Niệm Xuân Quy

Chương 4: Kỹ xảo (nhị)



Nữ quyến La gia đương nhiên nghe ra điểm khác biệt trong đó, sắc mặt rất khó coi.

Mộ Chính Thiện một lòng hướng về Mộ Niệm Xuân, vì e ngại thể diện La gia mà xử phạt nàng, sau lại càng thêm thương tiếc, vậy thì, Mộ Nguyên Xuân rơi xuống nước chẳng phải uổng công?

Vương Thị không kềm chế được, đang định nói gì, khóe mắt chợt liếc thấy thân ảnh cách đó không xa, nhất thời vừa sợ vừa vội hô lên: “Nguyên Xuân!”

Tất cả mọi người giật mình, theo phản xạ nhìn sang.

Thiếu nữ một thân đồ trắng được nha hoàn dìu tới.

Thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi, gương mặt tròn trịa, mày liễu mắt hạnh, mũi cao môi anh đào, ngũ quan cực mỹ, mặc dù sắc mặt tái nhợt vô lực nhưng lại càng toát ra vẻ động nhân tâm.

Thiếu nữ xinh đẹp nhỏ bé yếu ớt này, chính là trưởng nữ Mộ gia Mộ Nguyên Xuân.

Mộ Niệm Xuân ngắm nhìn thân ảnh kia, quá khứ xa xôi nháy mắt xông lên đầu. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình khó có thể bình ổn.

Thân ảnh này, cơ hồ là ác mộng thời kỳ thiếu nữ của nàng. “Ôn nhu hiểu chuyện, khoan dung lại biết đại thế” Mộ Nguyên Xuân, khéo léo từng chút từng chút đoạt đi tất cả phong quang và sủng ái của nàng.

Ấu đệ mất tích, mẫu thân bệnh mà chết, nàng bị buộc vào cung, việc này ngoài mặt và Mộ Nguyên Xuân không quan hệ, kỳ thực đều là Mộ Nguyên Xuân âm thầm trợ giúp.

Nàng kiếp trước, đến tận đêm trước khi tiến cung mới biết được chân tướng. Buổi tối đó, Mộ Nguyên Xuân không hề cố kỵ đến nói ra mọi sự dối trá, cười lạnh nói ra từng sự việc.

Trước kẻ thất bại, người thắng không cần phải ngụy trang. Bởi vì hai người các nàng đều rõ, là nàng biết chân tướng cũng không làm được chuyện gì.

Nhưng mà, thế sự khó liệu. Tự cho là người thắng vẫn chưa rơi vào kết cục tốt.

Một người thất bại như nàng, trung kiên ở trong thâm cung cường dũng nhẫn nhịn mười năm, từng bước từng bước tiếp cận nam tử long y tâm cơ thâm trầm hỉ nộ vô thường thô bạo, cuối cùng nàng và hắn đồng quy vu tận.

Một khắc trước khi chết, trong lòng nàng rất bình yên.

Sinh không thể yêu, tử cũng không sợ.

Hiện tại, sinh mệnh từ năm mười hai tuổi này lại một lần nữa bắt đầu. Nàng lạnh nhạt nhìn Mộ Nguyên Xuân, lồng ngực vô cùng bình tĩnh. Nàng bây giờ tâm lý rất mạnh đại, cường đại đủ để bao quát sự ghen ghét của đại tỷ này.

Tâm lý Mộ Chính Thiện vốn vài phần tức giận, nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân nhất thời tiêu tán, đau lòng nói: “Nguyên Xuân, con tỉnh rồi sao không nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe, chạy đến đây làm gì?”

Mộ Nguyên Xuân nặn ra nụ cười: “Phụ thân, sau khi nữ nhi tỉnh lại thì nghe nói các mợ và các biểu tẩu đến cho nên đi tới đây.”

Lý Thị đi lên trước, nắm lấy tay Mộ Nguyên Xuân thật chặt, rưng rưng nói: “Nguyên Xuân đáng thương, nhìn xem lúc này gầy gò thế nào rồi.”

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lên chút lóng lánh nước, bên môi lại vui vẻ: “Đại cữu mẫu, phụ thân mẫu thân đều đối đãi vô cùng tốt. Chỉ là cháu gần đây ăn không ngon, vì vậy gầy đi một chút.”

