Mộ Trường Hủ nghẹn họng nhìn trân
trối. Hắn nói với Tề vương những lời đó lúc nào? Vì sao hắn không có chút xíu
ấn tượng gì!
Lòng Mộ Uyển Xuân dâng lên uất
hận, Mộ Nguyên Xuân nhíu mày, trong mắt Trương Thị lóe lên vẻ kiêu ngạo và mừng
rỡ.
Tề vương nói như vậy, quả thật có
chút liều lĩnh. Bất quá, hắn thân phận hoàng tử, không thể chỉ trích hắn thất
lễ thẳng mặt được.
Ánh mắt của mọi người phút chốc
rơi trên người Mộ Niệm Xuân.
Trong lòng Mộ Niệm Xuân nhảy lộp
bộp một cái, không biết Tề vương này đột nhiên có dụng ý gì? Nàng bình tĩnh
lại, đi hai bước ra, mỉm cười đáp: “Điện hạ nói đùa. Tiểu nữ chỉ biết chút ít
vặt vãnh, đáng chê trách.”
Giọng nói cung kính mà khách khí,
không hề mắc lỗi.
Con ngươi trong suốt lóe lên đề
phòng và xa cách, bất quá, cuối cùng là nhìn thẳng hắn.
Trong mắt Tề vương hiện lên nụ
cười, tâm tình không biết có phải vui vẻ không: “Tứ cô nương không cần khiêm
tốn. Bản vương ham mê mỹ thực, nghe nói có ai trù nghệ tốt, luôn muốn tự mình
thưởng thức. Như thế này phiền tứ cô nương, không cần quá cực khổ, chỉ cần hai
món ăn dễ làm thôi.”
Mộ Niệm Xuân: “… “
Hắn lại còn tự quyết định! Đã vậy
còn phân phó nàng xuống bếp nấu ăn. Nàng có phải đầu bếp đâu.
Từ khi trọng sinh đến giờ, nàng
dựa vào đầu óc tỉnh táo và cao siêu hành động, thành thạo ứng phó tất cả phiền
phức. Chuyện trước mắt, lại ngoài dự đoán của nàng.
Đáp ứng không được, không đáp ứng
cũng không phải.
Độ dày da mặt Tề vương vượt ngoài
sức tưởng tượng của mọi người. Chánh đường lớn như vậy, chốc lát an tĩnh quỷ
dị.
Chu Diễm ngồi một bên cảm thấy mặt
mình sắp bốc hỏa. Thập tứ thúc này, hành động quá mức hoang đường rồi, mở miệng
phân phó Mộ tứ cô nương xuống bếp. Hắn không có dũng khí ngẩng mặt nhìn sắc mặt
Mộ thái phó.
Sắc mặt Mộ thái phó lúc này quả
thật không tốt chút nào.
Nếu như lúc này ở thượng thư
phòng, ông ấy chắc chắn sẽ nghiêm mặt nói một tiếng “hoang đường”. Nhưng bây
giờ là ở Mộ gia, Tề vương là học sinh của ông, cũng là hoàng tử tôn quý, hôm
nay cố ý đăng môn làm khách, há có thể đón tiếp sơ sài?
Mộ thái phó bình tĩnh, giọng nói
hơi cứng ngắc: “Niệm Xuân, Tề vương điện hạ khó có dịp tới làm khách, đã muốn
nếm thử tài nấu nướng của cháu, cháu chịu khổ cực một hồi.”
Tổ phụ lên tiếng, Mộ Niệm Xuân
không thể không đáp ứng, chỉ có thể nói: “Tổ phụ nói đúng, cháu đi phòng bếp
chuẩn bị.”
Nói xong liền hành lễ xin cáo lui.
Các loại tâm tình kinh ngạc không
vui trong nháy mắt dọn dẹp cẩn thận. Trên gương mặt Mộ Niệm Xuân thậm chí còn
hiện nụ cười tủm tỉm.
