Niệm Xuân Quy

Chương 33: Mỹ vị



Bàn ăn, Mộ thái phó ngồi ở vị trí chủ thượng. Tề vương và thái tôn ngồi ở hai bên Mộ thái phó.

Tề vương vẫn rất phong độ. Mộ thái phó ngay cả lòng có chút không vui cũng chỉ có thể kiềm chế xuống.

Đầu bếp Mộ gia cũng đều là bỏ một số tiền lớn mời đầu bếp nổi danh đến, trù nghệ cũng coi như thượng cấp. Từng món đồ ăn được đưa lên, hương vị rất ngon.

Tề vương nổi danh kén chọn đồ ăn, mỗi món chỉ lướt qua một gắp, liền không hề động lần thứ hai.

Mộ thái phó nhìn cả trong mắt, lông mày không khỏi nhíu lại.

Lúc này, ông thật mong muốn tài nấu nướng của Mộ Niệm Xuân hơn người. Nếu không, bị Tề vương nói không tốt vài câu, cháu gái ông còn nhỏ da mặt mỏng, chẳng biết sẽ thành bộ dáng gì. Truyền đi, đúng là tổn hại thanh danh.

Một khay thức ăn được bưng lên. Nha hoàn bưng là Thạch Trúc, nàng thận trọng mở nắp, một mùi hương thơm tràn ngập.

“Đây là canh cá tứ tiểu thự tự mình làm.” Thạch Trúc cung kính nói: “Thỉnh Tề vương điện hạ, thái tôn điện hạ nếm thử.”

Tề vương vẫn mạn bất kinh tâm rốt cục có tinh thần.

Trong chén đỏ thẫm nổi lên màu sữa của canh cá, bên trên có cá viên lơ lửng, rau xanh xung quanh nhìn rất đẹp mắt. Nhìn thập phần nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ muốn lập tức ăn thử.

Canh cá không có chút mùi tanh, thơm ngon vô cùng. Cá viên ăn trơn miệng, Tề vương ăn một miếng, mắt liền sáng lên, rất nhanh liền uống sạch một hơi chén canh cá, cá viên cũng ăn sạch sẽ, một ngọn rau cũng không buông tha.

Mọi lời khen đều không đanh thép bằng hành động đó.

Mộ thái phó cũng nếm thử một miếng, sau đó khen: “Hảo, con cá này rất ngon! Không nghĩ tới tài nấu nướng của Niệm Xuân tốt như vậy, hơn cả đầu bếp trong phủ.”

“Thái phó, ông nói vậy ta không đồng ý.” Tề vương cười tiếp lời: “Theo ta thấy, tài nấu nướng của tứ cô nương đúng là rất tốt. Ngự trù trong cung cũng chưa chắc nấu ra canh cá ngon như vậy.”

Chu Diễm cũng liên tục gật đầu phụ họa. Món canh cá này, thật là mỹ vị hiếm thấy, chính hắn cũng thấy kinh ngạc.

Mọi người đều khen Mộ Niệm Xuân, trong lòng Mộ Chính Thiện sinh tự hào và kiêu ngạo.

Lúc đầu nghe nói Mộ Niệm Xuân lén bái Mẫn nương tử làm vi sư, hắn có chút kín đáo phê bình. Nữ nhi Mộ gia vốn phải học thi thư, vì sao lại tới phòng bếp, chuyện gì vậy?

Bất quá, hiện tại hắn lại không còn ý nghĩ đó. Nữ nhi trù nghệ tuyệt diệu, làm cha cũng được vinh dự.

Sau một lúc lâu, Thạch Trúc lại bưng một khay khác lên.

Mộ Chính Thiện tập trung nhìn vào, không khỏi kinh ngạc: “Đây là cái gì? Vì sao bên trên đều là ớt đỏ?”

Thạch Trúc cười có chút chột dạ: “Tiểu thư nói, đầu cá hấp phải cay mới ngon, vì vậy mới cho nhiều ớt hơn một chút.”

Một chút? Nói khiêm tốn quá phải không!

Căn bản không thấy được đầu cá, tất cả đều là… Ớt!

Nha đầu kia, nhất định là bởi vì Tề vương phân phó nàng xuống bếp lòng không thoải mái, cố ý cho nhiều ớt để không ai có thể ăn. Lòng Mộ Chính Thiện âm thầm nghĩ, mặt lại bình thản nói cho nữ nhi: “Con bé không giỏi trù nghệ, không cẩn thận cho nhiều ớt.”

Tề vương nhíu mày, cười nói: “Vừa hay, ta luôn thích ăn cay.” Nói rồi, dùng đũa lấy một miếng thịt cá, cả ớt bên trên cũng cho vào miệng, ăn xong mặt không đổi sắc khen: “Thịt cá tươi ngon, độ cay vừa đủ, vị rất tuyệt.”

Mộ Chính Thiện nhìn Tề vương trên trán mồ hôi hột, ngẹn họng không nói gì.

Chu Diễm cũng thử nếm thử một miếng, thịt cá vừa vào miệng, vị cay xông thẳng lên yết hầu, thiếu chút ho sặc sụa. Vội vã uống một hớp nước mới giữ được phong độ.

Mùi vị rất ngon, nhưng mà cay quá!

Hắn ai oán nhìn Tề vương. Thập tứ thúc, thúc thật biết bẫy người.

