Niệm Xuân Quy

Chương 40: Quyết tâm



Dùng cơm xong, Mộ thái phó đặc biệt gọi Mộ Trường Hủ đi nói chuyện.

La Ngọc rốt cuộc có dịp đi riêng với Mộ Nguyên Xuân. Hai người đi tới đình nhỏ bên hồ, chỗ này rộng rãi, không sợ tình ngay lý gian. Nếu có người tới gần, có thể nhìn thấy hết. Là địa điểm nói chuyện phiếm tốt nhất.

“Biểu muội, muội im lặng mãi vậy.” La Ngọc nhìn kỹ Mộ Nguyên Xuân, giọng nói ôn nhu lo lắng: “Có phải có tâm sự gì không?”

Mộ Nguyên Xuân che giấu cười cười: “Ta nào có tâm sự gì, biểu ca nghĩ nhiều rồi.”

La Ngọc thở dài một tiếng: “Muội cứ luôn tỏ ra mạnh mẽ. Ta nghe biểu đệ nói, dượng thiên ái Mộ Niệm Xuân, đối với muội rất nghiêm khắc. Hôm nay Mộ Niệm Xuân xuống bếp tự mình làm đồ ăn được mọi người tán thưởng, khẳng định trong lòng muội khổ sở.”

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, La Ngọc hiểu rất rõ tính tình Mộ Nguyên Xuân.

Mộ Nguyên Xuân ngoài nhu trong cương, không cam chịu ở phía sau người khác. Trước kia ở La gia thì không có chuyện gì, dù biểu tỷ biểu muội nhiều cũng không thể đoạt đi vẻ vang của nàng ấy. Nhưng từ khi về Mộ gia, bị Mộ Niệm Xuân chèn ép. Trong lòng nàng ấy có thể bình thường mới là việc lạ.

Đáng tiếc, một hồi này, La Ngọc đã đoán sai.

Mộ Nguyên Xuân xác thật tâm tình phân loạn, nhưng không phải bởi vì Mộ Niệm Xuân.

Nhìn vào đôi mắt quen thuộc đối diện, Mộ Nguyên Xuân miễn cưỡng cười nói: “Như thế nào cũng không giấu được huynh.”

La Ngọc không phát hiện ánh mắt trốn tránh của Mộ Nguyên Xuân, ôn nhu nói: “Hiện giờ biểu đệ làm thư đồng Tề vương, chờ khảo thí Trung thu năm nay, ngày sau tiền đồ vô hạn lượng. Có hắn, không ai dám khi dễ muội.” Đoạn thấp giọng: “Còn có ta đây.”

Bốn chữ ngắn ngủi, chất chứa thâm ý sâu xa.

Hai người mặc dù có ý nhưng ngày thường nói chuyện không đề cập tư tình. La Ngọc can đảm biểu lộ tâm tư, nhất thời hai má ửng hồng, tim đập nhanh gấp đôi. Thế nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nhìn Mộ Nguyên Xuân.

Trái tim Mộ Nguyên Xuân cảm thấy tê dại, hai má cũng đỏ lên, không dám nhìn La Ngọc, hơi hơi cúi đầu.

Nhưng rất nhanh sự ngọt ngào này phai nhạt.

Đó là biểu ca, từng là nguyện vọng ẩn sâu trong lòng cô ta. Cậu cùng mợ đều đối với cô ta rất tốt, biểu ca cũng rất yêu thương nàng. Một người như vậy có điểm nào không tốt, chính là…

Chỉ là một nửa không đủ, vĩnh viễn không đủ!

Khoảnh khắc này cô ta hiểu rõ chính mình. Nguyên bản tâm còn dao động khi nghe tin tức La Ngọc nói ra, giờ đã minh bạch.

Cô ta không muốn làm một thiếu phu nhân tầm thường vô ích, cô ta phải đứng ở vị trí thật cao, là vị trí mà mọi nữ tử thế gian theo đuổi, tôn vinh. Thái tôn phi, chính là thái tử phi tương lai, một ngày kia, sẽ là mẫu nghi thiên hạ làm chủ lục cung.

Dịp tốt ngay trước mắt, cô ta phải chớp lấy!

Biểu ca, xin thứ lỗi! Ta chung cuộc phải cô phụ tâm ý của huynh!

La Ngọc không biết trong lòng cô ta đã quyết tuyệt, lấy hết dũng khí nhanh chóng nắm tay cô ta. Chờ khi cô ta có phản ứng, đã thả ra rất nhanh.

Lúc Mộ Nguyên Xuân bình tĩnh trở lại, cảm thấy chỗ tay bị nắm còn hơi ấm. Đó là nam nữ tâm đầu ý hợp lẫn nhau mới có thể cảm nhận được hơi ấm.

Chính là, cô ta đã có quyết định, tuyệt không để tâm dao động một lần nữa.

Mộ Nguyên Xuân cắn cắn môi, há miệng hỏi: “Biểu ca, huynh thật sự thỉnh cầu thái tôn điện hạ thỉnh thiếp Hà Hoa yến?”