Đưa lưng về phía mọi người ra khỏi
Tu Đức đường, nụ cười yếu ớt lập tức biến mất.
Lấy tính cách Tề vương thường ngày
“không câu nệ tiểu tiết”, hôm nay đúng là không coi ai vào đâu. Rõ là ức hiếp
nàng, quả nhiên, thập tứ hoàng tử quần áo lụa là đích xác là một nhân vật lợi
hại khôn khéo!
Kiếp trước, nàng và hắn hầu như
không tiếp xúc. Duy nhất chỉ có một lần, là hắn cố gắng thuyết phục nàng làm cơ
sở ngầm trong cung, nỗ lực thuyết phục nàng khôi phục Đại Tần. Lúc đó nàng
không chút do dự cự tuyệt. Nàng muốn giết Lương Võ đế, thì sẽ dùng biện pháp
của mình.
Sau đó, Tề vương không hề phái
người liên lạc lại với nàng.
Ngoài cung, hắn giơ cao cờ hiệu
hoàng tử Đại Tần, chiêu mộ binh mã, chém giết binh lính Lương Võ đế không ngừng
nghỉ. Trong cung, nàng dùng trù nghệ cao siêu và sự nhu thuận chăm sóc, từng
bước tiếp nhận nam tử long y.
Khi Tề vương lĩnh binh công tiến
cửa thành thì nàng biết, cơ hội khổ cực chờ đợi bao lâu đã tới.
Theo binh bại chiến loạn tin tức
đều truyền vào cung. Lương Võ đế tính tình hung ác thô bạo bộc phát, người hầu
bên cạnh gần như không người dám tới gần. Nàng là ngoại lệ duy nhất.
Mỗi buổi tối, nàng sẽ đích thân
xuống bếp, tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn khuya hắn thích, sau đó tới Phúc Ninh điện.
Lương Võ đế sớm quen sự ôn nhu của nàng. Nàng làm đồ ăn khuya rất ngon, thậm
chí không cần thái giám ăn thử, có thể ăn ngay.
Cháo cá mỹ vị, nhìn không có chút
gì kỳ lạ. Độc dược này, giấu trong một chiếc trâm được chế tạo đặc biệt, nàng
mang từ Mộ gia vào cung. Vốn nàng chuẩn bị cho bản thân, cuối cùng, hơn phân
nửa vào bụng Lương Võ đế, một nửa, chính nàng uống.
Tề vương lĩnh binh công tiến Phúc
Ninh điện, tuyệt không nghĩ tới Lương Võ đế đã chết ở trong tay của nàng.
Đấu sức không tiếng động này, nàng
thắng.
Nàng thắng, cái giá phải trả là
tính mạng chính mình.
Bởi vậy, nàng rất quý trọng cuộc
sống bây giờ. Hồi ức thống khổ bị nàng dằn sâu xuống đấy lòng. Nhưng Tề vương
xuất hiện, lại lần lượt nhắc nhở nàng tất cả những việc đã từng phát sinh.
Nếu có thể, nàng thực sự muốn lập
tức cách ly hắn ra xa cuộc sống của mình. Nhưng hiện thực, nàng phải đích thân
xuống bếp, chờ hắn thưởng thức.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng
Mộ Niệm Xuân dâng lên rất nhiều tư vị.
Dễ nhận thấy, cái gì mà thưởng trù
nghệ, Tề vương rõ là mượn cớ. Hắn căn bản cố ý chọc giận nàng. Về phần mục
đích, tạm thời nhìn không ra.
Nhưng nàng nhất định sẽ nhanh tìm
ra nguyên nhân.
Mới vừa vào phòng bếp, Thạch Trúc
liền kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, không phải cô đi Tu Đức đường sao? Vì sao lại về
nhanh vậy?”
Trước mặt Thạch Trúc, Mộ Niệm Xuân
không che giấu gì, bực mình nói: “Đừng nói nữa. Không biết Tề vương kia làm
sao, bảo là muốn nếm thử trù nghệ của ta. Tổ phụ lên tiếng, ta phải vui vẻ đáp
ứng.”
