Gương mặt Mộ Nguyên Xuân thoáng
hồng chuyển sang trắng, ống tay áo không ngừng run rẩy.
Mộ Niệm Xuân dù bận vẫn ung dung
thưởng thức gương mặt đầy biến hóa của Mộ Nguyên Xuân, tâm tình thập phần khoái
trá.
Hà Hoa yến kiếp trước, Mộ Nguyên
Xuân dựa vào bài vịnh hoa sen này mà đứng đầu, lọt mắt thái tử phi. Hiện giờ,
bài thơ bị nàng đoạt đi trước một bước, ngâm trước mặt mọi người, Mộ Nguyên
Xuân trừ bỏ kiềm chế trong lòng, còn có thể làm gì?
Tình hình này, Mộ Nguyên Xuân
tuyệt đối không dám vạch mặt nàng. Cho nên, cảm giác vừa chua xót vừa hận thù
này, Mộ Nguyên Xuân chỉ có thể nuốt xuống.
Hiểu biết về kẻ địch, chính là
trăm trận trăm thắng.
Quả nhiên, Mộ Nguyên Xuân hạ đầu,
không nói thêm lời nào.
Mộ Uyển Xuân hiển nhiên cũng phát
hiện ra bất thường, hỏi nhỏ Mộ Niệm Xuân: “Tứ muội, rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra?”
Với tính tình Mộ Nguyên Xuân,
tuyệt không có khả năng lại nổi giận. Bài thơ này thật sự có vấn đề gì?
Mộ Niệm Xuân có chút ủy khuất nói:
“Muội cũng không biết làm sao. Hay là do muội làm bài thơ quá hay, trong lòng
tỷ ấy không vui.”
Mộ Nguyên Xuân không ngừng áp chế
cơn giận trong lòng xuống, dùng sức cắn cắn môi, bức chính mình tỉnh táo lại.
Tuyệt không thể để Mộ Niệm Xuân đắc thắng! Tuyệt đối không được thất thố trước
mặt mọi người.
Nhưng Mộ Niệm Xuân cố tình khiêu
chiến tính nhẫn nại của cô ta, tiếp tục nói: “Sớm biết như vậy, muội ráng chờ
một chút, ít nhất cũng chờ đại tỷ ngâm thơ xong mới đứng lên.”
Mộ Nguyên Xuân nắm chặt tay phía
trong tay áo, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, một trận đau đớn. Cô ta miễn
cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, trong lòng đã quay cuồng tức giận.
Tiếp theo lại có một vài cô gái
đứng dậy ngâm thơ, có người bình thường, có người được mọi người vô cùng xưng
tán. Mộ Nguyên Xuân không nghe vào lời nào, đầu óc tập trung tìm một đề tài
mới.
Thẳng đến khi Mộ Uyển Xuân cũng
đứng dậy ngâm thơ, Mộ Nguyên Xuân mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
Chỉ còn vài ba người chưa ngâm
thơ, rất nhanh liền đến cô ta. Cô ta tỉ mỉ chuẩn bị thơ mà không dùng được, giờ
phải làm như thế nào?
Thời gian quá ngắn, căn bản không
đủ để cô ta làm một bài thơ mới. Cho dù vội vàng làm cũng không ra được bài gì
hay ho. Ngay cả như vậy vẫn còn hơn không nói được câu nào.
Đôi mắt Mộ Nguyên Xuân chớp chớp,
trong nhất thời bình tĩnh, đầu óc suy nghĩ.
Đáng giận nhất là, Mộ Niệm Xuân
vẫn nói chuyện với Mộ Uyển Xuân, thỉnh thoảng còn cười đùa, cố ý giễu cợt cô
ta. Đây rõ là cố ý chọc giận, làm nhiễu loạn suy nghĩ cô ta.
Mộ Nguyên Xuân nuốt xuống phẫn nộ
này.
Mộ Niệm Xuân sớm đoán được Mộ
Nguyên Xuân sẽ không sớm bỏ cuộc, thật không cảm thấy thất vọng. Nếu Mộ Nguyên
Xuân dễ đối phó, kiếp trước nàng đã không thảm như vậy.
Cuối cùng cũng đến lượt Mộ Nguyên
Xuân đứng lên, ngâm một bài thơ hoa sen tầm thường, không tính là quá tuyệt
vời. Tự nhiên cũng không giành được khoa tán của mọi người. Bất quá, cũng ứng
phó qua quýt.
Mộ Nguyên Xuân âm thầm thở phào,
trong lòng không cam lòng cùng oán hận. Đều là do Mộ Niệm Xuân làm trò quỷ!
Bằng không, cảnh tượng khen ngợi xuýt xoa đã là của cô ta!
“Đại tỷ, tỷ luôn làm những bài thơ
mới xuất chúng, hôm nay vịnh hoa sen cũng thật mới mẻ.” Mộ Niệm Xuân mỉm cười,
ngữ khí đùa cợt.
Mộ Nguyên Xuân lạnh lùng liếc mắt
nhìn nàng một cái, trong mắt toát hận ý.
