Niệm Xuân Quy

Chương 37: Biến động



“Niệm Xuân, hôm nay con làm sao thế?”

Tề vương vừa đi, Trương Thị liền vội vã tới, trầm mặt nói: “Mẹ biết con không thích Tề vương kia, mẹ cũng rất không thích hắn. Nhưng dù thế nào, cũng phải giữ thể diện cho hắn. Nếu hắn trở mặt tại chỗ thì làm sao? Dù con không quan tâm Trường Hủ thì cũng nên lưu ý cho cha mẹ con chứ!”

Mẹ ruột hiếm khi nghiêm mặt, Mộ Niệm Xuân lập tức cúi đầu, nghiêm chỉnh kiểm điểm: “Con xin lỗi, đều tại con suy nghĩ không chu toàn, nhất thời xung động làm chuyện sai trái. Xin mẹ trách phạt.”

Nàng biểu hiện biết điều như vậy, Trương Thị lòng mềm nhũn, tuy nhiên nét mặt vẫn như cũ: “Mẹ và cha con vừa xin lỗi vừa cười làm lành, cuối cùng cũng ứng phó được hắn. Nếu sau này hắn trở lại, con không thể như thế nữa.”

Hắn sau này còn có thể trở lại?

Đôi mắt Mộ Niệm Xuân chợt lóe lên, hỏi dò: “Mẹ, Tề vương khẳng định rất tức giận, sau này chắc sẽ không trở lại chứ.”

“Chắc là không đâu.” Trương Thị vui mừng nói: “Hắn ở lại phủ dùng xong cơm trưa mới đi, lúc đi vẻ mặt tươi cười lắm, tức giận đã sớm tiêu mất.”

Khóe môi Mộ Niệm Xuân giật giật, trong mắt không có nửa điểm vui vẻ.

Linh tính không hay của nàng quả nhiên được xác nhận!

Tề vương cố ý tiếp cận tuyệt đối là có mưu đồ khác. Thế nhưng nàng chỉ là một con nhóc ngây ngô, ngoại trừ trù nghệ tạm được, còn có gì đáng giá được Tề vương điện hạ lo nghĩ?

Trương Thị thấy Mộ Niệm Xuân im lặng không nói gì, không khỏi kinh ngạc nhìn nàng: “Con làm sao vậy? Sao nghe chuyện mà không có chút vui vẻ nào.”

Mộ Niệm Xuân thu liễm tâm thần, nói: “Mẹ, con nghĩ Tề vương đến có ý đồ bất thiện.”

Trương Thị sửng sốt, chần chờ chốc lát mới nói: “Con nói gì nghiêm trọng vậy!”

“Đại ca mới ra mặt một lần, hắn liền chọn trúng đại ca làm thư đồng. Sau lại vài ngày tới Mộ gia, mỗi lần tới đều ăn cơm xong mới đi.” Mộ Niệm Xuân không nhanh không chậm nói điểm đáng ngờ nhất: “Trong Tề vương phủ có nhiều đầu bếp nổi danh, Mộ gia chúng ta có gì hấp dẫn Tề vương?”

Trương Thị á khẩu.

Đúng vậy, Tề vương tuy tính tình bốc đồng hồ đồ nhưng thời gian này liên tiếp tới Mộ gia khiến người ta nghĩ có gì không đúng. Hơn nữa, mỗi lần tới đều phá lệ lưu tâm Mộ Niệm Xuân.

“Có thể là Tề vương điện hạ động tâm với con?” Trương Thị nói xong, cảm thấy thật buồn cười, lập tức nói tiếp: “Không, điều đó không có khả năng!”

Đương kim hoàng thượng qua bốn mươi, một cung nữ hầu hạ bên cạnh có thai. Hoàng thượng trung niên có con, thập phần vui mừng. Đặc biệt phá lệ phong cung nữ này lên hàng phi, chuẩn cho nàng tự mình dưỡng dục Thập tứ hoàng tử. Thập tứ hoàng tử lớn lên trong cung, mười hai tuổi ra Tề phủ. Thuở nhỏ thường thấy mỹ nhân trong cung, ngay cả nha hoàn bên người cũng đều tư sắc phát triển khí chất bất phàm.

