Niệm Xuân Quy

Chương 21: Tề vương (nhị)



Mộ Chính Thiện bước lên phía trước làm lễ: “Thần Mộ Chính Thiện, gặp qua Tề vương điện hạ.”

Mộ Chính Thiện?

Trong mắt Tề vương nhanh chóng hiện lên một tia sáng kì dị, người bên cạnh không thể nắm được.

“Nguyên lai là Mộ hàn lâm, bản vương ngưỡng mộ ngươi đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Tề vương thu liễm giọng nói, thập phần khéo léo ứng đối.

Mộ Chính Thiện có chút thụ sủng nhược kinh, khiêm tốn nhận. Lúc sau, thức thời cáo từ.

Một ngũ phẩm hàn lâm, chưa đủ tư cách để thái tử, thái tôn tự mình đưa tiễn. Liền do La Ngọc thay đưa đến cửa.

Tề vương mạn bất kinh tâm nhìn bóng lưng Mộ Chính Thiện, khóe môi hiện lên một chút tiếu ý.

Thái tử lưu ý đến thái độ Tề vương quan tâm Mộ Chính Thiện, cười trêu nói: “Thập tứ đệ, không phải đệ luôn luôn không thích những hàn lâm học sĩ bụng đầy thi thư kinh văn sao? Hôm nay sao lại đổi tính vậy?”

Đại khái là vì không thích đọc sách, Tề vương tới giờ không có cảm tình gì với các quan văn miệng đầy lễ giáo thi thư. Thường ngày thấy cơ bản đều là xa cách, ngày hôm nay đối với Mộ Chính Thiện có thể nói là khách khí khó có được.

“Tướng mạo hắn dễ coi.” Tề vương đường hoàng cho ra một lý do hoang đường buồn cười, hết lần này tới lần khác hắn một điểm tự giác cũng không có, lại nghiêm trang nói: “Ngũ ca không phải không biết tính khí của đệ. Chỉ cần là thứ đẹp mắt, bất kể người hay vật đệ đều thích.

Thái tử rốt cuộc nhịn không được, cười ngửa tới ngửa lui.

Chu Diễm thì cười bụng đau.

Thập tứ thúc này, luôn luôn nói ra những câu làm người ta giật mình. Nếu vị Mộ hàn lâm thanh cao tự ngạn kia biết mình vừa bị nói thế này, không biết là phản ứng gì.

La Ngọc tiễn Mộ Chính Thiện trở về, nhìn thấy thái tử và thái tôn tươi cười. Không cần hỏi cũng biết, khẳng định Tề vương điện hạ vừa hồ ngôn loạn ngữ.

La Ngọc đối với tính tình quái đản tùy hứng lại phóng khoáng của Tề vương này không có hảo cảm, bất quá, Tề vương thân phận tôn quý, rất được thánh thượng cưng chiều. Thái tử đối với hắn thập phần che chở, ngay cả thái tôn cũng rất thích lui tới cùng Tề vương. Bởi vậy, tuy trong lòng La Ngọc không thích Tề vương này nhưng mặt ngoài vẫn cung kính lễ độ.

Rất nhanh thì có khách đến dự tiệc.

Khách nhận được thiệp mời chỉ có năm sáu người, đều là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Những thiếu niên này đều có lai lịch lớn. Hoặc là đệ tử huân quý, hoặc là con nhà làm quan. Mọi người mặt ngoài hoà hợp êm thấm, trong lòng lại rõ ràng, đối thủ cạnh tranh vị trí thư đồng.

Bất quá, có Tề vương ở đây, trận “chọn lựa thư đồng” khó tránh khỏi có đường rẽ…

Nguyên bản định vịnh chí, vịnh cảnh, đổi thành “vịnh vẹt.” Vẽ tranh viết chữ dưới sự kiên trì của Tề vương đã bị thay đổi hoàn toàn, vô cùng thê thảm. Một đám thiếu niên vắt hết óc vẽ mỹ nhân đồ, rõ là chỉ mình hắn khoái trá, mọi người ai nấy mặt đều đau khổ.