Thạch Trúc phản ứng rất nhanh, mắt
sáng lên: “Tiểu thư, chẳng lẽ Tề vương điện hạ có ý với cô?”
Mộ Niệm Xuân sặc nước miếng, dở
khóc dở cười nhìn Thạch Trúc: “Đừng có nói bậy. Người khác nghe thế, chỉ sợ
cười rụng răng.”
Tề vương dầu gì cũng là hoàng tử,
ngay cả “bên trong thối rữa”, nhưng “bên ngoài tô vàng nạm ngọc” là sự thật. Nếu
không, chỉ dựa vào dung mạo xuất sắc cũng đã đủ khiến đông đảo khuê tú danh môn
sinh tâm ý. Huống chi, lại còn thân phận Tề vương phi.
Tề vương điện hạ không thiếu người
ái mộ, bên cạnh không thiếu mỹ nhân. Như thế nào lại coi trọng một con nhóc
chưa vị thành niên như nàng?
Thạch Trúc rất bất mãn hành vi hạ
thấp mình của Mộ Niệm Xuân, hùng hồn nói lý lẽ: “Tiểu thư nói như vậy nô tỳ
không đồng ý. Tiểu thư xinh đẹp, thông tuệ, ai thấy cũng thích. Tề vương điện
hạ không phải người không mắt, đối với tiểu thư sinh lòng ái mộ thì có gì sai.”
Mộ Niệm Xuân phì cười, phiền muộn
nhất thời quét sạch: “Thạch Trúc của ta, trong mắt em, ta đương nhiên là ngàn
vạn tốt. Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.”
Điểm ấy tự nàng hiểu.
Nàng tuy là mỹ nhân, nhưng không
tính là quốc sắc thiên hương.
Tam tỷ muội Mộ gia, dung mạo xuất
sắc nhất là Mộ Nguyên Xuân, Mộ Uyển Xuân cũng tính là mỹ nhân động lòng người.
Nàng nhỏ tuổi nhất, dung mạo chưa phát triển hết, tựa như nụ hoa, thực sự không
có gì nổi bật.
Thạch Trúc còn muốn nói nữa cái
gì, Mộ Niệm Xuân lại cười híp mắt khoát tay áo: “Được rồi, em không cần phải dỗ
ta, tâm tình ta tốt hơn rồi. Không phải xuống bếp làm hai món ăn sao? Chút
chuyện nhỏ này không làm khó được ta đâu. Mau lại đây hỗ trợ.”
Thạch Trúc thấy tâm tình Mộ Niệm
Xuân vui vẻ cũng cao hứng vâng dạ.
Cá rán vốn là chuẩn bị cho Phong
Ca Nhi, không tiện bày lên bàn. Không có thịt cá, chỉ còn một cái đầu
cá. Còn cá viên, nấu canh cá thơm mát, thêm cá hấp nữa là ổn. Bất quá,
cũng phải chuẩn bị một hồi.
Trong bếp nguyên liệu nấu ăn không
nhiều, Mộ Niệm Xuân suy nghĩ chốc lát, liền có chủ ý.
Đầu cá, ướp gia vị, hành, gừng.
Tiếp đó… Thạch Trúc thấy Mộ Niệm Xuân bỏ thật nhiều… bột tiêu, bột ớt đỏ rực
khắp đầu cá… Xong đâu đó, gần như không còn nhìn thấy đầu cá, chỉ còn thấy một
màu hồng đỏ của ớt. Xong đâu đó, cho khối “ớt” này bỏ vào nồi hấp.
Thạch Trúc trời sinh tính phúc
hậu, nhịn không được nhắc nhở: “Tiểu thư, như vậy có phải cay quá không?”
Mộ Niệm Xuân chậm rãi nói:“Đầu cá
hấp ngon là phải ăn cay lưỡi, thiếu cay làm sao được.
Thạch Trúc không lên tiếng, yên
lặng cầu nguyện thay Tề vương điện hạ.