
mười lăm tuổi, một thân phú quý sống an nhàn sung sướng, mi thanh mục tú, chỉ
hơi mập một chút. Hắn là trưởng tử của thái tử điện hạ, được phong là Chu Diễm
hoàng thái tôn.
Theo sát Chu Diễm là thiếu niên áo
lam, mày kiếm mắt sáng anh khí bức người, chính La Ngọc.
Mộ Chính Thiện tiến lên hành lễ
với Chu Diễm.
Chu Diễm mạn bất kinh tâm nói
tiếng miễn lễ. La Ngọc không nhìn thấy Mộ Trường Hủ, ngực có dự cảm không ổn,
tiến lên hỏi: “Dượng, vì sao biểu đệ không tới?”
Mộ Chính Thiện cười khổ một tiếng,
thấp giọng đem ngọn nguồn sự tình nói ra.
La Ngọc cả kinh, bật thốt lên: “Là
ai giở trò quỷ?”
Lòng Mộ Chính Thiện có chút không
hài lòng, tuy nhiên không biểu lộ ra, thấp giải thích: “Đại khái trong lúc vô ý
ăn phải đồ gì đó gây ra dị ứng.”
Làm gì có chuyện trùng hợp như
vậy! Sự tình hết sức quan trọng, vì sao hết lần này tới lần khác xảy ra “ngoài
ý muốn”?
La Ngọc nhíu nhíu mày, thản nhiên
nói: “Cháu sẽ đi thăm biểu đệ.” Hắn còn trẻ khí thịnh, ngoài miệng tuy không
nói gì nhưng hiển nhiên hờn giận bất mãn lộ rõ khóe mắt.
Mộ Chính Thiện nhìn sắc mặt tiểu
bối, trong lòng không được tự nhiên, đang định cáo từ rời đi. Một gã sai vặt
vội vã đi đến bẩm báo: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, Tề Vương điện hạ tới.”
Mắt Chu Diễm sáng lên, hưng phấn
không thôi: “Thập tứ thúc tới! Ta đây đi ra ngoài nghênh đón.” Không đợi thái
tử điện hạ phân phó đã hào hứng chạy ra ngoài.
La Ngọc không chút nghĩ ngợi đi
theo
Thái tử bật cười, lắc đầu than
thở: “Đã lớn rồi mà tính tình còn như trẻ con vậy.” Trong lời nói có chút ý
trách cứ, nhưng nụ cười nở trên mặt không lừa được người.
Mộ Chính Thiện nhìn thấy, lập tức
vừa cười vừa nói: “Thái tôn đơn thuần chân chất, tâm tính lương thiện, trọng
tình thân, có nhi tử tốt như vậy, điện hạ thật là có phúc khí.”
Đây đúng là vỗ mông ngựa đúng hồng
tâm, vùng xung quanh lông mày thái tử thư thái ra, miệng lại nói: “Ngươi đừng
khen, tính tình hắn như thế nào, trong lòng cô rất rõ. Đọc sách không chịu cố
gắng, sống phóng túng nhưng thật ra mọi thứ đều muốn học, đều bị thập tứ đệ làm
hư rồi.”
“Trách không được bản vương danh
tiếng kém như vậy, nguyên lai đều là thái tử điện hạ tuyên bố với xung quanh.”
Một thanh âm bại hoại hài hước của thiếu niên chậm rãi vang lên.
Thái tử vừa nghe giọng nói này,
nhất thời nở nụ cười: “Khó có khi nào nói đệ được một hồi, vừa vặn đệ nghe
được. Chuyện xấu quả nhiên không thể làm.” Giọng nói vô cùng thân thiết tùy ý,
đủ có thể thấy quan hệ mật thiết với người đến.
Mộ Chính Thiện cũng nhìn sang.
Chỉ thấy một thiếu niên mười lăm
mười sáu tuổi đi đến.
Mày đen, đôi mắt hẹp dài, mũi
thẳng, môi mỏng, tổ hợp thành một gương mặt thiếu niên tuấn mỹ. Bên môi nở nụ
cười bướng bỉnh, càng sinh động chói mắt.
Thiếu niên mặc quần áo sắc cẩm bào
hoa lệ tinh xảo, bên hông đeo một khối dương chi ngọc bội, tay trái mang theo
một cái lồng chim tinh mỹ, bên trong là một con vẹt lông xanh. Tay phải phe
phẩy một cái quạt giấy tinh xảo, trên đó vẽ mỹ nhân đồ. Bộ dạng ăn chơi trác
táng nhưng không khiến người ta chán ghét, ngược lại có cảm giác thoải mái.
Thiếu niên này vừa xuất hiện, thu
hút lực chú ý của mọi người. La Ngọc một thân anh tuấn bất phàm so với vị thiếu
niên này cũng kém vài phần phong thái.
Thiếu niên này, chính là Tề vương
thập tứ hoàng tử Chu Khác.
Mộ Chính Thiện tự hạn chế thậm
nghiêm, tất nhiên là không quen nhìn người tới diễn xuất. Nhưng hắn không thể
không thừa nhận, Tề vương Chu Khác quả thực tướng mạo rất mỹ lệ. Cái này giải
thích cái gì gọi là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa.
Chu Khác ở kinh thành tiếng tăm
lừng lẫy, thậm chí còn vang dội hơn so với thái tử.