La Ngọc đang bối rối, thình lình nghe câu này, không khỏi giật mình, vô thức gật đầu: “Đương nhiên là thật. Đến lúc đó, ta cũng bồi thái tôn điện hạ dự tiệc. Cho nên, hướng điện hạ thỉnh thiếp. Hai chúng ta có thể chạm mặt ở yến hội. Muội có dịp tán giải sầu.”

Dụng ý Hà Hoa yến, La Ngọc cũng biết một phần. Bất quá, hắn để trong lòng.

Quý nữ gia thế tốt dung mạo mỹ trong kinh thành vô số, có tư cách cạnh tranh vị trí thái tôn phi, ít nhất cũng có năm sau. La gia cũng nhận được thiệp mời.

Mộ Nguyên Xuân đi, bất quá là tán giải khai sầu, mở rộng tầm mắt. Lấy gia thế Mộ gia, căn bản không lọt mắt thái tử phi.

Mộ Nguyên Xuân thông tuệ, gần như trong nháy mắt liền hiểu được tâm tư La Ngọc

Bàn về huân quý, Mộ gia cũng xứng là thanh quý. Nữ nhi Mộ gia, nghĩ muốn có hôn sự tốt không khó, nhưng muốn làm thái tôn phi, vĩnh viễn không đủ tư cách.

Nhưng mà, La Ngọc không biết, thái tôn đã sớm động lòng với cô ta. Chỉ cần cô ta biểu hiện xuất sắc chói mắt, được nhìn trúng…

Mộ Nguyên Xuân thu liễm tâm thần, dùng ngữ khí tò mò hỏi: “Biểu ca, Hà Hoa yến này có phải chuẩn bị chút tài nghệ?”

“Đó là đương nhiên.” La Ngọc không nghi ngờ, cười đáp: “Thi thư hoặc âm luật, đến lúc đó một phen tranh tài. Một là thêm vinh dự, hai là lưu lại ấn tượng tốt với thái tử phi. Ta nghĩ, vịnh thơ có thể là chủ đề hoa sen. Âm luật thì xem sở trường mọi người. Đàn hay sáo đều được…”

Mộ Nguyên Xuân mỉm cười lắng nghe, âm thầm nhớ những gì La Ngọc nói.

Liên Kiều ở bên ngoài chợt hô: “Nô tỳ gặp qua đại thiếu gia.”

Là Mộ Trường Hủ tới.

La Ngọc cùng Mộ Nguyên Xuân nguyên bản đứng rất gần, lúc này không hẹn mà cùng lui ra, nhìn qua đúng như có tư tình.

Mộ Trường Hủ tiến vào đình, mắt sắc nhìn đến La Ngọc cùng Mộ Nguyên Xuân, trong lòng âm thầm buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không biết gì: “Sao hai người lại chạy tới đây, hại ta tìm nửa ngày.”

Mộ Nguyên Xuân bình tĩnh, cười nói: “Tổ phụ gọi huynh đi nói chuyện, muội cùng biểu ca đứng trong viện một hồi, vừa qua đây. Phải rồi, hôm nay huynh phải quay lại Tề vương phủ sao?”

“Hôm nay thì không.” Mộ Trường Hủ cười nói: “Ta đã xin Tề vương được nghỉ.”

Bắt đầu, Mộ Trường Hủ chỉ muốn bỏ được nhanh thân phận thư đồng Tề vương, vì thế “cố gắng” hết sức, đáng tiếc không hiệu quả. Thời gian lâu, Mộ Trường Hủ đành chấp nhận.

Tề Vương mặc dù hoang đường hồ nháo nhưng không phải là kẻ thất thố. Hiện giờ lại có dấu hiệu “cải tà quy chính”, hắn là thư đồng, xem ra là vẫn phải làm.

Mộ Trường Hủ ở lại trong phủ, La Ngọc thì cáo từ.

Mộ Trường Hủ và Mộ Nguyên Xuân cùng nhau tiễn La Ngọc tận cửa. Mộ Trường Hủ cố ý tạo khoảng cách, để hai người họ có thể nói chuyện riêng,

La Ngọc lưu luyến không rời nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái, thấp giọng nói: “Một tháng tới, ta sẽ ít tới.”

Lần tới gặp mặt, là ngày Hà Hoa yến.

Mộ Nguyên Xuân liếc mặt nhìn La Ngọc một cái thật sâu, lần đầu tiên trong đời để bản thân phóng túng: “Biểu ca, huynh phải bảo trọng.”

Trong lòng La Ngọc ngọt ngào, khóe môi cong lên: “Muội cũng phải bảo trọng.” Gò má hắn lại hơi hồng, nhỏ giọng nói: “Ta mỗi ngày đều nhớ muội.”

Nói xong, không dám nhìn gương mặt mỹ lệ nữa, quay đầu bước đi.

Mộ Nguyên Xuân đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn thân ảnh La Ngọc biến mất trước mắt.

Qua hôm nay, cô ta sẽ triệt để kết thúc tình cảm thanh mai trúc mã này. Trong lòng đau đớn, liền một khắc biến mất.

Mộ Trường Hủ đi lên phía trước, thấy Mộ Nguyên Xuân như vậy, nhịn không được trêu ghẹo: “Không cần nhung nhớ thế đâu, một tháng nữa là có thể gặp biểu ca rồi.”

Mộ Nguyên Xuân miễn cưỡng mỉm cười, trầm mặc không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.