Đều là những thiếu niên tuổi trưởng thành, ai cũng có người trong lòng, đều nghĩ họa tranh người đó, sau đó ai chẳng miên man bất định một phen? Mà khi họa bức tranh trước đông người lại là một chuyện khác. Vẽ xấu đương nhiên không được, vẽ đẹp, lại trở thành trò cười trong miệng người khác. Thực sự là hao tổn tâm trí!

Chuyện này khiến người tiến thối lưỡng nan khổ não, chỉ có kẻ đầu sỏ thích ý ngồi ở đằng xa uống trà, ăn hoa quả, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu bên tai thái tử.

Thái tử tựa hồ vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt với Tề vương: “Một yến hội tốt đẹp, bị đệ khuấy thành như vậy. Đệ hài lòng chưa? Không cho phép hồ nháo một lần nữa.”

Tề vương không cho là đúng, cười nói: “Sao đệ lại hồ nháo được. Mấy con mọt sách chỉ biết đọc sách, không hiểu nửa điểm biến thông, làm sao có thể làm thư đồng thái tôn.”

Lời nói này coi như có chút đạo lý, thái tử theo bản năng ừ một tiếng.

Lại nghe Tề vương tiếp tục nói: “Chí ít cũng nên chọn một thiếu niên hiểu biết tình hình, thức thời, tính tình lanh lợi am hiểu ngoạn nhạc, lúc thái tôn đọc sách mệt mỏi, cũng có người giải buồn cho hắn…”

Hai mắt Chu Diễm tỏa sáng, hiển nhiên đối đề nghị này thập phần tâm động: “Phụ vương, kỳ thực thập tứ thúc nói rất có đạo lý.”

Thái tử điện hạ thản nhiên thoáng nhìn, khiến cho Chu Diễm thành thật yên lặng. Sau đó nghiêm giọng quở trách Tề vương: “Đệ cũng đã trưởng thành rồi, không thể hồ nháo như vậy nữa. Phụ hoàng chọn cho đệ hai thư đồng, đều bị đệ đuổi đi. Cả ngày chỉ lui tới với đám quần áo là lượt…”

(chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý)

Phụ vương nói như vậy thật không nhân đạo nha! Trước mặt thập tứ thúc lại nói về đám quần áo lụa là kia. Nếu nói, phải nóng nảy thì là mấy trưởng bối trong nhà mới phải. Chu Diễm âm thầm nói trong lòng.

Tề vương hiển nhiên là bị quở trách đã quen, miễn cưỡng phụ họa, xong rồi tai trái lại ra tai phải.

Hôm nay thái tử quyết tâm phải cải biến tật xấu của Tề vương, còn nói thêm: “Hôm nay tới đây đều là các thiếu niên ưu tú xuất sắc, ngoại trừ chọn một thư đồng cho Chu Diễm, cho đệ chọn hai người.”

Tề vương nhếch miệng nở nụ cười: “Ngũ ca, huynh tha cho bọn họ đi! Nếu làm thư đồng của đệ, chỉ sợ là khóc thầm mất. Đệ không muốn hại người.”

Thái tử: “…”

Chu Diễm buồn cười không thôi, La Ngọc cũng giật giật khóe môi. Tề vương thật ra cũng tự biết mình.

Tề vương thấy thái tử bị nghẹn, lập tức lại cười nói: “Kỳ thực, chọn thư đồng cũng không thể không được, có điều, đệ rất bắt bẻ kén chọn.”

Thái tử mừng rỡ, lập tức hỏi tới: “Muốn dạng như thế nào? Lúc nãy đệ nói cái gì tính tình lanh lợi am hiểu ngoạn nhạc không thể được, phải là hiếu học tiến thủ.”

