Mộ Niệm Xuân cố ý khuyến khích
Thạch Trúc suy nghĩ, nàng cười híp mắt không lên tiếng.
Thạch Trúc vắt hết óc suy nghĩ hồi
lâu, lắp bắp nói: “Tiểu thư, Đinh Hương có thể hay không lặng lẽ đi Thưởng Mai
uyển?”
Trong mắt Mộ Niệm Xuân hiện lên ý
cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao em nghĩ như vậy.”
Thạch Trúc thấy Mộ Niệm Xuân không
phủ định, cuối cùng cũng có chút lòng tin: “Nô tỳ nghĩ, chuyện đại thiếu gia bị
dị ứng, lão gia nghĩ là ngoài ý muốn, phu nhân cũng sẽ không truy cứu. Chỉ có
tiểu thư sẽ truy xét được. Đinh Hương trễ như vậy đi ra ngoài, nhất định là lén
đi gặp đại tiểu thư. Nói không chừng, Đinh Hương sớm đã bị đại tiểu thư thu
mua, là cơ sở ngầm đại tiểu thư sắp xếp vào Y Lan viện.”
Nói xong, thận trọng nhìn Mộ Niệm
Xuân: “Nô tỳ cũng là đoán lung tung, không biết nói có đúng không.”
Mộ Niệm Xuân bình tĩnh nhìn Thạch
Trúc lo sợ bất an, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Em đoán trúng tất cả.”
Thạch Trúc vừa mừng vừa sợ: “Tiểu
thư, cô không phải giả vờ vui vẻ lừa nô tỳ chứ! Nô tỳ thực sự đoán trúng sao?
Thế nhưng, nô tỳ vẫn rất chậm, so ra kém Ngọc Trâm, lại càng kém Đinh Hương.
Miệng tuy không nói nhưng các nàng đều không phục em làm nhất đẳng nha hoàn.
“Ai nói Thạch Trúc của ta không
thông minh?” Mộ Niệm Xuân cười nói: “Trong lòng ta, em thông minh tài cán hơn
họ nhiều.”
Thạch Trúc quả thực không quá
thông tuệ, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Chỉ cần dụng tâm, có thêm dạy dỗ,
nhất định sẽ trở thành tâm phúc đắc lực của nàng.
Thạch Trúc được nàng cổ vũ, khuôn
mặt đỏ ửng: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sau này nhất định tiếp tục cố gắng, tuyệt
không cô phụ sự tín nhiệm và coi trọng của tiểu thư.”
Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm ừ một
tiếng, chợt lại hỏi: “Ta lại hỏi em, đại tỷ rốt cuộc có nghe được gì từ miệng
Đinh Hương không?”
Thạch Trúc: ” “
Nàng không phải con giun trong
bụng Đinh Hương, làm sao có thể biết Đinh Hương nói gì.
Mộ Niệm Xuân lại tiếp tục nói:
“Đại tỷ ngày mai gặp ta, có thể há miệng chất vấn ta không? Còn nữa, chị ta có
đi gặp cha khóc lóc kể lể cầu xin tra rõ việc này?”
Thạch Trúc không thể nghĩ được gì,
vẻ mặt đau khổ năn nỉ: “Tiểu thư, xin cô thương xót buông tha cho nô tỳ, đừng
bắt nô tỳ suy nghĩ nữa. Nghĩ tiếp, nô tỳ loạn đầu mất.”
Mộ Niệm Xuân xì một tiếng vui vẻ:
“Không nghĩ ra được, vậy từ từ suy nghĩ đi.”
Thạch Trúc lặng lẽ nghĩ mãi chuyện
đi cửa hàng hương liệu mua phấn hoa đào, trừ mình ra tuyệt không ai biết được.
Thời điểm ở phòng bếp nấu canh, nàng cũng vô cùng bí mật. Canh đã vào bụng mọi
người từ lâu, tất cả đồ làm bếp đã được cọ rửa sạch sẽ không lưu lại nửa điểm
vết tích. Cho dù Mộ Nguyên Xuân biết rõ nàng ra tay, cũng tìm không được bất kỳ
chứng cớ nào.