Người như vậy, làm sao có thể động tâm với một con nhóc ngây ngô?

“Tề vương điện hạ ham mê mỹ thực, có lẽ là thực sự thưởng thức tài nấu ăn của con.” Trương thị suy nghĩ hồi lâu, miễn cưỡng nghĩ ra một lý do.

Mộ Niệm Xuân cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

Tề vương hoang đường tùy hứng mọi người đều biết, lúc này nàng nói với Trương Thị Tề vương là loại người gì, Trương Thị cũng tuyệt sẽ không tin!

Cũng được, có một số việc trong lòng nàng biết là được rồi, không nên để Trương Thị lo lắng sợ hãi.

Nghĩ tới đây, Mộ Niệm Xuân vừa cười vừa nói: “Có thể là con đa tâm. Sau này chỉ cần hắn tới phủ, con sẽ né đi, như vậy sẽ không có vấn đề gì.”

Vẻ mặt Trương Thị buồn thiu: “Hôm nay con giả bệnh, Tề vương đòi tới thăm, ta và cha con muốn ngăn mà không ngăn được. Sau này con định viện cớ gì không gặp?”

“Con sẽ có biện pháp khác.” Mộ Niệm Xuân hời hợt nói, giọng nói lộ ra sự tự tin.

Trương Thị không yên tâm chút nào.

Gặp phải chuyện như thế này, nữ nhi lại còn tỉnh táo hơn mẹ, chẳng biết từ khi nào, nàng quen dần thói mọi việc đều nói cho nữ nhi.

“Có chuyện thiếu chút nữa mẹ quên nói cho con biết.” Trương Thị tức giận nói lại chuyện Mộ Nguyên Xuân ác miệng hãm hại: “Mộ Nguyên Xuân này, thật sự tâm tư độc ác. May Tề vương không nghe nó hồ ngôn loạn ngữ, nếu không, một ngày truyền đi, thanh danh của con coi như bị hủy. Tương lai sẽ ảnh hưởng lớn tới chuyện làm mai. Cha con rất tức giận, đã tới Thưởng Mai uyển răn dạy nó.”

Trong mắt Mộ Niệm Xuân hiện lên tia lãnh ý: “Với tính tình cô ta, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Không cần để ở trong lòng.”

Với tính tình Mộ Chính Thiện, lần này tất nhiên sẽ hung hăng quở trách Mộ Nguyên Xuân. Hơn nữa với chuyện lần trước, vị trí của cô ta trong lòng Mộ Chính Thiện, sẽ không bao giờ được như xưa nữa.

“Nguyên Xuân, con có biết lỗi không?” Mộ Chính Thiện nghiêm mặt, giọng nói thập phần nghiêm khắc.

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân lấp lánh nước, thấp giọng nói: “Phụ thân, nữ nhi vừa chỉ là vô tâm lỡ lời, tuyệt không có ác ý hãm hại tứ muội.”

Cơn giận của Mộ Chính Thiện chưa tiêu, không nghe Mộ Nguyên Xuân biện giải: “Lời của con một khi truyền đi, thanh danh của Niệm Xuân coi như xong. Hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân của con bé. Nữ tử tam tòng tứ đức, thận trọng từ lời nói đến việc làm, con đọc sách thánh hiền, đạo lý này sẽ không không hiểu. Tại sao năm lần bảy lượt nói lỡ?”

Một lần có thể tha thứ, hai ba lần cũng có thể, nhưng đã khiến trái tim người ta lạnh giá.

Mộ Chính Thiện tuy rằng hay mềm lòng nhưng không phải kẻ ngốc.

Mộ Nguyên Xuân sớm đoán được sẽ bị trách cứ vài câu, lại không nghĩ rằng Mộ Chính Thiện cứng rắn như vậy, lòng hoảng loạn, vội trấn định tâm thần, nhanh chóng cúi đầu nhận sai: “Con xin lỗi, đều là nữ nhi sơ suất, xin phụ thân trách phạt.”

