Mộ Niệm Xuân nỗ lực kiềm chế thần
thái, tự nhiên đáp: “Nghe nói quý phủ Tề vương có không ít đầu bếp nổi danh,
còn có ngự trù trong cung. Tiểu nữ không am hiểu trù nghệ, thật sự không dám
bêu xấu.”
Tuy rằng kiệt lực khắc chế, trong
ánh mắt lại không cẩn thận toát ra tức giận. Đôi mắt sâu u như mặt hồ lóe lên
ánh sáng.
Thân ảnh của hắn, phản chiếu trong
con ngươi nàng.
Tề vương tâm tình sung sướng cực
kỳ, cặp mắt hoa đào khẽ híp một cái: “Thế nhưng, ta nghĩ cô làm rất tốt.”
Lần đầu tiên trong đời Mộ Niệm
Xuân hối hận vì quyết định khổ luyện nấu nướng của mình.
Nàng luôn ung dung thản nhiên,
hành động cao siêu, trước mặt Tề vương điện hạ không biết liêm sỉ này, mơ hồ có
dấu hiệu bị công phá. Huyết khí dâng lên, gương mặt đỏ ửng. Đôi mắt rạng rỡ lóe
sáng, tựa hai cỗ hỏa diễm thiêu đốt.
Tề vương sâu đậm nhìn nàng một
cái, sau đó xoay người rời đi.
Mộ Niệm Xuân thù hằn, trừng mắt
nhìn bóng lưng hắn, sau đó nỗ lực bình phục lòng mình đang hỗn loạn.
Mộ Nguyên Xuân đi qua bên cạnh
nàng, hữu ý vô ý liếc nàng một cái, khóe môi tự tiếu phi tiếu: “Trách không
được tứ muội gần đây khổ luyện tài nấu bếp, nguyên lai là lấy lòng người khác.”
Bốn chữ cuối tận lực tăng thêm âm
lượng, khiến người xung quanh đều nghe rõ.
Mộ Uyển Xuân gắt gao cắn môi, mặt
cười mơ hồ có chút méo mó.
Mộ Niệm Xuân trong nháy mắt khôi
phục bình tĩnh, cười đáp: “Đại tỷ đừng trêu muội, muội trời sinh không có hứng
thú đọc sách, tài đánh đàn nữ hồng cũng thua xa tỷ và tam tỷ, thường ngày xuống
bếp bất quá là để giết thời gian.”
Dừng một chút, còn nói thêm: “Muội
đã sớm nghe nói qua Tề vương điện hạ tính tình khác hẳn người thường, ngày hôm
nay cuối cùng cũng đã thấy. May là muội không phải đầu bếp tửu lâu gì. Nếu
không, sợ là Tề vương điện hạ lại bỏ ra một số tiền lớn để đưa về phủ làm đầu
bếp. “
Một phen khôi hài tự giễu và làm
thấp mình, hiệu quả rõ rệt.
Chí ít, sắc mặt Mộ Uyển Xuân đã
khá lên nhiều.
Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm tiến
lên, kéo tay Mộ Uyển Xuân: “Tam tỷ, hai món hôm nay muội làm tỷ có muốn học
không? Nếu muốn thì bây giờ đi Y Lan viện, muội dạy tỷ nhé?”
Mộ Uyển Xuân quả nhiên động lòng,
giả ý chối từ vài câu, ỡm ờ đi theo Mộ Niệm Xuân.
Mộ Nguyên Xuân nhìn chăm chú thân
ảnh đi xa của hai người, nụ cười trên môi dần thu liễm.
Một người tại sao có thể có biến
hóa lớn như vậy? Nguyên bản một Mộ Niệm Xuân tùy hứng hôm nay lòng dạ sâu xa.
Dễ hóa giải cảnh quẫn bách.
Mộ Trường Hủ đi tới bên người Mộ
Nguyên Xuân, giọng nói có vài phần phức tạp và và khổ não: “Muội muội, mấy ngày
nay ta vẫn nỗ lực làm Tề vương ghét ta, nhưng hiệu quả thực sự không tốt.”
