Trương Tử Kiều sửng sốt, cúi đầu
nhìn bên trong bát canh, là một chén canh đậu xanh.
“Muội biết huynh không ăn chua nên
nấu canh đậu xanh cho huynh.” Mộ Niệm Xuân uyển chuyển nói.
Trong lòng Trương Tử Kiều ấm áp,
cúi đầu nói: “Hóa ra muội vẫn nhớ.”
Hắn từ nhỏ không ăn chua, có một
lần đến Mộ gia, Mộ Niệm Xuân ép hắn phải ăn một quả mơ. Hắn miễn cưỡng ăn, lúc
sau khóc sướt mướt tìm cô cô cáo trạng. Bởi vì chuyện này, hắn bị giễu cợt rất
lâu.
Mộ Niệm Xuân mím môi cười.
Chuyện khi còn nhỏ đã rất xa xôi,
nàng thật sự không có ấn tượng gì. Sau này Trương Tử Kiều ở Mộ gia ba năm, nàng
đương nhiên nhớ kỹ thói quen của hắn.
Trương Tử Kiều ăn xong trở về Nhập
Vân Hiên, khuôn mặt tươi cười không che giấu được.
Khâu Thị cười hỏi: “Con và dượng
nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Trương Tử Kiều cười đáp: “Dượng
hỏi con một vài chuyện học tập, nói con phải chăm chỉ học tập.” Rất tự nhiên
không nói đến chuyện Mộ Niệm Xuân tặng đồ ăn khuya.
Khâu Thị thấy tâm tình hắn rất tốt
cũng cao hứng nói: “Dượng con năm ấy hai mươi tuổi đỗ nhị giáp tiến sĩ, giờ ở
Hàn Lâm viện, học vấn cực kỳ tốt. Gia học Mộ gia tiếng tăm lừng lẫy kinh thành.
Con may mắn tới đây học, sau này nên chăm chỉ.”
“Mẹ nói đúng ạ, con sẽ ghi nhớ.”
Trương Tử Kiều lập tức cười đáp.
Nhi tử hiếu thuận, Khâu Thị thập
phần vui mừng.
Nàng cố ý đưa Trương Tử Kiều tới
Mộ gia học, không chỉ hi vọng hắn học tập tốt, có tiền đồ mà còn có một tầng
dụng ý khác.
Trương Tử Kiều năm nay mười bốn
tuổi, nói lớn chưa lớn, nói nhỏ không còn nhỏ. Cũng nên bắt đầu tìm chung thân
đại sự. Huyện Thanh Trì dù sao cũng chỉ là một huyện nhỏ, phần lớn các tiểu cô
nương đều bình thường, muốn chọn một thiên kim tài mạo rất khó.
Kinh thành thì khác, dưới chân
thiên tử, đất đai phồn thịnh, địa linh nhân tài, cô nương xuất sắc gia thế nổi
bật chỗ nào cũng có. Huân quý thế gia không dám trèo nhưng một gia thế bình
thường thì luôn gặp.
Khâu Thị suy nghĩ chuyện này, ngày
hôm sau liền lặng lẽ nói chuyện vớiTrương Thị: “Vân Nương, muội tìm hiểu, có gì
thì báo tin cho ta.”
Trương Thị không hề nghĩ ngợi đáp
ứng: “Đại tẩu yên tâm, chuyện nhỏ này cứ để ta. Tử Kiều là cháu trai của ta, ta
làm cô cô, tất nhiên hi vọng nó lấy được đứa cháu dâu tốt.”
Khâu Thị cười nói: “Vậy đa tạ
muội.” Nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Ta không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần gia phong
nghiêm cẩn là được.”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Nụ cười trên môi Trương Thị chưa
giảm nhưng trong lòng đã nghĩ.
Gia phong nghiêm cẩn, không phải
là nói Mộ gia sao? Đại tẩu không phải là sinh niệm gì với Niệm Xuân chứ! Tuy
nói nàng thương cháu trai ruột nhưng cháu trai cũng không thể bằng con gái
ruột. Nàng không có ý gả con gái đi xa như vậy.
Việc này chỉ có thể nghĩ trong
lòng, đương nhiên không thể nói nhiều trước mặt Khâu Thị.
Hai người nhiệt tình hàn huyên một
hồi, Mộ Niệm Xuân tới.
Khâu Thị gặp Mộ Niệm Xuân thì rất
vui vẻ, cầm lấy tay nàng: “Nhiều năm không thấy, Niệm Xuân đã thành một cô
nương rồi, càng lúc càng xinh đẹp.”
