Đang khi hai người đối địch, phía
sau chợt vang lên một thanh âm quen thuộc.
“Biểu muội!”
Thanh âm trong trẻo, mang theo sự
hăm hở của tuổi thiếu niên. Là La Ngọc tới!
Mộ Nguyên Xuân theo bản năng nở nụ
cười, xoay người nói: “Biểu ca, hôm nay anh rảnh rỗi tới đây sao?”
La Ngọc đang tâm sự nặng nề,
một mực lưu ý sự khác biệt trên mặt Mộ Nguyên Xuân: “Hôm nay ta có chuyện quan
trọng tới nói cho biểu đệ.”
Mộ Nguyên Xuân thấy hắn chau mày,
lòng không khỏi căng thẳng: “Xảy ra chuyện gì?”
La Ngọc nhất thời không biết nên
bắt đầu nói từ đâu, cười khổ thở dài: “Tạm thời chưa nói rõ được, đi vào rồi
hãy nói.”
Lòng Mộ Nguyên Xuân căng thẳng,
bỗng nhiên có loại dự cảm không ổn. Không tự chủ được bước nhanh chân, cùng La
Ngọc đi vào Tùng Đào viện. Không biết là cố tình hay là vô tình, không gọi Mộ
Niệm Xuân đi cùng.
Mộ Niệm Xuân suy nghĩ chốc lát,
liền mặt dày đi theo.
Kiếp trước Mộ Trường Hủ làm thư
đồng thái tôn. Đời này, bởi vì nàng làm ra chuyện xấu này, số phận Mộ Trường Hủ
đã định ở kiếp trước cũng sẽ thay đổi. Không biết rốt cuộc đã xảy ra biến cố
gì, sắc mặt của La Ngọc lại trầm trọng như vậy…
Mộ Nguyên Xuân liếc nhìn thân ảnh
Mộ Niệm Xuân, trong lòng cực kỳ khó chịu. Chỉ là lúc này có chuyện gấp, không
có thời gian so đo.
Chấm đỏ trên mặt Mộ Trường Hủ đã
mất đi một ít, bất quá, vẫn như cũ, không nỡ nhìn.
La Ngọc nhìn bộ dạng Mộ Trường Hủ
như vậy, hít vào một hơi khí lạnh: “Biểu đệ, đệ đi vào rừng hoa đào sao?” đối
với chuyện Mộ Trường Hủ bị dị ứng hoa đào, La Ngọc cũng biết.
Mộ Trường Hủ cười khổ nói: “Ta cả
ngày ở Trúc Lý quán đọc sách, làm gì có thời gian đi rừng hoa đào nào.”
“Không đi rừng hoa đào, vậy chuyện
gì đã xảy ra?” Khuôn mặt tuấn tú của La Ngọc trầm xuống, trong mắt lóe lên một
tia hàn ý: “Ta nghe dượng nói, thể chất đệ đặc thù, ăn phải thứ gì đó nên bị
như vậy. Ta nghĩ, sự tình không đơn giản như thế.”
Mộ Nguyên Xuân hừ nhẹ một tiếng,
nói: “Hiển nhiên là có người giở trò.” Lời dứt, lạnh lùng nhìn Mộ Niệm Xuân.
Mày kiếm La Ngọc giương lên, nhìn
lại.
Ánh mắt của hắn trong suốt mà lạnh
lẽo, nhìn nàng như một người xa lạ.
Mình năm đó thực sự là ngu độn.
Làm sao lại cho là hắn thích mình? Mộ Niệm Xuân âm thầm tự giễu.
Đã nhiều năm, chấp nhất si niệm
năm đó đã tiêu tán vô tung. Thế nhưng, đứng trước mặt dù sao cũng là thiếu niên
nàng nhất tâm yêu một thuở thiếu thời, tâm tình khó tránh khỏi có chút chập
chờn.
