Ba ngày sau, đoàn người mợ rốt
cuộc tới kinh thành.
Trương Thị, Mộ Niệm Xuân cùng
Phong Ca Nhi ra tận cửa chờ, nhìn thấy xe ngựa từ xa, đôi mắt Trương Thị đã
phiếm hồng. Suốt sáu năm mới thấy người nhà mẹ đẻ, khó trách nàng kích động như
thế.
Xe ngựa dừng lại ở cửa.
Xuống xe đầu tiên là mợ – Khâu
Thị. Khâu Thị dung mạo không xinh đẹp nhưng ôn nhu hiền hậu. Một đường vất vả
khiến thần sắc có phần mệt mỏi.
Phía sau là một thiếu niên khoảng
mười bốn tuổi. Thiếu niên một thân áo choàng màu xám, trên đầu quấn khăn thư
sinh, nghiêm túc đứng sau lưng Khâu Thị.
So với Mộ Trường Hủ tuấn tú nhã
nhặn, La Ngọc anh khí, thiếu niên này nhiều nhất được xem là mặt mày thanh tú,
càng không thể so với Tề vương về sự tuấn mỹ quý khí. Trên người hắn toát ra sự
chất phác đơn thuần, giống như một dòng suối trong mát, khiến người khác an tâm
mà ấm áp.
Trương Tử Kiều như phát hiện ra
ánh mắt nàng, liền nhìn lại. Chỉ thấy một cô nương mười hai, mười ba tuổi, mặc
váy hồng nhìn hắn mỉm cười, cô nương mặt mày như hoa đầy khả ái, đôi mắt đen
bóng, giống như hai viên bảo thạch.
Đứa bé gái hoạt bát năm ấy, chuyển
mắt đã trở thành một cô nương mỹ lệ.
Trương Tử Kiều cùng Mộ Niệm Xuân
thẹn thùng cười.
Trương Thị tiến lên, nắm tay Khâu
Thị: “Đại tẩu, dọc đường vất vả, mau vào phủ nghỉ ngơi.”
Khâu Thị xốc lại tinh thần, cười
một tiếng, cùng Trương Thị tiến vào phủ. Xe ngựa cùng hành lý đều đã được nha
hoàn Mộ gia an trí.
“Biểu ca!” Mộ Niệm Xuân cười khanh
khách tiêu sái tới gần: “Chúng ta cùng nhau vào phủ đi!”
Như kiếp trước, Trương Tử Kiều đỏ
mặt, sau đó bình tĩnh lại, nói: “Biểu muội dẫn đường!”
Hai người tuy là biểu huynh muội
nhưng nhiều năm không gặp, không khỏi có chút mới lạ. Trương Tử Kiều lại không
giỏi ăn nói, dọc đường đi hỏi gì nói nấy, rất trầm mặc. Thỉnh thoảng liếc mắt
nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, rất nhanh rời mắt đi, hai má hồng lên.
Thời gian như nước chảy, thế nhưng
bộ dạng thiếu niên của hắn vẫn y hệt trong kí ức.
Một khắc này, Mộ Niệm Xuân cảm
thấy sự thân thiết lại cảm khái bùi ngùi.
Khâu Thị cùng Trương Tử Kiều tới
Nhập Vân Hiên sắp xếp. Nghỉ ngơi một lát, Khâu Thị liền dẫn Trương Tử Kiều đi
Tu Đức đường thỉnh an Chu Thị.
Chu Thị cười nói: “Phu nhân thông
gia đa lễ, mau ngồi xuống nói chuyện.” Tiếp đó, ân cần hỏi han chuyện đi đường,
thái độ nhiệt tình mà khách khí.
Khâu Thị cười ứng đối một phen.
Trước khi đến kinh thành, trong
lòng nàng có nhiều nghi ngại. Tiểu cô tuy là dâu trưởng Mộ gia, nhưng là tục
huyền, phu gia như thế nào có thể thật lòng tốt. Nhi tử tới ở nhờ học tập, chỉ
sợ người Mộ gia không thực sự hoan nghênh. Nguyên nhân như vậy nên nhiều năm
Trương Thị gửi thư khuyên bảo, nàng vẫn do dự không quyết.
Hiện tại nhìn lại, Trương Thị ở Mộ
gia không tính là tệ. Nhà mẹ đẻ cũng có vị trí trong mắt mẹ chồng.
Chu Thị hàn huyên một phen, đưa
mắt đánh giá Trương Tử Kiều, cười nói: “Nhoáng một cái nhiều năm mới gặp, Tử
Kiều đã lớn rồi. Thanh tú nhã nhặn lịch sự, giống phụ thân nó đến sáu bảy
phần.”
“Lão phu nhân quá khen. So với mấy
huynh đệ Trường Hủ, Tử Kiều còn kém xa.” Khâu Thị ứng đối thập phần khéo léo:
“Ngày sau Tử Kiều ở Mộ gia học tập, sợ gây phiền hà, thỉnh lão phu nhân chỉ
bảo.”
