Ngày nào đó Chu Diễm lén truy vấn
Tề vương: “Thập tứ thúc, thúc thật sự thích ăn cay sao?”
Tề vương tùy ý ừ một tiếng, liền
ngăn trọng tâm câu chuyện. Rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.
Đáng tiếc, Chu Diễm không biết
thức thời, thao thao nói: “Thúc đừng khoe tài. Ta nghe Trịnh Hỉ nói, hôm đó trở
về, thúc uống một bình lớn nước mật ong.”
Tề vương thẹn quá thành giận, lành
lạnh cắt đứt hắn: “Lần sau ta đi Mộ gia, cháu đừng đi theo cùng.”
Trịnh Hỉ không kiềm được sợ run cả
người, vạn phần hối hận vì đã lỡ mồm.
Nửa tháng sau, Tề vương lần thứ
hai đăng môn làm khách.
Hai vợ chồng Mộ Chính Thiện tự
mình chiêu đãi Tề vương trà ngon, bánh và trái cây tinh xảo, nhiệt tình chu đáo
mà khách khí hàn huyên, mọi thứ không thể chê được. Mộ Trường Hủ, Mộ Nguyên
Xuân mỉm cười bồi ở một bên, ngay cả Phong Ca Nhi cũng lộ mặt.
Thế nhưng không thấy bóng dáng Mộ
Niệm Xuân.
Tề vương tỉnh rụi, ánh mắt không
tự chủ nhìn ra cửa mấy lần.
Mộ Chính Thiện nhìn ở trong mắt,
càng cho là lý do để Mộ Niệm Xuân vắng mặt là một ý kiến hay.
Chu Diễm nhìn Tề vương. Thập tứ
thúc, thúc đến nhìn tiểu mỹ nhân, đáng tiếc tiểu mỹ nhân không cảm kích. Ngay
cả mặt mũi cũng không muốn lộ ra.
Tề vương tự tiếu phi tiếu nhìn
hắn.
Chu Diễm lập tức thu liễm thần sắc
cười nhạo. Hai người tuổi tác tương đương, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thập phần
thân cận. Tề vương ngày thường hoang đàng càn quấy, nói năng tùy ý, bởi vậy,
hắn chưa bao giờ nghĩ Tề vương là trưởng bối.
Nhưng cũng rất kỳ quái, mỗi khi Tề
vương toát ra thần sắc như vậy, hắn lại không tự chủ được lên tiếng.
Mộ Chính Thiện đã đánh giá thấp độ
dày da mặt Tề vương.
“Mộ hàn lâm, hôm nay vì sao không
thấy tứ cô nương?” Tề vương trực tiếp hỏi, nửa điểm do dự cũng không có.
Nào có ai không e dè đề cập vấn đề
nữ quyến?
Mộ Chính Thiện tằng hắng một cái
đáp: “Niệm Xuân mấy ngày nay không khỏe, ở trong viện tĩnh dưỡng, không thích
hợp đi ra.”
Tề vương kinh ngạc: “Tứ cô nương
ngã bệnh? Bản vương nên qua thăm một phen.” Nói, liền đứng dậy.
Mộ Chính Thiện: “… “
Mọi người: “… “
Tề vương thấy Mộ Chính Thiện cứng
đờ không nhúc nhích, ân cần hỏi han: “Mộ hàn lâm sao vậy? Không phải là thân
thể bỗng nhiên không khỏe chứ?”
Mộ Chính Thiện chỉ cảm thấy tiếng
nói như bị thứ gì chặn lại, nửa ngày mới nói được một câu: “Làm phiền điện hạ
quan tâm, hạ quan thân thể vẫn khỏe mạnh.”
Tề vương thở phào, vui vẻ cười
nói: “Đã như vậy, bản vương an tâm. Vậy chúng ta đi Y Lan viện thôi.”
“Chờ một chút!” Mộ Chính Thiện khẽ
cắn môi, kiên trì nói: “Điện hạ ân cần, hạ quan lĩnh tâm. Chỉ là nam nữ hữu
biệt, điện hạ tự mình đi nhìn, chỉ sợ đối với danh tiếng điện hạ có tổn hại.”
Tề vương mỉm cười: “Mộ hàn lâm yên
tâm, bản vương không ngại những hư danh này.”
Mộ Chính Thiện xém hộc máu. Gặp
qua vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy qua vô liêm sỉ tới cỡ này!
Đường đường hoàng tử lại muốn vào
trong nhà xem nữ quyến, loại sự tình này nếu truyền đi, sẽ chỉ ở Tề vương “Công
tích vĩ đại” tăng thêm một bậc nữa. Như Mộ Niệm Xuân nói, danh tiếng coi như
hỏng.
Không được! Tuyệt không thể để cho
Tề vương tới Y Lan viện!
Giờ khắc này, thân là phụ thân, Mộ
Chính Thiện có vài phần bi phẫn. Đang muốn há mồm nói, Mộ Nguyên Xuân chợt cười
tiến lên nói: “Điện hạ trạch tâm nhân hậu, có ý đi thăm tứ muội, vốn là vinh
hạnh cho tứ muội. Có điều, bệnh tứ muội không được để gặp gió, hơn nữa không
thích hợp gặp người. Mong rằng điện hạ bao dung.”
Không thích hợp thấy gió thì thôi,
không thích hợp gặp người là có ý gì?
Mâu quang Tề vương lóe lên, ánh
mắt lạnh lùng.