Lấy tính tình Mộ Nguyên Xuân,
chuyện không nắm chắc tuyệt không động thủ. Bất quá, ngoài sáng trong tối thử
thăm dò nhất định là không thiếu được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Nguyên
Xuân tới Tự Phương các, rất nhanh Mộ Uyển Xuân cũng tới.
Mộ Uyển Xuân tiến đến bên người Mộ
Nguyên Xuân, ân cần hỏi chuyện Mộ Trường Hủ bị dị ứng: “Bây giờ đại ca sao rồi?
Chấm đỏ trên người đã mất đi chưa?”
Mộ Nguyên Xuân nhíu mày than thở:
“Vẫn chưa.”
“Thật là không may mà. Ai có thể
nghĩ tới phút cuối lại xảy ra chuyện như vậy.”Mộ Uyển Xuân nhìn như tiếc hận,
trong mắt lại hiện lên một tia hả hê.
Mộ Nguyên Xuân đáp qua loa, lòng
lại khinh thường hừ một tiếng.
Mộ Uyển Xuân lại ân cần nói: “Đúng
rồi, muội nghe nói tỷ nghi ngờ tứ muội động tay chân, vì chuyện này mà bị đại
bá phụ khiển trách vài câu. Tỷ cũng thực sự là hồ đồ, không có bằng chứng, cứ
nói không như vậy, đại bá phụ làm sao có thể tin tỷ. Trừ phi có thể tìm được
chứng cứ hoặc là nhân chứng.”
Ra vẻ quan tâm, kì thực âm thầm
xúi giục, quả là bất lương.
Mộ Nguyên Xuân âm thầm cười nhạt,
mặt lại tỏ ra xấu hổ: “Tam muội chớ nói nữa, lúc đó ta quá tức giận mới nói lung
tung. Tứ muội nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Mặt Mộ Uyển Xuân cứng đờ, vừa lúc
nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau, lập tức thay đổi sắc mặt, cười khanh
khách nói: “Đúng vậy, muội cũng nghĩ như vậy! Tứ muội tâm tính thiện lương
thuần hậu, ngàn vạn lần sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Vừa dứt lời, giọng nói thanh thúy
của Mộ Niệm Xuân vang lên bên tai: “Tam tỷ khen sau lưng muội như vậy, thật
khiến muội thẹn không dám nhận.”
Mộ Uyển Xuân xoay người lại, trên
mặt hơi có vẻ kinh ngạc: “Tứ muội, muội đến lúc nào vậy? Thình lình xuất hiện
làm ta sợ hết hồn.”
Mộ Niệm Xuân thân thiết đi tới ôm
cánh tay Mộ Uyển Xuân, cười hì hì nói: “Tỷ không làm gì trái với lương tâm, có
gì phải sợ.”
Mộ Uyển Xuân cười cười, lòng lại
lộp bộp. Không biết mình nói, Mộ Niệm Xuân nghe được bao nhiêu rồi.
Mộ Niệm Xuân nhìn về phía Mộ
Nguyên Xuân, cười hô “đại tỷ”. Thần sắc tự nhiên, không có nửa điểm khúc mắc,
phảng phất một màn không vui ngày hôm qua chưa từng phát sinh.
Mộ Nguyên Xuân cũng diễn lại không
kém, cười nói vài câu chuyện phiếm. Nhưng tức giận và đề phòng trong lòng lại
càng tăng.
Cô ta chắc chắn, việc này nhất
định là Mộ Niệm Xuân gây nên. Nhưng tối hôm qua hỏi Đinh Hương hồi lâu vẫn
không thấy chỗ Mộ Niệm Xuân có gì khác thường. Bởi vậy chỉ có thể giải thích.
Trước đó, Mộ Niệm Xuân biết được ý
đồ La Ngọc đến, dày công bày ra chuyện này.
Biết việc này trừ mình và đại ca
ra, chỉ có người thân bên cạnh. Bọn chúng đối với mình đều trung thành và tận
tâm, tuyệt đối không thể bị Mộ Niệm Xuân thu mua.
Như thế, Mộ Niệm Xuân làm sao biết
được chuyện này?
Mộ Nguyên Xuân tâm sự nặng nề, tới
giờ học đàn vẫn tâm thần hoảng hốt không yên. Đàn sai mấy âm liền.