Mộ Nguyên Xuân nhìn một màn này,
lòng đột nhiên toát ra một ý niệm. Nha đầu Mộ Niệm Xuân này quả nhiên nhất tâm
thích biểu ca. Sau này, có thể lợi dụng điểm này…
Mộ Trường Hủ tằng hắng một cái,
phá vỡ trầm mặc lúng túng trong phòng: “Bỏ đi, chuyện đã rồi, nói cũng không để
làm gì. Coi như ta không có vận khí, chuyện thư đồng thái tôn đã chọn xong
chưa?”
La Ngọc ừ một tiếng: “Chọn trúng
nhị công tử Bình viễn hầu phủ, Tương Quân công tử.”
Tương Quân này, trong miệng Tề
vương là “lớn lên không một tính xấu”. Xuất thân thế gia huân quý, lại học hành
giỏi giang, bởi vậy được lựa làm thư đồng thái tôn.
Trong miệng Mộ Trường Hủ nói không
sao, nghe được tin tức này, lòng có nhiều tư vị.
La Ngọc do dự chốc lát, rốt cục
quyết định nói: “Biểu đệ, hôm nay ta tới, có chuyện quan trọng nói cho đệ biết…
Đệ… nghe xong đừng quá kích động.”
Mộ Trường Hủ sửng sốt, vẻ mặt nghi
hoặc: “Chuyện gì?” La Ngọc trịnh trọng như vậy là chuyện lạ, khiến hắn không tự
chủ cũng theo đó khẩn trương.
La Ngọc hít sâu một hơi: “Tề vương
điện hạ chọn trúng đệ làm thư đồng.”
Cái gì?
Mộ Trường Hủ bị tin tức đột ngột
này làm cho chấn động, sợ hãi không nói ra lời.
Mộ Nguyên Xuân càng hoa dung thất
sắc, vội vàng hỏi: “Biểu ca, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Tề vương
điện hạ lại chọn trúng đại ca làm thư đồng?”
La Ngọc cười khổ nói: “Việc này
nói rất dài dòng, trách là trách ta lắm lời…” Đem chuyện ngày đó nói ra một
hồi.
Ba người bọn hắn đều tâm sự nặng
nề, bởi vậy không người lưu ý sắc mặt quái dị của Mộ Niệm Xuân lúc này.
Tề vương Chu Khác…
Thế nào lại là hắn?
Trong đầu của nàng hiện lên khuôn
mặt tuấn mỹ dị thường lại lười biếng của một thiếu niên.
Kiếp trước, Tề vương ham mê sống
phóng túng danh tiếng vang vọng kinh thành, thuyết hắn là đệ nhất kinh thành
quần áo lụa là cũng không quá đáng. Nhưng mà, khi đại Tần bị diệt, tân hoàng
mới lên, chỉ có Tề vương thành công trốn khỏi kinh thành, tránh thoát máu tanh
tàn sát.
Mấy năm sau, Tề vương vẫn là đại
họa của Lương Võ đế. Triều đình nhiều lần phái binh truy sát bao vây tiễu trừ
nhưng đều không thành.
Thế lực Tề vương phát triển như vũ
bão, lập thành xu thế ngang ngửa triều đình. Ở trong lòng bách tính, Tề vương
là huyết mạch duy nhất của hoàng thất, cũng là người duy nhất có tư cách ngồi
lên long ỷ. Trong triều có không ít quan viên âm thầm đầu nhập cho Tề vương,
mạo hiểm bị chu di cửu tộc ngầm mật báo cho Tề vương.
Một khắc trước khi nàng chết, bên
ngoài Phúc Ninh điện tiếng chém giết rung trời, đó là Tề vương lĩnh binh công
vào hoàng cung. Đại môn Phúc Ninh điện bị phá vỡ, Tề vương là người đầu tiên
vọt vào.
Sau đó, hắn bị một màn trước mắt
làm cho kinh hãi.
Lương Võ đế độc chết, tử trạng thê
lương. Mà nàng, lẳng lặng nằm ở trong góc Phúc Ninh điện, trong miệng tràn
huyết nhiễm đỏ vạt áo.