Hắn khuyên Tề vương không nên trốn
học, Tề vương nét mặt không kiên nhẫn, số lần trốn học giảm đi. Hắn khuyên Tề
vương không ngủ gật, chăm chú nghe bài giảng, Tề vương tuy vẫn gật gù nhưng
thỉnh thoảng tâm tình tốt cũng đọc theo mấy câu.
Vì thế, tổ phụ lén khen hắn vài
lần, ngay cả hoàng thượng đích thân lên thượng thư phòng cũng lưu ý đến hắn.
Cứ như thế, vị trí thư đồng Tề
vương này hắn chớ mong dứt bỏ.
Mỗi lần nghĩ lại, thần sắc Mộ
Trường Hủ tràn đầy ảo não.
Mộ Nguyên Xuân có chút tâm sự, mạn
bất kinh tâm nghe Mộ Trường Hủ than thở, chợt nói: “Đại ca, nếu Tề vương điện
hạ đối với huynh vài phần coi trọng, vị trí thư đồng làm tiếp cũng không sao.”
Mộ Trường Hủ sửng sốt, nghi hoặc
không hiểu hỏi: “Thế nhưng, trước đây không phải muội bảo ta sớm dứt bỏ danh
hiệu đó sao?”
Mộ Nguyên Xuân cười nhạt nói:
“Trước khác nay khác. Huynh không muốn làm thư đồng Tề vương, nguyên nhân chủ
yếu nhất chính là sợ ảnh hưởng đọc sách trì hoãn tiền đồ. Xem hiện tại, Tề
vương thường lui tới thái tôn phủ, thập phần thân cận thái tôn. Huynh làm thư
đồng Tề vương, vô hình trung mật thiết với thái tôn. Ngày sau nếu muốn mưu tiền
đồ tốt, chỉ cần mở miệng với Tề vương điện hạ, đoán là hắn sẽ không cự tuyệt.”
Nói như vậy, tựa hồ cũng có chút
đạo lý.
Mộ Trường Hủ do dự chốc lát, nói
thêm: “Thế nhưng, ta và Tề vương điện hạ tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi
ngược, thực sự không hợp.”
“Đại ca, mấy ngày nay Tề vương
điện hạ làm khó huynh sao?” Mộ Nguyên Xuân cười hỏi ngược lại.
Không hề có! Tề vương tuy rằng tùy
hứng làm bậy nhưng đối với người bên cạnh thì lại hiền hòa. Đối với hắn cũng
coi như khách khí, nếu không, hắn đã không chịu nổi.
Mộ Trường Hủ không cam lòng lắc
đầu.
Mộ Nguyên Xuân cười nói: “Sao lại
không được. Nếu Tề vương đối với huynh khá lịch sự, vị trí thư đồng này huynh
tạm thời làm tiếp. Đợi tới lúc thực sự không làm nổi thì dự tính tiếp.”
Mộ Trường Hủ lớn hơn Mộ Nguyên
Xuân một tuổi, nhưng bàn về đạo lý đối nhân xử thế, thông tuệ lão luyện lại
thua xa. Bởi vì gặp chuyện ngược lại là Mộ Nguyên Xuân quyết định hơn.
Mộ Trường Hủ trầm mặc chốc lát,
chợt hỏi: “Muội muội, có phải muội không mong muốn ta bỏ vị trí thư đồng Tề
vương?”
Mộ Nguyên Xuân ngưng thần, trong
nụ cười có một tia mất tự nhiên: “Đại ca, vì sao huynh lại nghĩ như vậy. Muội
chỉ nghĩ là, mọi việc thuận theo tự nhiên là hay nhất. Nếu còn có thể miễn
cưỡng nhẫn nại, tạm thời không cần sốt ruột, miễn gấp quá lại thành hỏng. Nếu
bị Tề vương phát giác dụng ý của huynh, thẹn quá thành giận, đến lúc đó thua
thiệt chẳng phải là huynh?”
