Niệm Xuân Quy

Chương 43: Thư



Trương Thị nhanh chóng đọc hết lá thư, sau đó kích động nói: “Niệm Xuân, cậu con rốt cuộc đồng ý cho Tử Kiều đến kinh thành.”

Trương Tử Kiều, là trưởng tử cậu Trương Tuyển, năm nay mười bốn tuổi. Hai năm trước khảo trúng đồng sinh, hai năm vừa rồi vẫn chưa có gì biến chuyển.

Trương Thị năm lần bảy lượt gửi thư đi, khuyên nhủ huynh trưởng đưa cháu trai đến Mộ gia học. Trương Tuyển do dự không quyết, lúc này rốt cuộc quyết định.

Mộ Niệm Xuân cười nói: “Thật tốt quá rồi. Cậu có nói trong thư bao giờ thì biểu ca tới không ạ?”

“Cậu con để mợ đưa đi, mấy ngày nữa sẽ khởi hành.” Trương Thị thần thái sáng láng cười nói: “Huyện Thanh Trì cách kinh thành ngàn dặm, ngồi xe ngựa ít nhất nửa tháng mới có thể đến kinh thành. Thừa dịp này, ta sẽ thu thập phòng ốc, lại chọn hai đứa nô tài lanh lợi. Phải rồi. còn phải nói cho cha con một tiếng.”

Có Mộ Chính Thiện ra mặt, Mộ Chính Hậu nhất định vui vẻ nhận Trương Tử Kiều.

Mộ Niệm Xuân chủ động nói: “Mẹ, phòng biểu ca để con bố trí đi.”

Trương Thị đang muốn gật đầu, liền đổi ý: “Việc này không cần con quan tâm. Hà Hoa yến sắp tới rồi, con chuyên tâm chuẩn bị cho Hà Hoa yến đi.”

Yến hội quan trọng như vậy, tránh không được có ngâm thơ thể hiện tài nghệ. Cho dù không nghĩ làm náo động, ít nhất cũng không thể mất mặt. Có chuẩn bị vẫn tốt hơn.

Mộ Niệm Xuân gật đầu có lệ.

Trương Thị thấy nàng không để việc này trong lòng, lập tức oán trách: “Chuyện quan trọng như thế này sao con không để trong lòng. Cho dù thái tử phi không nhìn trúng con thì cũng còn nữ quyến khác đi dự tiếc. Đây là lần đầu tiên con lộ diện trước mặt người khác, phải để lại ấn tượng tốt với mọi người. Nói không chừng có có thể tìm được một mối hôn sự tốt.”

Dưới sự giáo huấn của Trương Thị, Mộ Niệm Xuân lập tức tỏ thái độ đoan chính. Hết lời cam kết sẽ chuẩn bị tích cực cho Hà Hoa yến.

Trương Thị lúc này mới hài lòng bỏ qua cho nàng.

Tối đó, Mộ Chính Thiện hồi phủ, Trương Thị liền đem chuyện Trương Tử Kiều vào kinh học.

Mộ Chính Thiện yên mến học trò, vui vẻ cười nói: “Đại cữu huynh cuối cùng thông suốt, huyện Thanh Trì mặc dù là nơi học tập không tệ nhưng gia học Mộ gia chúng ta rất tốt. Còn nữa, năm nay Tử Kiều không còn nhỏ, cũng nên để nó đến kinh thành khai nhãn, mở rộng kiến thức.”

“Lão gia nói rất phải.” Thấy thái độ này của Mộ Chính Thiện, trong lòng Trương Thị thập phần cao hứng, cười nói: “Ngày mai thiếp đi thu thập phòng khách, bên gia học, phiền lão gia nói một tiếng với đại đường bá.”

Mộ Chính Thiện liền đáp ứng.

Gia học Mộ gia không ít tôn tử chi thứ, thân hữu cũng có khối người. Trương Tử Kiều là trưởng tử đại cữu huynh, tới Mộ gia học tập là chuyện đơn giản.

Ngày hôm sau, Trương Thị tới bẩm báo chuyện này với mẹ chồng Chu Thị.

Chu Thị cười nói: “Cháu trai chị xa cha mẹ, đến tìm chỗ nương tựa ở cô cô. Chị nên tỉ mỉ an bài chuyện ăn ở, tuyệt không thể qua loa.”

Thái độ mẹ chồng hiền lành như thế khiến Trương Thị cảm thấy cảm động không thôi, vội vâng dạ.

Chu Thị nghĩ nghĩ lại nói: “Tử Kiều cũng không còn nhỏ, ngày sau vất vả học tập, nếu ở trong viện của chị, cả ngày người qua người lại không yên. Chẳng bằng cho nó đến ở Nhập Vân Hiên đi.”

Nhập Vân Hiên vốn không có ai ở, mặc dù hơi nhỏ nhưng lại yên tĩnh, cũng gần Trúc Lý quán, rất tiện đi học.