Trong lời nói giữ thể diện cho phụ thân và kế mẫu, không một lời đề cập tới chuyện rơi xuống nước.

Trong lòng Mộ Chính Thiện vừa cảm động lại vừa áy náy.

Những năm gần đây, hắn đúng là để trưởng nữ có nhiều thua thiệt. Nhưng Mộ Nguyên Xuân không hề có một câu oán hận, ở trước mặt La gia vẫn nói cho mình. Hắn làm cha, ngày sau nhất định phải bồi thường cho trưởng nữ nhiều hơn.

Vương Thị cầm tay kia của Nguyên Xuân, vành mắt đỏ lên, than thở: “Đứa bé ngoan, thật là khổ cho cháu. Nếu cuộc sống ở Mộ gia trôi qua êm đẹp, làm sao lại bị rơi xuống nước?”

Vành mắt Mộ Nguyên Xuân hơi ửng đỏ, lại cười nói: “Nhị cữu mẫu, cháu sống rất tốt, không có gì cực khổ.”

“Nếu thật sự tốt, làm sao lại rơi xuống nước?” Vương Thị nói với Mộ Nguyên Xuân nhưng ánh mắt như dao nhỏ thi nhau bay trên người Mộ Niệm Xuân.

Mộ Niệm Xuân vẫn cúi đầu, lúc này ngẩng lên, gương mặt xinh xắn đầy lệ: “Đều là lỗi của muội, không nên vì nghe đại tỷ nói mấy câu nghe không lọt liền đẩy đại tỷ rơi xuống nước. Phải chịu phạt gì muội cũng vui vẻ chấp nhận. Đại tỷ, tỷ tha thứ cho muội lần này đi. Về sau, tỷ có nói mẹ muội xuất thân thấp hèn, vô tài vô đức không xứng làm con dâu Mộ gia, muội cũng không nháo loạn nữa.”

Vẻ đắc ý trong đáy mắt Mộ Nguyên Xuân đột nhiên ngưng kết.

Mộ Chính Thiện cả kinh, nhìn về phía Mộ Nguyên Xuân: “Nguyên Xuân, con dám nói những lời này sao!”

Mộ Nguyên Xuân theo bản năng phủ nhận: “Phụ thân, con không có nói.”

Mộ Niệm Xuân khóc thút thít, nức nở nói: “Cha, cha đừng trách đại tỷ. Đại tỷ từ nhỏ không có mẹ ruột, lớn lên ở nhà ngoại. Một năm trước mới về phủ, tình cảm giữa mẹ con và đại tỷ còn mới lạ, có mấy câu oán hận cũng là khó tránh khỏi. Con là muội muội, không thông cảm với nỗi khổ của đại tỷ lại còn cãi vã với đại tỷ. Đều là tại con không tốt.”

Trong mắt Mộ Chính Thiện hiện lên một tia đau lòng và phẫn nộ.

Hắn đã tin lời nói này. Nếu như không phải Mộ Nguyên Xuân làm nhục Trương Thị, làm sao Mộ Niệm Xuân lại hung hãn đẩy đại tỷ mình xuống nước.

Không chỉ có Mộ Chính Thiện, ngay cả nữ quyến La gia cũng thấy trong lòng chợt lạnh. Nếu nguyên nhân là như vậy, bọn họ còn mặt mũi nào làm chỗ dựa cho Nguyên Xuân?

Trăm thiện lấy hiếu làm đầu!

Cho dù xuất thân Trương Thị thấp đến đâu, cũng là thê tử Mộ Chính Thiện, kế mẫu Mộ Nguyên Xuân. Mộ Nguyên Xuân lén có câu oán hận thì cũng thôi, nếu là nói ra miệng thì chính là ngỗ nghịch bất hiếu. Mộ Niệm Xuân tức giận đẩy cô ta xuống nước, cũng coi như có lý do hợp tình.

Lần đầu tiên trong đời Mộ Nguyên Xuân nếm được tư vị hết đường chối cãi, tức thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ.

Đáng giận! Mộ Niệm Xuân từ khi nào trở nên âm hiểm vô sỉ như thế?

Lúc đó để làm Mộ Niệm Xuân tức giận, quả thật cô ta nói những lời khó nghe. Nhưng cô ta chỉ nói về bản thân Mộ Niệm Xuân, không hề nhắc đến Trương Thị. Hiện tại một chậu nước bẩn hắt lên, nếu cô ta biện bạch, chẳng phải là thanh minh.