Đương kim Thánh Thượng con nối
dòng thịnh vượng, có mười bốn hoàng tử và bảy công chúa. Nhiều con cái như vậy
nhưng bình an lớn lên chỉ có năm vị hoàng tử và bốn vị công chúa. Ngoại trừ
chết non khi còn nhỏ, còn hai hoàng tử sau khi trưởng thành qua đời. Một người
là bị bệnh qua đời, một người khác thì lúc đi săn ngã ngựa bỏ mình.
Trong đó rốt cục có cái gì, nội
tình tối tăm, không ai dám tùy ý đo lường được. Bất quá, huyết mạch thiên gia
kéo dài hơn xa dân chúng tầm thường.
Thái tử Chu Dịch do hoàng hậu sinh
ra, đứng hàng thứ năm. Triệu vương Chu Khải đứng hàng trưởng, trấn thủ Triệu
Châu. Tứ hoàng tử Chu Thầm được phong Ngô vương, trấn thủ Tịnh Châu. Cửu hoàng
tử Chu Thận được phong Tấn vương, phiên địa ở Tấn Châu.
Tề vương Chu Khác chưa đến tuổi
trưởng thành nhưng đã sớm có phong hào, phiên địa Tề Châu có lợi thế đường
thủy, đất đai màu mỡ. Đủ thấy thánh thượng sủng ái ấu tử.
Chỉ tiếc, vị Tề vương điện hạ thuở
nhỏ không thích đọc sách, ba ngày thì hai ngày trốn học, tuy sống phóng túng
nhưng lại giỏi nhiều khả năng đặc biệt. Thích nuôi dưỡng chim chóc, Tề vương
phủ rộng lớn có không dưới mấy trăm loại chim quý hiếm. Bước vào Tề vương phủ
phương viên mười dặm, là có thể nghe được các loại tiếng chim hót cổ quái. Các
quản sự Tề vương phủ không chỉ khéo tay nuôi dưỡng chim mà còn phải gánh vác
nhiệm vụ sưu tập chim chóc.
Những thợ săn chim quý, chỉ cần
chộp được chim hiếm đưa đến Tề vương phủ là có thể thu được vô số tiền thưởng.
Xuất thân Thiên gia, thuở nhỏ cẩm
y ngọc thực không thiếu thứ gì. Cho dù tiêu xài cả đời cũng không hết của cải.
Vị Tề vương này, quả thật chính là cậu ấm quần áo lụa là đệ nhất đại Tần!
Bất quá, ai bảo người ta tốt số
chứ! Không chỉ có thánh thượng sủng ái, ngay cả thái tử điện hạ cũng chiếu cố
đệ đệ nhỏ nhất này. Mấy đại ca ở phiên địa xa, thỉnh thoảng mới tới kinh thành.
Ngoại trừ nuôi chim, Tề vương điện
hạ còn có niềm yêu thích vô bờ bến với đồ ăn. Năm sáu đầu bếp nổi danh kinh
thành đều bị vơ vét đến Tề vương phủ cả, ngay cả ngự trù trong cung bị hắn chọn
trúng, cũng sẽ bị phái đến trong phủ.
Loại sự tích này, nhiều đếm không
xuể.
Có Tề vương điện hạ so sánh, chúng
đệ tử huân y thế gia đều không tự chủ bị quản chế nghiêm khắc rất nhiều.
Thái tôn Chu Diễm và Tề vương Chu
Khác tuy là thúc cháu nhưng tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, cảm tình vô
cùng tốt. Đứa cháu cười híp mắt đứng bên cạnh Tề vương, không giống thúc cháu,
nhìn như là huynh đệ.
Bất quá, dáng người Chu Diễm hơi
mượt mà, khuôn mặt thanh tú hơi mập, làm nổi bật phong thái như ngọc của Tề
vương.
“Thập tứ thúc, không phải thúc đã
đồng ý mang con chim quý mới bắt được đến sao. Vì sao lại mang con vẹt này
tới.” Chu Diễm nhìn thoáng qua lồng chim, trên mặt hơi có chút thất vọng.
Tề vương cười nói: “Để cho cháu
biết một chút kiến thức, con vẹt của ta và vẹt thường không giống nhau đâu.”
Giọng nói có chút ngả ngớn, nhưng hắn nói ra, lại không thấy lỗ mãng, trái lại
có phong tư mê người.
Chu Diễm cảm thấy hứng thú, đang
muốn truy vấn. Thái tử không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, Chu Diễm lập tức
ủ rũ không dám lên tiếng nữa.
Tề vương cũng nghiêm chỉnh nói:
“Mê muội mất cả ý chí, loại vật này nên ít đụng tới. Cháu hẳn nên chăm chỉ học
hành, làm gương cho các hoàng tôn khác…”
Lời còn chưa nói hết, Chu Diễm đã
vui vẻ: “Thập tứ thúc, thúc nói cháu hay vậy, tại sao không chịu học cho giỏi
đi?”
“Ai nói ta không chăm chỉ học.” Tề
Vương hùng hồn phản bác: “Ta hai ngày rồi đều đi Thượng Thư phòng.”
Hai ngày trốn học một lần, chăm
học quá đi!
Thái tử làm sao còn giữ được
nghiêm nghị nữa, không tự chủ nở nụ cười.
Đôi mắt Tề vương đảo qua, ánh mắt
rơi trên mặt Mộ Chính Thiện.