Mộ Chính Thiện không đổi sắc mặt nói: “Con làm chuyện sai lầm, đáng bị phạt. May hôm nay Tề vương không nghe lời con, nếu không chẳng phải đã xảy ra chuyện. Phạt con chép “nữ giới” mười bản, cấm ra khỏi đây ba ngày để suy nghĩ.”

Dừng một chút lại nói: “Sau này Tề vương và thái tôn tới phủ, Niệm Xuân tránh đi, con cũng chớ lộ diện.”

Nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt Mộ Nguyên Xuân hơi đổi, muốn nói cái gì, rốt cục nhịn xuống, nhu thuận vâng lời.

Mộ Chính Thiện đi rồi, Mộ Nguyên Xuân một mình trong khuê phòng, sắc mặt âm trầm.

Phương ma ma và Liên Kiều đi vào, thấy sắc mặt Mộ Nguyên Xuân xấu cực độ, bước chân nhẹ nhất có thể. Phương ma ma thận trọng hỏi: “Tiểu thư, sắc mặt lão gia khó coi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?”

Mộ Nguyên Xuân cười lạnh một tiếng, giọng nói chanh chua: “Còn có thể là cái gì, đương nhiên là vì nữ nhi bảo bối mà tới.

Nữ nhi bảo bối, dĩ nhiên là nói Mộ Niệm Xuân.

Phương mama bênh vực chủ tử, giận dữ nói: “Lão gia thực sự thiên vị. Luôn hướng về tứ tiểu thư, rõ ràng tiểu thư mới là trưởng nữ của vợ cả, tứ tiểu thư chẳng qua là kế thất sinh ra, luận thân phận luận tướng mạo luận tài tình, nào có nửa điểm có thể so sánh được với tiểu thư.”

Mộ Nguyên Xuân kế tục cười nhạt: “Cũng chưa hẳn. Phương mama, mama chưa gặp qua nó. Bàn về giả vờ, nó là nhất đẳng. Mỗi tối đều đưa đồ ăn khuya cho phụ thân, phụ thân không thích nó sao được?”

Nước chảy đá mòn, không phải ai cũng làm được như vậy. Hết lần này tới lần khác Mộ Chính Thiện bênh vực Mộ Niệm Xuân. Hôm nay trong lòng hắn, Mộ Niệm Xuân hiếu thuận hơn cô ta nhiều lần.

Lòng Mộ Nguyên Xuân dâng lên ghen ghét. Khuôn mặt tinh xảo lúc này thật đáng sợ.

Liên Kiều đánh bạo đề nghị: “Bằng không, tiểu thư cũng làm đồ ăn khuya đưa tới thư phòng lão gia.”

Mộ Nguyên Xuân không kiên nhẫn trừng mắt cô ta: “Không có trí tuệ gì cả.” Mộ Niệm Xuân đưa trước, cô ta đưa sau, chỉ có nhận lấy chê cười.

Liên Kiều bị mắng, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

Phương ma ma suy nghĩ một chút nói: “Tiểu thư mấy ngày tới này khiêm tốn chút. Lão gia lòng dạ mềm mỏng, chờ mấy ngày nữa hết giận, tiểu thư tận lực lấy lòng lão gia.”

Mộ Nguyên Xuân tùy ý ừ một tiếng, nguyên bản không muốn suy nghĩ nhiều bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm.

Thái tôn đối với cô ta có vài phần hảo cảm. Nếu như cô ta gả cho thái tôn, tương lai có thể là thái tử phi, có thể còn có ngày trở thành mẫu nghi thiên hạ. Đến khi đó, mọi người Mộ gia đều phải dựa vào cô ta.

Mộ Chính Thiện có thích hay không thích, có quan trọng không?

Không, mình không nên suy nghĩ lung tung. Biểu ca đối với mình tình thâm ý nặng, tại sao mình có thể có ý nghĩ như vậy.

Mộ Nguyên Xuân dùng sức cắn môi, nỗ lực bài trừ ý niệm này. Nhưng là, càng cố gắng áp chế, ý niệm lại càng rõ ràng.

Tâm Mộ Nguyên Xuân đã bắt đầu manh nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.