Tề vương một bộ “Đệ biết sẽ như vậy mà”, bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, những chuyện này.. theo ý Ngũ ca. Đệ chỉ có một yêu cầu, phải xinh đẹp, nếu cả ngày ngó một gương mặt bình thường, đệ không chịu nổi.”

Thái tử: “…”

Đây rốt cuộc là chọn thư đồng hay chọn mỹ nhân?

Chu Diễm nhịn không được bật cười: “Thập tứ thúc, chiếu tâm ý của thúc, vậy phải thế nào mới hợp ý? Hôm nay không có ai hợp mắt thúc sao?”

Tề vương hơi có chút ghét bỏ nhìn mấy người cách đó không xa đang cúi đầu vẽ tranh: “Mấy người đó không được. Một thì đen, một thì xấu, một thì lùn. Tồi tệ nhất là cái tên mặc quần áo màu trắng, trên mặt rỗ quá. Còn người cuối kia xem ra cũng được, tuy cũng không là tốt lắm.”

Dừng một chút, ánh mắt hài hước dừng trên người La Ngọc: “Chí ít, tướng mạo cũng phải như La Ngọc mới lọt mắt bản vương.”

La Ngọc thình lình bị điểm danh, không khỏi sửng sốt, có vài phần dở khóc dở cười.

Chu Diễm ngày thường chịu nhiều trói buộc, chỉ có ở một chỗ với Tề vương mới có thể thoải mái một chút. Không chút khách khí trêu chọc La Ngọc: “Thập tứ thúc, yêu cầu của thúc quá cao. La Ngọc nổi danh mỹ thiếu niên, phóng mắt toàn bộ kinh thành, có thể so sánh với hắn, đại khái tìm không ra người thứ hai.”

La Ngọc phản ứng cũng là nhanh chóng, lập tức cười nói: “Thái Tôn điện hạ lời ấy sai rồi, thiếu niên như tại hạ kinh thành chỗ nào cũng có. Nói tới biểu đệ tại hạ, hắn thiên tư thông minh chăm chỉ khắc khổ, mười bốn tuổi thi đỗ trung khảo. Năm nay dự định tham gia thi Hương. Nói đến tướng mạo, lại càng tuấn tú nhã nhặn hơn tại hạ nhiều. Đáng tiếc hôm nay hắn bị dị ứng không tới được, nếu không, điện hạ có thể tận mắt thấy hắn.” Đến lúc này, hắn vẫn không quên hết lòng hướng Mộ Trường Hủ với thái tôn.

Tề vương nhất thời tới hăng hái: “Sao? Vị Mộ đại công tử này, thật xuất chúng như ngươi nói?”

La Ngọc không chút nghĩ ngợi gật đầu. Sau đó, hắn rất nhanh thì hối hận vì sự vọng động của mình.

Chỉ nghe Tề vương vui vẻ cười nói: “Ngươi đã nói như vậy, bản vương liền chọn hắn là thư đồng.”

La Ngọc: “…”

Trời đất chứng giám, hắn nói như vậy nhưng không phải ý tứ này. Để biểu đệ chăm chỉ hiếu học làm thư đồng Tề vương, chẳng phải lại hại biểu đệ sao?

La Ngọc kiên trì nhìn về phía Chu Diễm, dùng ánh mắt cầu cứu.

Chu Diễm đương nhiên rất hiểu tính Tề vương, hơi do dự, đang muốn há miệng, lại nghe thái tử cười vang nói: “Hảo, khó có được lúc đệ chọn trúng thư đồng, cô sẽ đích thân nói với phụ hoàng. Đệ chờ tin tức tốt nhé.”

Chu Diễm áy náy nhìn La Ngọc. Thái tử mở miệng, việc đã thành định cục, hắn không giúp được gì.

La Ngọc ngầm cười khổ, trong lòng thở dài một tiếng.

Sự tình bỗng nhiên biến thành như vậy, hắn phải nói sao với biểu đệ đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.