Cũng không biết vị Tề vương điện
hạ này rốt cuộc là hứng thú chuyện gì, ăn cơm xong vẫn không chịu đi, thích thú
đi dạo khắp Mộ phủ một lượt. Thậm chí cả nhà khuê học cũng không bỏ qua.
Coi như một buổi học chiều không
thể diễn ra được.
Đám thiếu gia Mộ gia bận bịu chào
hỏi Tề vương điện hạ cùng thái tôn điện hạ tôn quý.
Đám tiểu thư Mộ gia thì bận bịu
trang điểm lại, e thẹn hoặc là cố tỏ ra e thẹn. Bất kể mặt ngoài trấn định ra
sao, trong lòng ít nhiều cũng đã nổi sóng.
Một là hoàng tử hoàng thượng sủng
ái nhất, tướng mạo tuấn mỹ, cử chỉ ân cần. Một là thái tôn thân phận tôn quý,
cũng là thái tử tương lai Đại Tần, tuy hơi mập một chút nhưng vẫn rất khả ái.
Bất luận là thế nào, cũng đủ khiến
đám thiếu nữ sinh tâm tư sâu xa.
Ánh mắt Mộ Uyển Xuân nhất mực theo
dõi thân ảnh Tề vương, cái nhíu mày cười nhạt thôi cũng như khiến thân ảnh
thiếu niên như trời sinh phát quang, vô ý hay cố ý, động tác nhấc tay nhấc chân
lười nhác cũng thành ưu nhã, hấp dẫn triệt để tâm thần cô ta.
Tay áo của cô ta đột nhiên bị kéo.
Mộ Uyển Xuân sợ hãi giật nảy mình,
quay sang là Mộ Niệm Xuân, liền trợn mắt: “Sao vậy?”
Mộ Niệm Xuân nói thầm bên tai cô
ta: “Tam tỷ, tỷ thu liễm chút đi. Mắt tỷ như muốn lòi ra rồi đấy.” Nháy mắt hai
má Mộ Uyển Xuân đỏ bừng, lặng lẽ dùng sức nhéo lại Mộ Niệm Xuân một cái.
Mộ Niệm Xuân hít vào một ngụm khí
lạnh, lòng thầm ai thán một tiếng. Người tốt quả nhiên không dễ làm. Mộ tam
tiểu thư thẹn quá hóa giận hạ thủ quá nặng, cánh tay nàng chắc bị sưng một mảng
rồi.
Bất quá, trải qua nhắc nhở của
nàng, Mộ Uyển Xuân trở nên kín đáo hơn. Vốn từ nhìn chòng chọc biến thành cách
một hồi liếc trộm một cái.
Mắt thấy sắc trời đã tối, Tề vương
vẫn thích thú bừng bừng ở Mộ gia, một chút ý tứ rời đi cũng không có.
Mộ Trường Hủ theo suốt cả một buổi
chiều, cơ mặt cười đã muốn cứng ngắc lại. Thừa dịp mọi người không lưu ý, ánh
mắt phi tới La Ngọc.
Vì sao bọn họ còn chưa đi?
La Ngọc nhún nhún vai, trong mắt
hiện lên nụ cười khổ.
Ai biết vị Tề vương điện hạ rốt
cuộc đang suy nghĩ gì. Thường ngày thích đi tửu lâu, phố xá, chợ búa, hôm nay
lại thích du ngoạn Mộ gia mãi không chịu rời đi.
“Thập tứ thúc!” Chu Diễm nói nhỏ
bên tai Tề vương: “Chúng ta ở Mộ gia đã lâu, có phải nên về rồi không? Nếu đi
cả ngày mà giờ còn chưa về, phụ vương biết được sẽ không vui.”
Tề vương liếc hắn một cái, hạ
giọng đùa giỡn: “Cháu cứ về đi, không ai ngăn cháu cả.”
Chu Diễm có chút tâm tư, nói không
đầu không cuối: “Hai chúng ta đến cùng nhau, đương nhiên cùng đi về. Để thúc ở
lại đây một mình, cháu không đành lòng.”
Tề vương nhíu mày, gương mặt hệt
như đã hiểu rõ: “Đến nay ta mới biết, nguyên lai cháu đối với ta tình thâm ý
trọng như vậy.” Bốn chữ “tình thâm ý trọng” cố ý kéo dài, đúng là đầy thâm ý.
Khuôn mặt Chu Diễm vốn ôn hòa trở
nên bối rối.
Hắn đối Mộ Nguyên Xuân phá lệ để
ý, tự nhiên không thể trốn khỏi mắt Tề vương. Nếu như không phải trở về, hắn
cam tâm tình nguyện ở Mộ gia bao lâu cũng được.
Nhưng mà, còn tiếp tục, chỉ sợ Mộ
gia phải chuẩn bị cơm tối rồi.
Rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng há
miệng: “Bổn vương cùng thái tôn quấy rầy đã lâu, nên cáo từ rồi.”