Chu Thị cười nói: “Có gì mà phiền
hà. Tử Kiều là cháu trai Trương Thị, trong mắt ta nó cũng như bọn Trường Hủ.
Chỉ cần yên tâm ở trong phủ học tập, chuyện ăn ở đi lại đã có cô cô nó lo.
Thiếu cái gì chỉ cần nói là được.”
Khâu Thị cảm kích nói cảm tạ không
thôi. Trương Tử Kiều không cần phân phó, liền tiến lên, cung kính khom người:
“Đa tạ tổ mẫu, Tử Kiều sau này nhất định cố sức học tập.”
Chu Thị mỉm cười gật gật đầu, ôn
nhu khích lệ mấy câu.
Trong lúc nhất thời, khách chủ hân
hoan, không khí thập phần hài hòa.
Nhà mẹ đẻ được đãi ngộ như vậy
khiến Trương Thị cảm thấy rất mát mặt, tươi cười hơn hẳn bình thường.
Mộ Niệm Xuân nhìn một màn trước
mắt này, không khỏi nhớ tới kiếp trước. Bởi vì nàng ngang bướng, Trương Thị
cùng Mộ Chính Thiện thường xuyên tranh cãi, không mấy hòa thuận. Chu Thị bất
mãn con dâu, bởi vậy khi mẫu tử Khâu Thị tìm chỗ nương tựa sắc mặt cũng không
tốt lắm. Trương Thị trong lòng nghẹn khuất, âm thầm vài ngày.
Một đời này, vì nàng thay đổi, có
rất nhiều điều phát sinh biến hóa.
Chu Thị cười phân phó Trương Thị:
“Dặn nhà bếp hôm nay chuẩn bị gia yến, tối nay chờ Chính Thiện, Chính Đức về,
cùng nhau làm tiệc tẩy trần cho Tử Kiều.”
Trương Thị vui vẻ vâng lời.
Trong lòng Khâu Thị cũng thấy cao
hứng. Xem ra đưa Tử Kiều tiến kinh là quyết định chính xác.
Gia yến buổi tối thập phần náo
nhiệt.
Tuy là nam nữ phân tịch nhưng chỉ
là cách nhau một tấm bình phong.
Mộ Uyển Xuân nhìn xa xa, thầm đánh
giá Trương Tử Kiều, cô ta nói nhỏ bên tai Mộ Niệm Xuân: “Biểu ca muội hình như
rất khẩn trương, không thấy nói chuyện nhiều.”
Rốt cuộc là đến từ nơi hẻo lánh,
trên người không toát được khí khái!
Mộ Niệm Xuân nghe ra ý chế nhạo
trong lời Mộ Uyển Xuân, mi mày nhíu lại, không lạnh không nóng nói: “Mới vừa
đến, huynh ấy khó tránh khẩn trương.”
Mộ Uyển Xuân cười cười, không nói
gì nữa.
Trương Tử Kiều nói chuyện không
nhiều lắm, là bởi vì cung kính thủ lễ, lời nói và cử chỉ cẩn thận. Mộ Chính
Thiện nhìn trong mắt, không khỏi âm thầm gật đầu. Đối với Trương Tử Kiều thêm
phần hảo cảm.
Gia yến kết thúc, Mộ Chính Thiện
cố ý gọi Trương Tử Kiều vào thư phòng, hỏi vài chuyện học tập.
Trương Tử Kiều đối đáp lưu loát,
nhìn ra được ngày thường cũng chăm chỉ học tập. Nhưng là tầm mắt chưa được mở rộng,
đối với tứ thư ngũ kinh chưa hiểu hết.
Mộ Chính Thiện ôn nhu nói: “Sau
này vào Mộ gia học, cháu phải dụng tâm tư, chăm chỉ học hành. Nếu có gì không
hiểu, buổi tối có thể đến thư phòng hỏi ta.”
Mộ Chính Thiện đối với Mộ Trường
Hủ yêu cầu nghiêm khắc nhưng đối với Trương Tử Kiều thì hòa ái thân thiết hơn.
Trương Tử Kiều cảm kích vâng dạ.
Đang nói chuyện, cửa thư phòng bị
mở ra. Sau đó, Mộ Niệm Xuân cười đi vào, trong tay bê một cái khay đặt hai
chiếc bát tinh xảo.
“Cha, biểu ca, con làm đồ ăn khuya
cho hai người.” Mộ Niệm Xuân mỉm cười nói, bưng một cái bát đưa lên cho Mộ
Chính Thiện.
Mộ Chính Thiện sớm quen đồ ăn
khuya của nữ nhi, cười nhận lấy bát, là một bát canh chua!
Mộ Niệm Xuân lại bưng cái bát còn
lại cho Trương Tử Kiều: “Biểu ca cũng thưởng thức trù nghệ của ta đi.”
Trương Tử Kiều nhất thời thụ sủng
nhược kinh, vội đưa tay nhận lấy, giọng nói có chút ấp úng: “Biểu muội, thật là
ngại, ta từ nhỏ không ăn chua.”