Lời nói này có tình có lí, hắn
đúng là suy nghĩ không đến nơi đến chốn.
Nhưng vì sao hắn lại cảm giác nụ
cười muội muội mình có điểm chột dạ?
Mộ Trường Hủ không có lên tiếng
nữa.
Mộ Niệm Xuân tốn nửa canh giờ dạy
Mộ Uyển Xuân hai món ăn. Nói tới muốn tượt lưỡi, cuối cùng cũng khiến Mộ Uyển
Xuân hết giận.
Mộ Chính Thiện và Trương Thị cùng
đi tới. Trên mặt Mộ Chính Thiện không nhìn ra hỉ nộ, vẻ mặt Trương Thị vui vẻ,
khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy tự đắc, cười tủm tỉm khen: “Ta biết nữ nhi mình
đúng là giỏi giang mà, ngày hôm nay đã nổi trội trước mặt Tề vương và thái tôn,
ngay cả tổ phụ cũng khen con mấy câu.”
Mộ Chính Thiện nghe xong lời nói
này, trong mắt cũng có tiếu ý.
Mộ Niệm Xuân lại vẻ rầu rĩ nói:
“Mẹ, danh tiếng như vậy con không muốn. Con là nữ nhi Mộ gia, không phải là đầu
bếp. Loại chuyện này nếu truyền ra, chẳng phải người ta cười rớt hàm sao? Sau
này nữ nhi còn mặt mũi nào đi gặp người.”
Nàng cố ý làm mờ đi chuyện Tề
vương phá lệ lưu tâm tới nàng, lực hấp dẫn của cha mẹ đều đưa đến vấn đề này.
Quả nhiên, Trương Thị không cười
được nữa: “Con nói cũng có vài phần đạo lý.”
Đường đường Mộ tứ tiểu thư, lại tự
mình xuống bếp chiêu đãi khách. Cho dù đối phương thân phận là hoàng tử, truyền
đi cũng thành trò cười!
Mộ Chính Thiện cũng nhíu mày, suy
nghĩ chốc lát nói: “Lần sau nếu Tề vương điện hạ tới, con hãy mượn cớ thân thể
không khỏe, không nên lộ diện.”
Lời ấy hợp lòng Mộ Niệm Xuân, hầu
như không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Mộ Chính Thiện nguyên bản có vài
phần nghi ngờ, luôn cảm thấy Tề vương đối Mộ Niệm Xuân phá lệ lưu ý. Bây giờ
nhìn phản ứng Mộ Niệm Xuân, cuối cùng vẫn rối bời.
Mặc kệ Tề vương cất tâm tư gì, chí
ít Mộ Niệm Xuân còn nhỏ, chưa sinh ra ý niệm gì.
Trong mắt Mộ Chính Thiện sinh vài
phần khen ngợi: “Con đã thích trù nghệ, vậy thì bái sư Mẫn nương tử, sau này
không cần lo cha suy nghĩ.”
Mộ Niệm Xuân mừng rỡ: “Nữ nhi cẩn
tuân cha giáo huấn. Nữ nhi có chuyện muốn cha đáp ứng.”
Mộ Chính Thiện cười hỏi: “Chuyện
gì? Nói ra.”
Mộ Niệm Xuân nghiêm trang nói:
“Cha, sau này đồ ăn khuya của cha để nữ nhi làm.”
Mộ Chính Thiện mỉm cười, tình cảm
dâng lên, cười nói: “Hảo, sau này mỗi tối con tới thư phòng đưa đồ ăn khuya cho
ta. Nếu như làm không ngon, ta sẽ phạt con.”
Mộ Niệm Xuân cười hì hì.
Một hồi vui vẻ lừa dối xong, Mộ
Niệm Xuân rốt cục không chịu nổi, dùng sức xoa xoa gương mặt cứng ngắc vì cười,
cắn răng nghiến lợi nghĩ.
Chu Khác, mặc kệ ngươi cất tâm tư
gì, sau này đừng mơ tưởng ta lần nữa xuống bếp hầu hạ ngươi.