Trước mắt nàng một mảnh mơ hồ, chỉ
kịp nhìn một lần cuối cùng, nam tử kia vẻ mặt khiếp sợ, nhãn thần phức tạp
không gì sánh được.
Sau đó, nàng bình tĩnh rơi vào
bóng tối vô biên vô tận…
Sau khi tỉnh lại, nàng cho là mình
đã quên đi hết thảy. Cái tên quen thuộc này, lại một lần nữa đánh thức ký ức
giấu trong đáy lòng nàng..
“Tề vương điện hạ đại khái là
trong lúc hứng khởi, thuận miệng nói một câu như vậy. Không nghĩ tới thái tử
điện hạ lại lưu tâm, tiến cung và nhắc đến việc này với hoàng thượng. Hoàng
thượng đã gật đầu đáp ứng. Phỏng chừng dượng sẽ nhanh biết.” vẻ mặt La Ngọc áy
náy: “Xin lỗi, đều là ta nhất thời lắm miệng, khiến cho đệ phải chịu phiền
phức.”
Mộ Trường Hủ nghe xong lòng trầm
xuống.
Tề vương điện hạ là hạng người gì,
không ai không biết. Nếu làm thư đồng Tề vương, ngày sau chỉ sợ muốn chuyên tâm
đọc sách sẽ rất khó…
Mặt Mộ Nguyên Xuân tái đi, nhưng
vẫn ôm một tia hi vọng hỏi: “Biểu ca, việc này lẽ nào không thể thương thảo
được nữa sao?”
La Ngọc cười khổ không nói.
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân như hầm
băng, tay chân lạnh lẽo. Khóe mắt nóng lên, cố nén không rơi lệ.
La Ngọc mang tới tin tức, không
thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
Không làm được thư đồng thái tôn
thì thôi, hiện tại lại cả ngày phải sống với Tề vương phóng túng kia. Tiền đồ
của đại ca còn gì đây?
Mộ Trường Hủ cố vực tinh thần,tươi
cười an ủi: “Muội muội, đừng lo lắng cho ta. Tề vương điện hạ mặc dù không
thích đọc sách nhưng cũng không đến mức làm khó người bên cạnh chăm học. Chỉ
cần ta nhất tâm dốc lòng cầu học, thi đỗ thi Hương, vậy thì có thể phát triển
tiền đồ.”
Mộ Nguyên Xuân nghe xong lời này,
càng không tiêu tan, trái lại thêm nghẹn ngào: “Đại ca, lão thiên thật không
công bằng với huynh. Huynh nghiêm túc cố gắng như vậy, vì sao hết lần này tới
lần khác gặp chuyện…”
Nói rồi, nước mắt tuôn rơi.
Thiếu nữ mỹ lệ nhỏ bé rơi nước
mắt, yếu ớt như hoa đào gặp mưa khiến kẻ khác thương tiếc.
La Ngọc cực kỳ đau lòng, theo bản
năng đến gần đưa tay vỗ lưng cô ta. Đương khi ngón tay chạm đến sợi tóc trong
nháy mắt, chợt nhớ tới nam nữ hữu biệt, vội rụt tay lại. Bởi vì suýt lỗ mãng mà
tai đỏ ửng lên.
Cũng may Mộ Nguyên Xuân đang thấp
giọng khóc nức nở, Mộ Trường Hủ tâm tư phân loạn, hai người không để ý đến thất
thố của hắn.
Mộ Niệm Xuân chợt hé miệng nói:
“Đại ca không muốn làm thư đồng Tề vương, kỳ thực cũng không phải là không có
biện pháp.”
Lời vừa nói ra, ba người hầu như
không hẹn mà cùng nhìn lại.
“Tứ muội, muội nghĩ ra biện pháp
gì?” Mộ Trường Hủ đầy mong đợi hỏi.
Mộ Nguyên Xuân không hé răng,
trong mắt tràn đầy đề phòng và hoài nghi. Mộ Niệm Xuân từ lúc nào tốt bụng như
vậy? Nó ước đại ca không may mới đúng chứ!