Trương Thị cười nói: “Vẫn là mẹ nghĩ chu đáo. Con dâu lập tức sai người đi thu dọn Nhập Vân Hiên.”

Lập tức liền phái người đi thu xếp. Mấy ngày tiếp theo bận rộn tìm đồ dùng. Rất nhanh đã bài trí Nhập Vân Hiên ổn thỏa, chỉ chờ cháu trai vào kinh.

Những ngày tiếp theo trôi qua thật chậm chạp.

Đối Mộ Uyển Xuân mà nói, đoạn thời gian này cực kỳ cực kỳ lê thê.

Đến gặp Mộ Niệm Xuân, câu thoại đầu tiên chính là: “Hà Hoa yến còn năm ngày nữa.” Dừng giây lát, làm bộ thần bí hỏi: “Muội chuẩn bị thế nào rồi?”

Mộ Niệm Xuân nhún vai cười nói: “Tam tỷ, tỷ giễu cợt ta đấy ư. Ta cầm nghệ như thế nào không phải tỷ không biết. Ta không có dũng khí thể hiện. Đến lúc đó tỷ làm náo động thượng đài, ta sẽ cổ vũ hò reo cho tỷ.”

Mộ Uyển Xuân nghe lời này cực kỳ hưởng thụ trong lòng, miệng lại nói: “Các cô nương có tư cách dự tiệc đều là những người nổi bật trong kinh thành. Cho dù là làm náo động cũng không đến phiên ta.”

Lại nói tiếp: “Không nói người khác, trong ba tỷ muội ta, đại tỷ còn giỏi hơn ta nhiều.” Trong giọng nói lộ rõ vị chua.

Mộ Niệm Xuân cười thầm, ngoài mặt nói: “Ai nói gì kệ họ, trong lòng ta, đều không thể so được tam tỷ.”

Thể xác và tinh thần Mộ Uyển Xuân thư sướng, thấp giọng nói: “Nghe nói mấy ngày nay đại tỷ một mực luyện cầm, không biết tỷ ấy luyện khúc gì. Nếu luyện cùng một khúc như ta thì thật là…”

Cầm khúc giống nhau, đến lúc đó thật ngượng ngùng.

Hai tỷ muội, tốt nhất không tấu cùng một khúc nhạc.

Mộ Niệm Xuân cười hì hì nói: “Tỷ tò mò thì trực tiếp hỏi đại tỷ là được.”

Mộ Uyển Xuân bĩu môi: “Tính tỷ ấy không phải muội không biết. Ta có hỏi nhưng tỷ ấy không chịu nói. Thật là không có nửa điểm tình tỷ muội.”

Mộ Niệm Xuân nhướn mi cười: “Vậy tỷ có cho đại tỷ biết mình luyện khúc cầm nào không?”

“Đương nhiên là không.” Mộ Uyển Xuân lập tức nói: “Tỷ ấy không chịu cho ta biết, vì sao ta phải cho tỷ ấy biết.”

Mộ Niệm Xuân cười một tiếng: “Vậy hai người huề nhau.”

Nghe ra ý của Mộ Niệm Xuân, Mộ Uyển Xuân không nhận, hai người liền đùa giỡn một hồi.

Mộ Nguyên Xuân vừa vặn đi đến, thấy hai người thân mật như thế, nhịn không được liếc mắt một cái. Trong lòng trùng xuống, phản phất có chút đố kỵ.

Cô ta thuở nhỏ ở La gia, cùng biểu tỷ biểu muội hòa thuận, tuy nhiên vẫn có xa cách. Nếu cô ta phát triển hơn, ngoài miệng họ không nói nhưng trong lòng không khỏi có chút ghen tuông. Thường không hay trò chuyện như thế này.

Thân mật như Mộ Uyển Xuân và Mộ Niệm Xuân, cô ta chưa từng trải nghiệm qua.

Mắt thấy bóng Mộ Nguyên Xuân, Mộ Uyển Xuân lập tức đứng thẳng, cười dài đi tới nắm tay cô ta: “Đại tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới, chúng ta đang nói về tỷ đây!”

Mộ Nguyên Xuân cười trừ đặt tay lên tay cô ta, ngữ khí thân mật: “Nói về ta chuyện gì không hay hả.”

“Đâu có.” Mộ Uyển Xuân cười nói: “Bọn muội đang thảo luận chuyện tỷ luyện cầm. Tứ muội nói, tỷ đàn rất giỏi, gần đây chăm chỉ khổ luyện, lại không biết tỷ đang luyện khúc gì?”

Như thế nào lại biến thành nàng nói?

Mộ Niệm Xuân tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Uyển Xuân một cái. Mộ Uyển Xuân chột dạ cúp mắt.

Mộ Nguyên Xuân không nhúc nhích nói: “Chúng ta cùng học cầm Trịnh nương tử, cầm khúc như nhau, ta nào có gì đặc biệt, chỉ là ngày thường luyện tập nhiều hơn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.