Tề vương coi như không thấy hắn nhìn, cười híp mắt ăn tiếp miếng thứ hai. Nháy mắt

Quả thực là cay, rất cay!

Nha đầu kia nhất định cố ý! Cho dù là món ngon, cũng không cần cho nhiều ớt như vậy, người thường căn bản không cách nào ăn được. Chút thủ đoạn đùa giỡn nhỏ nhen này, cho rằng có thể chòng ghẹo hắn sao?

Nàng đã định trước phải thất vọng.

Tề vương như cùng ai phân cao thấp, dám ăn liên tục. Càng về sau, xúc giác cảm nhận độ cay dường như chết lặng, trong dạ dày như lửa đốt, Khuôn mặt tuấn tú dần dần ửng đỏ, trên trán cũng tràn đầy mồ hôi hột. Trong miệng vẫn không ngừng khen: “Món cá hấp này là mỹ vị nhất đời ta được hưởng, sau này ta phải mặt dày tới phủ tiếp thôi.”

Mộ Chính Thiện: “… “

Chu Diễm muốn cười mà không dám, biểu tình thập phần quái dị.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã nhìn ra. Thập tứ thúc ngày hôm nay từ đầu đến cuối rõ là không bình thường!

Nữ quyến ăn ở phòng riêng, cách một bình phong, mặc dù không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy rõ.

Trước khen Mộ Niệm Xuân một phen, giờ lại nghe Tề vương nói vậy, mọi người càng lườm nguýt.

Ánh mắt mọi người đều rơi trên người Mộ Niệm Xuân, thần sắc khác nhau, thập phần vi diệu.

Trong đó, Mộ Uyển Xuân là oán giận. Cô ta cắn môi, gương mặt không còn chút ý cười, trong mắt tràn đầy ghen ghét.

Cô ta hao hết tâm tư, Tề vương không hề liếc cô ta một cái. Mộ Niệm Xuân có tài đức gì, vì sao hết lần này tới lần khác hấp dẫn sự chú ý của Tề vương?

Mộ Niệm Xuân miễn cưỡng duy trì dáng vẻ tươi cười, lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Chu Khác ghê tởm! Rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì!

Nếu như nói là muốn nàng khắc sâu ấn tượng, hắn đã thành công!

Chu Thị nhịn không được thấp giọng hỏi: “Niệm Xuân, rốt cuộc cháu làm món gì mà ngay cả Tề vương điện hạ cũng khen không dứt miệng?”

Mộ Niệm Xuân bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tổ mẫu, cháu làm một món canh cá, một món đầu cá hấp. Không biết khẩu vị Tề vương điện hạ thế nào. Có lẽ Tề vương điện hạ thích ăn cá.”

Chu Thị ừ một tiếng, ý vị thâm trường nhìn Mộ Niệm Xuân.

Đứa cháu này tuy tuổi còn nhỏ nhưng mi mục như họa, xinh đẹp tuyệt trần, động lòng người, giống như nụ hoa đang hé nở. Đủ để hấp dẫn ánh mắt của thiếu niên.

Trương Thị đắc ý. Nữ nhi hôm nay nổi trội, nàng làm mẹ đương nhiên được rạng rỡ mặt mày.

Phong Ca Nhi đã sớm ăn xong cá rán, chóp chép nói: “Tỷ tỷ, đệ muốn ăn nữa.”

Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm đáp: “Được rồi, sau này đệ thích ăn, ta sẽ làm.”

Mộ Uyển Xuân ngoài cười nhưng trong không cười chen miệng nói: “Tứ muội nấu nướng tốt như vậy, chỉ làm cho Ngũ đệ thật là đáng tiếc.” giọng nói hiện rõ ghen tuông không giấu diếm.

“Nếu tam tỷ muốn học trù nghệ, vậy thì tự mình đi thỉnh giáo Mẫn nương tử là được.” Mộ Niệm Xuân không tức giận, cười híp mắt nói: “Bằng không thì hỏi muội, muội sẽ chỉ cho tỷ.”

Mộ Uyển Xuân nghẹn họng, ừ hữ một tiếng.

Ngô Thị nhíu mày, bất động thanh sắc liếc cô ta. Mọi suy nghĩ đều viết lên mặt, không ngại mất thể diện sao?

Mộ Uyển Xuân nín một bụng hờn dỗi, không dám phát ra nữa.

Sau khi ăn xong, Tề vương và thái tôn liền cáo từ.

Mộ thái phó dẫn con cháu tự mình đưa tiễn, Mộ Niệm Xuân không tình nguyện đi theo, cố ý đi sau cùng, cách thật xa Tề vương, ở giữa có nhiều người, hắn sẽ không làm gì quá đáng được.

Đáng tiếc, Tề vương là người không làm những chuyện “bình thường”.

Lúc hắn và Mộ thái phó nói lời tiễn biệt, ánh mắt bỗng nhiên nhìn lại. Cách nhiều người như vậy, tinh chuẩn nhìn nàng.

Lòng Mộ Niệm Xuân nảy một cái, bỗng nhiên có loại dự cảm không ổn.

Chỉ thấy Tề vương điện hạ không coi ai ra gì đã đi tới, gương mặt tuấn mỹ cười chói lóa: “Mộ tứ cô nương, tài nấu nướng của cô nương thật sự rất tốt. Ngày khác ta rảnh, nhất định sẽ lại phủ. Đến lúc đó, phiền toái tứ cô nương xuống bếp.”

Mộ Niệm Xuân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.