Nếu vậy, cô ta khổ tâm xây dựng hình tượng đại tỷ “có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu khoan dung” chẳng phải bị hủy hoại toàn bộ sao? Huống chi, những lời cô ta nói ra, căn bản không có ai ở đó.

Nuốt oán hận xuống, cô ta thực sự không cam lòng.

“Phụ thân” Mộ Nguyên Xuân nước mắt lưng tròng, khuôn mặt toát ra vẻ ẩn nhẫn ủy khuất, nhưng không có biện giải: “Trong từ đường hàn khí quá nặng, tứ muội ở chỗ này quỳ ba ngày, thân thể nhất định ăn không tiêu. Phụ thân hãy miễn trách phạt tứ muội đi.”

Lời cầu tình này, so với vội vàng biện bạch cao minh gấp trăm lần. Khéo léo đem sự chú ý của mọi người lên Mộ Niệm Xuân đang bị phạt quỳ.

Từ đường âm lãnh, quỳ gối ở bên trong nhất định rất khó chịu. Mộ Niệm Xuân mang lòng oán hận Mộ Nguyên Xuân, nói xấu vài câu cũng là chuyện rất bình thường. Mộ Nguyên Xuân lại không biện giải cho mình, trái lại còn cầu tình cho muội muội. Đủ có thể thấy tấm lòng rộng lượng.

Mộ Chính Thiện sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại.

Rốt cuộc là Niệm Xuân đang nói dối hay Nguyên Xuân đang diễn trò?

Đám người Lý Thị không hẹn mà cùng cười lạnh.

“Tứ tiểu thư,” Vương Thị dẫn đầu làm khó dễ: “Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung. Nguyên Xuân từ nhỏ có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao có thể ở sau lưng chỉ trích kế mẫu. Nếu ai định đổ nước bẩn lên người Nguyên Xuân, ta đây là mợ tuyệt đối không để yên.”

Lý Thị cũng cười lạnh tiếp lời: “May là hôm nay không có người ngoài, nếu không, lời này truyền ra ngoài, sẽ gây tổn hại rất lớn tới khuê dự Nguyên Xuân.”

Đào Thị không nói lời nào, chỉ là ôn hòa nhìn về phía Mộ Chính Thiện.

Mộ Chính Thiện nhìn thoáng qua Mộ Niệm Xuân đang khóc thầm, lại nhìn vẻ mặt chịu nhục của Mộ Nguyên Xuân, trong đầu rối loạn. Nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trong ngoài từ đường an tĩnh dị thường, chỉ có tiếng Mộ Niệm Xuân khóc thút thít vọng bên tai mọi người.

Mộ Chính Thiện bình tâm lại, nói: “Nguyên nhân gây ra việc này tạm thời không truy cứu. Niệm Xuân đẩy Nguyên Xuân rơi xuống nước, phải trừng phạt nghiêm khắc. Phạt con quỳ ba ngày trong từ đường, sau đó cấm túc một tháng, chép một trăm bản “nữ giới”.”

Mộ Niệm Xuân lau nước mắt, cung kính vâng lời.

Trừng phạt như thế không tính là nhẹ. Thế nhưng đám nữ quyến La gia lại không hề vui mừng, trước khi bọn họ há mồm, Mộ Niệm Xuân tự động cầu phạt. Lúc này Mộ Chính Thiện quyết định, đúng như ý Mộ Niệm Xuân.

Bọn họ nhiều người tới cửa nháo một phen, lại chỉ đạt kết quả như vậy, quả thực là mất mặt xấu hổ!

Nét mặt Mộ Nguyên Xuân trước sau như cũ, thậm chí còn áy náy nhìn Mộ Niệm Xuân. Thế nhưng bàn tay giấu sau tay áo rộng lớn lặng lẽ nắm chặt.

Cô ta khổ tâm nghĩ một màn này, căn bản không đạt hiệu quả cô ta mong muốn.

Mộ Chính Thiện tuy rằng xử phạt Mộ Niệm Xuân nhưng chưa sinh ra chán ghét phản cảm, trái lại còn thêm vài phần thương tiếc. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao không giống như cô ta dự đoán?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.