Trịnh nương tử kinh ngạc nhìn:
“Tiểu thư hôm nay sao vậy? Có phải có tâm sự gì không?”
Mộ Nguyên Xuân bình tĩnh lại, áy
náy cười: “Đại ca thân thể không khỏe, trong lòng ta lo lắng, vì vậy trong lòng
không yên. Xin lỗi, ta đàn lại một lần nữa.”
Nói xong, chỉnh đốn lại tư tưởng,
chuyên chú gảy cầm huyền. Lúc này đây, quả nhiên như nước chảy mây trôi, vô
cùng lưu loát.
Trịnh nương tử vui vẻ gật đầu, tán
dương vài câu.
Kế tiếp đến phiên Mộ Niệm Xuân. Đã
thấy Mộ Niệm Xuân vẻ mặt buồn thiu than thở: “Trong lòng ta lo lắng cho đại ca,
tâm loạn như ma, thực sự không tĩnh tâm được. Xin Trịnh phu tử thứ lỗi.”
Trịnh nương tử không những không
chê trách, ngược lại còn khen: “Không nghĩ tới tứ tiểu thư nặng tình cảm huynh
muội như thế, hôm nay không luyện cầm cũng được.”
Nặng tình cảm huynh muội.
Mộ Nguyên Xuân nghe xong một bụng
tức giận, ngoài mặt nở nụ cười: “Nếu đại ca biết tứ muội để ý chuyện của mình
như vậy, trong lòng nhất định hết sức vui mừng.”
Mộ Niệm Xuân coi như không nghe ra
bóng gió trong lời cô ta, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng thành thật: “Trong lòng
muội lo lắng chuyện của đại ca, cả ngày hôm qua ăn không ngon ngủ không yên.
Sau khi tan học, muội cùng tỷ đi Tùng Đào viện thăm đại ca nhé.”
Giả vờ giả vịt!
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân hừ lạnh
một tiếng, ngoài mặt lại cười đáp lại.
Trịnh nương tử ở một bên nhìn,
không khỏi âm thầm tán thưởng. Mộ gia quả nhiên gia phong, tỷ muội ở chung thật
sự hòa thuận.
Tan học, Mộ Niệm Xuân và Mộ Nguyên
Xuân cùng đi Tùng Đào viện.
Mộ Nguyên Xuân nháy mắt, Liên Kiều
nhất thời hiểu, kéo tay Thạch Trúc nói chuyện đông tây. Vô thức cách xa mấy
thước.
Mộ Nguyên Xuân nhìn Mộ Niệm Xuân
đang cười vui vẻ bên cạnh, bỗng nhiên nói: “Ngươi có gì tức giận thì đổ lên ta,
tại sao hạ thủ với đại ca?”
Mộ Niệm Xuân nghe xong lời này,
gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc, chậm rãi đáp: “Cơm có thể ăn bậy, nói không thể
nói bậy. Chị nói như vậy, chẳng lẽ là đã tra được chứng cớ?”
Mộ Nguyên Xuân nghẹn họng, sắc mặt
trầm xuống, cúi đầu hừ một tiếng: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong lòng ta
và ngươi đều rõ. Trừ ngươi ra, còn có ai có thủ đoạn độc ác như vậy?”
Thủ đoạn độc ác?
Bốn chữ này khiến lòng Mộ Niệm
Xuân đau đớn nhớ lại chuyện cũ, cười lạnh đánh trả: “Nếu bàn về thủ đoạn độc
ác, tôi còn kém xa chị.”
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân lóe lên
một tia tàn khốc: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận?”
Mộ Niệm Xuân tự tiếu phi tiếu đáp:
“Nếu như chị muốn tìm ý gì trong lời của tôi, tôi khuyên chị đừng phí tâm. Tôi
chưa làm chuyện gì thì có gì để nhận.”
“Ngươi” Mộ Nguyên Xuân không duy
trì được vẻ bình tĩnh nữa, rốt cuộc mặt cũng biểu cảm.
Mộ Niệm Xuân nhìn khuôn mặt phẫn
nộ vặn vẹo của cô ta, trong lòng vô cùng sảng khoái.