Đang nói, liền tháo vòng ngọc
ở tay nhét vào tay Mộ Niệm Xuân: “Ta không chuẩn bị được đồ gì tốt, vòng ngọc
này ta đeo đã nhiều năm, xem như là lễ gặp mặt của ta.”
Mộ Niệm Xuân cũng không xấu hổ,
cười hì hì nhận lấy, thuận tay liền đeo lên cổ tay: “Vẫn là mợ hiểu rõ cháu
nhất.”
Trương Thị cười lườm nàng một cái:
“Nha đầu này, thật làm mẹ xấu hổ. Vòng ngọc này là đồ kỉ niệm của mợ con, mợ
con đeo hơn mười năm rồi. Con lại lấy nhẹ nhàng vậy hả. Mau trả lại cho mợ đi.”
Khâu Thị lập tức cười nói: “Con bé
còn nhỏ, nào có nói đạo lý gì. Lại cũng không phải thứ quá giá trị, đừng coi
như người ngoài.”
“Đúng rồi…” Mộ Niệm Xuân cười lấp
lánh: “Mợ không phải người ngoài.”
“May cho con có một người mợ như
thế này, là người khác, có phải bị giễu cợt rồi không.” Trương Thị miệng oán
trách nhưng trên mặt là nụ cười mãn nguyện.
Bên này gia học đã tan.
Phong Ca Nhi chạy ùa về, ôm lấy
chân Mộ Niệm Xuân làm nũng: “Tỷ tỷ, đệ đói bụng, đệ muốn ăn cá rán.” Kể từ lần
được ăn cá rán Mộ Niệm Xuân làm, Phong Ca Nhi liền nhớ mãi không quên.
Cho tới giờ Mộ Niệm Xuân đều không
kháng cự được yêu cầu nào của Phong Ca Nhi, lập tức cười nói: “Được, tỷ đi trù
phòng làm cá rán cho đệ.”
“Tỷ tỷ, đệ cũng muốn cùng đi.”
Phong Ca Nhi túm chặt vạt áo Mộ Niệm Xuân không chịu buông tay.
Mộ Niệm Xuân buồn cười: “Được rồi,
đệ muốn thì đi. Nhưng mà trù phòng khói và dầu mỡ, đệ phải trật tự đó.”
Phong Ca Nhi hưng phấn đỏ má, gật
đầu lia lịa.
Mộ Niệm Xuân dẫn Phong Ca Nhi bé
nhỏ đi ra ngoài.
Vừa vặn lúc này Trương Tử Kiều đi
tới, vì không để ý nên Mộ Niệm Xuân đụng vào hắn, Trương Tử Kiều đỏ mặt bước
sang một bên, ấp úng: “Xin thứ lỗi, ta không cố ý.”
“Không sao, có gì đâu.” Mộ Niệm
Xuân thản nhiên cười, thuận miệng nói: “Muội phải dẫn Phong Ca Nhi đi trù phòng
làm cá rán, không bằng huynh đi cùng. Vừa lúc thưởng thức trù nghệ của muội.”
Khâu Thị mỉm cười, Trương Tử Kiều
mới thẹn thùng nói: “Vậy ta đi giúp biểu muội.”
Mộ Niệm Xuân cười gật đầu, dẫn
Phong Ca Nhi cùng Trương Tử Kiều đi trù phòng.
Khâu Thị nhìn hai người song vai,
trong mắt hiện lên ý cười. Trương Thị nhíu mày, rất nhanh khôi phục lại như cũ.
Giữa trưa hôm đó, Phong Ca Nhi như
ý nguyện ăn một bụng no cá rán. Khâu Thị cùng Trương Tử Kiều cùng thưởng thức
tay nghề Mộ Niệm Xuân, không khỏi kinh ngạc.
“Niệm Xuân tuổi nhỏ đã có tay nghề
giỏi thế này.” Khâu Thị tán dương không dứt.
Trương Thị hoan hỉ, miệng thì vẫn
khiêm tốn: “Nó chỉ nghịch vậy, đại tẩu khen nó gì chứ. Thiên kim tiểu thư, học
gì không học học trù nghệ, sẽ thành trò cười cho mọi người.”
Miệng nói nhưng tay không ngừng
gắp đồ ăn cho Khâu Thị.
Khâu Thị vui vẻ trò chuyện với Mộ
Niệm Xuân không chút nghi ngờ.
Trương Thị bên ngoài cao hứng,
trong lòng lại âm thầm cảnh giác.
Hy vọng Khâu Thị giữ ý, không sinh
ra ý niệm gì không nên. Bằng không, ngày sau mạo muội nhắc chuyện kết thân thì
thật đau đầu.