Rốt cuộc chịu đi rồi! Tinh thần Mộ
Trường Hủ rung lên, miệng lại không khỏi khách khí: “Trời đã tối, hai vị điện
hạ hãy ở lại phủ dùng cơm tối đã.”
Câu này ai cũng nghe ra là lời mời
khách sáo.
Tề vương lại hớn hở cười nói:
“Trường Hủ niềm nở giữ lại, bổn vương không thể phụ hảo ý của ngươi.”
Mộ Trường Hủ: “… “
Mọi người: “… “
Tề vương nhìn bộ dạng Mộ Trường
Hủ, nhếch miệng cười: “Bổn vương vừa rồi là cố ý nói đùa ngươi, đừng suy nghĩ.
Được rồi, bổn vương thật muốn đi rồi.”
Con người nho nhã hữu lễ ôn văn
như Mộ Trường Hủ lần đầu tiên trong đời kích động.
Tiễn đoàn người Tề vương xuất phủ
hồi lâu, Mộ Trường Hủ rốt cuộc mới thả lỏng.
Một ngày vừa qua, còn mệt hơn đánh
giặc.
Mộ Niệm Xuân cũng cảm thấy thả
lỏng không ít. Người khác không biết về Tề vương, chỉ cảm thấy đây là một hoàng
tử tùy hứng, không học vấn, nghề nghiệp. Chỉ có nàng biết rõ, đây là sự ngụy
trang của hắn.
Sau lớp ngụy trang này, là một nam
tử thâm trầm vô cùng khôn khéo. Cho dù hắn còn đang là thiếu niên, vẫn làm nàng
cảm thấy nguy hiểm.
Người như vậy, tốt nhất là giữ
khoảng cách!
Nhưng, hôm nay hắn vì điều gì mà
đến Mộ gia? Chỉ đơn thuần thôi, hay là vì cố ý đến gặp Mộ Trường Hủ?
“Niệm Xuân, con đang suy nghĩ gì
đấy?” Trương Thị giận trách: “Gọi con đã mấy tiếng, sao vẫn không trả lời.”
Mộ Niệm Xuân bình tĩnh trở lại,
cười nói: “Không có gì ạ.”
Trương Thị tâm động, có ý nói:
“Lần đầu tiên ta thấy thái tôn điện hạ cùng Tề vương điện hạ. Không nghĩ đến
hai người bọn họ lại ưu tú như vậy, nếu tương lai con có cơ hội, có thể gả cho
một trong hai người bọn họ.”
“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Mộ Niệm Xuân ngạc nhiên chốc lát, rất nhanh đã cắt lời Trương Thị: “Đây là
chuyện không thể nào.”
Kiếp trước nàng đã chịu mọi khổ
đau, kiếp này chỉ muốn rời xa loạn thế phân tranh, sống cuộc sống bình thường.
Tuyệt không muốn có nửa điểm quan hệ với người trong hoàng thất.
Hơn nữa, thái tôn Chu Diễm đối Mộ
Nguyên Xuân vừa gặp đã yêu, thường xuyên liếc nhìn cô ta, còn mình thì không hề
đưa mắt một lần nào. Mà Tề vương điện hạ tâm tư thâm trầm khó đoán, càng không
có nhìn trúng nha đầu như nàng.
Trương Thị thật sự là đã suy nghĩ
quá nhiều.
Trương Thị hiểu sai ý tứ Mộ Niệm
Xuân, không cho là đúng nói: “Làm sao lại không có khả năng. Hôm nay Trường Hủ
làm thư đồng Tề vương, sau này sẽ ở bên Tề vương, cơ hội tiếp xúc thái tôn điện
hạ cũng sẽ không ít. Nếu là nó chịu tác hợp.”
“Mẹ, mẹ cũng tưởng tượng quá đi.”
Mộ Niệm Xuân dở khóc dở cười: “Trước tiên chưa nói con có thích hay không, nói
tới đại ca, nếu thật sự có cơ hội, huynh ấy chịu tác hợp sao?”
Trương Thị ngớ người.
Đúng vậy, Mộ Trường Hủ đối với mẹ
con họ có thể duy trì mặt ngoài khách khí đã coi như là không tệ rồi. Làm sao
có thể chiếu cố giúp được?
Mộ Niệm Xuân rúc vào lòng Trương
Thị: “Mẹ, con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ, không muốn lập gia đình. Cho dù sau này
phải lập gia đình, con cũng không muốn gả cho hoàng tử, thái tôn gì cả. Phú quý
thường đi cùng hiểm họa diệt môn diệt tộc. Con chỉ muốn gả cho một nam tử con
yêu thương, sống cuộc sống an nhàn bình lặng.”
Một câu cuối cùng, khiến người
nghe chua xót.
Nàng đã sớm chán cuộc sống phù
hoa, chỉ cầu cả đời bình an tuế nguyệt.
Trương Thị hoảng hốt chốc lát,
trong lòng không khỏi chua xót, ôm chặt Mộ Niệm Xuân: “Con nói đúng, mẹ cũng
không muốn những thứ phú quý kia. Chỉ cần con bình an hạnh phúc là tốt rồi.”