Vị tiểu thư Mộ gia này, tâm cơ quả
nhiên không giống bình thường. Mặt ngoài nhìn như giữ gìn Mộ Niệm Xuân, nhưng
trong giọng nói rõ ràng ám chỉ, để lộ ra dụng tâm hiểm ác.
Suy nghĩ ra, không thích hợp gặp
người đa phần là chứng bệnh truyền nhiễm. Loại sự tình này một khi truyền đi,
danh tiếng Mộ Niệm Xuân sẽ bị bịt kín một tầng bóng ma. Không cần chứng cứ rõ
ràng, coi như là tin ngờ vực vô căn cứ, cũng đủ để kẻ khác chùn bước. Đối với
việc làm mai sau này ảnh hưởng rất lớn.
Mộ Chính Thiện hiển nhiên không
nghe ra ý, Trương Thị lại nhận ra không bình thường, sắc mặt đột nhiên trầm
xuống. Nếu không phải e ngại Tề vương và thái tôn đều ở đây, chỉ sợ đã trở mặt.
Tề vương nhàn nhạt nhìn Mộ Nguyên
Xuân: “Đa tạ Mộ cô nương hảo tâm nhắc nhở.” Lại cố ý hỏi Mộ Chính Thiện: “Mộ
hàn lâm, tứ cô nương rốt cuộc sinh bệnh gì? Vì sao không thích hợp gặp người?
Sẽ không phải là cái bệnh truyền nhiễm gì chứ?”
“Dĩ nhiên không phải.” Mộ Chính Thiện
không chút nghĩ ngợi phủ nhận, sau đó như nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi đổi.
Nhìn hướng Mộ Nguyên Xuân, trong ánh mắt sinh ra không vui.
Mộ Nguyên Xuân không ngờ tới Tề
vương vạch trần mình ngay tại chỗ, nụ cười trên mặt trở nên kỳ quái.
Người ở đây đều thông minh, lúc
này đã nghe ra điểm ý tứ.
Bầu không khí đột nhiên đông lạnh.
Mộ Trường Hủ nhíu nhíu mày, nháy
mắt với Mộ Nguyên Xuân.
Mộ Nguyên Xuân âm thầm cắn răng,
nỗ lực bài trừ như không có chuyện gì: “Phụ thân, nữ nhi còn một túi thơm chưa
làm xong, xin cáo lui.”
Mộ Chính Thiện ôn hoà ừ một tiếng.
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lên
một tia thủy quang, cúi thấp đầu lui xuống.
La Ngọc lo lắng, theo bản năng
tiến lên một. Nhưng bước thứ hai không thể tiến thêm. Nơi này là Mộ gia, Mộ
Nguyên Xuân vừa rồi nói bậy, bị trách cứ là là khó tránh khỏi. Hắn có yêu
thương bao nhiêu, lúc này cũng không thể liều lĩnh làm ra hành động gì.
Chu Diễm cũng nhìn thân ảnh Mộ
Nguyên Xuân rời đi. Trước khi đi cô ta còn liếc mắt lại, trong con ngươi tràn
đầy ủy khuất. Ánh mắt như thế, khiến hắn sinh ra xung động.
May là hắn còn có một ti lý trý,
kịp thời đè nén xuống.
Tề vương phá vỡ trầm mặc: “Mộ hàn
lâm, nếu bệnh tình tứ cô nương không có gì nghiêm trọng, bổn vương qua thăm
không ngại chứ.”
Nếu như không đáp ứng điều thỉnh cầu
này, chẳng phải là chứng minh lời Mộ Nguyên Xuân vừa nói?
Mộ Chính Thiện hơi cân nhắc, chỉ
có thể cắn răng đáp ứng. Lòng tức giận không thôi, âm thầm ghi nhớ tội này của
Mộ Nguyên Xuân.
Đoàn người đi tới Y Lan viện.
Vừa mới vào cửa, chợt nghe một
trận cười thanh thúy truyền ra.
“Thạch Trúc, Ngọc Trâm, hai em cố
hết sức nào, đẩy bàn đu lên cao một chút.” Giọng nói của Mộ Niệm Xuân lộ ra hớn
hở, giọng nói trong trẻo.
Tề vương nhìn Mộ Chính Thiện, vừa
cười vừa nói: “Mộ hàn lâm, tứ cô nương đã có tâm tình chơi bàn đu, xem ra bệnh
đã khỏi.”
Mộ Chính Thiện cười xấu hổ cực kỳ:
“Đúng vậy, đại khái là khỏi rồi.” Nha đầu kia, giả bộ bệnh cũng không có một
điểm bị bệnh. Lớn rồi còn chơi bàn đu trong viện, bị Tề vương chứng kiến rồi.
Tề vương chậm rãi vào Y Lan viện.
Hai cây lê đang lúc nở hoa, bàn đu
tung lên thật cao giữa không trung, một thiếu nữ mặc quần áo hồng nhạt trên bàn
đu, làn váy bay bổng, như một đóa hoa nở rộ.
Dưới bầu trời xanh, thiếu nữ khoan
khoái chơi đùa, gương mặt xinh xắn như lóe sáng.
Trong lòng Tề vương giật mình,
không tự chủ dừng bước.
Thạch Trúc là người đầu tiên thấy
Tề vương, nhất thời hoảng hốt: “Tiểu thư, Tề vương điện hạ tới!”
Hai chữ Tề vương lọt vào tai, Mộ
Niệm Xuân cũng là cả kinh, phản xạ không điều kiện là dừng mọi động tác.
Bàn đu dây vẫn tung lên cao, không
chút để ý trường hợp xấu hổ này.