Hiện giờ không phải là lúc tính
sổ, chờ qua hôm nay, cô ta nhất định phải tra ra chuyện gì đã xảy ra hôm nay.
Mộ Niệm Xuân, ngươi chờ đấy!
Tất cả mọi người ngâm thơ xong,
tiếp đó, là màn chỉ ra người làm thơ hay nhất.
Thái tử phi im lặng ngắm nhìn
chúng thiếu nữ, trong đầu nhanh chóng lướt qua một ý niệm. Nếu chỉ là vịnh thơ,
Mộ tứ tiểu thư vịnh thơ hoa sen hay nhất, nhưng gia thế và tính tình nàng lại không
được.
Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ
tướng mạo, tính tình, gia thế xếp thứ nhất, Tam tiểu thư Bình Viễn hầu phủ cùng
Lục tiểu thư Trấn quốc công cũng đều tốt, còn có Lục tiểu thư La gia rất hoạt
bát. Thế nhưng, nhìn ai cũng có chút khuyết điểm.
Lục Vô Song tính tình kiêu ngạo,
thiếu dịu dàng, La Kỳ thì thiếu nhu hòa, nhà mẹ đẻ lại không phải con vợ cả.
Tính đi tính lại, thật khó có thể
quyết.
Thái tử phi rất nhanh có chủ ý,
mỉm cười nói: “Hôm nay ta được mở rộng tầm mắt, một màn đọc thơ này, thật khó
phân cao thấp. Không bằng như thế này, thiện trường âm luật thư họa, chúng ta
không đều có thể thi.”
Thái tử phi đề nghị, ai dám nói
không? Nói lại, cũng là dịp để trổ tài, ai cũng nguyện ý.
Mọi người liền nói phụ họa.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân cười đề nghị:
“Tuổi trẻ hay ngại ngùng, không bằng rút thẻ, theo thứ tự biểu diễn.”
“Chủ ý này rất hay.” Thái tử phi
vui vẻ gật đầu.
Rất nhanh có nha hoàn bê ống rút
thẻ đi tới. Mọi người tùy ý rút.
Ống thẻ tới trước mặt ba tỷ muội
Mộ Niệm Xuân chỉ chỉ còn ba thẻ.
Mộ Nguyên Xuân nhớ rất rõ, còn ba
thẻ, một, sáu, mười bốn.
Tốt nhất là bốc vào thẻ số sáu,
nếu không được thì số một cũng không tệ. Ý đồ của thái tử phi ở Hà Hoa yến này
đã rõ ràng, chỉ có mọi người có rõ không thôi.
Chỉ cần không bắt phải mười bốn là
tốt rồi.
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân còn đang
suy nghĩ, định mỉm cười đứng dậy thì bị Mộ Niệm Xuân đi trước.
Mộ Niệm Xuân rút một thẻ, tùy ý
nhìn rồi bất mãn nói: “Như thế nào lại là mười bốn!“ Sau đó thả thẻ lại, rút
một thẻ khác.
Nha hoàn cầm ống thẻ: “…”
Mọi người: “…”
Sao lại có thể ghê gớm như thế!
Mộ Niệm Xuân cười hì hì nói với Mộ
Uyển Xuân: “Tỷ cũng mau mau bắt đi. Nếu không lại bắt phải thẻ mười bốn.”
Lời bóng gió này, chỉ có kẻ ngốc
mới không nghe ra.
Mộ Uyển Xuân cười, đứng lên, bốc
vào thẻ số sáu.
Chỉ còn lại duy nhất một thẻ trong
ống.
Mộ Nguyên Xuân tức muốn hộc máu,
nhưng cố kiềm chế không lộ ra, chỉ có thể bình tĩnh cầm thẻ cuối cùng. Nhìn
thấy số 14, Mộ Nguyên Xuân sầu não cực độ, thậm chí còn có tâm tư giết người.
Mộ Niệm Xuân nháy mắt mấy cái, lộ
ra nụ cười khả ái: “Đại tỷ lòng dạ khoan quảng, cố ý nhượng muội cùng tam tỷ
một hồi, chúng muội nên cảm tạ đại tỷ.“
Được tiện nghi lại còn làm trò.
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân cười
lạnh, trên mặt là sự khoan dung rộng lượng: “Tỷ muội với nhau, việc này có gì
mà khách sáo.“ Phong phạm ôn nhu vô cùng.
Không như vậy còn có thể như thế
nào? Trương Thị cùng Ngô Thị nhìn cô ta chằm chằm, rõ ràng là bảo vệ nữ nhi
mình, cô là một thân một mình, phải biết lùi biết tiến.
Có điều chuyện này không quan
trọng, cô ta sẽ dựa vào chính bản thân mà đi.
Cô ta đã luyện kỳ nghệ nhiều năm,
cho dù Mộ Niệm Xuân có giở trò gì đi nữa cũng không ngăn được cô ta tỏa sáng.
Đã thấy Mộ Niệm Xuân bốc thăm số 1
đứng ở giữa đình.
Bởi vì màn thi thơ Mộ Niệm Xuân
rất xuất sắc nên lúc này bắt đầu màn thi mới, lại đứng số một, tất cả mọi người
đều rất chú ý. Không biết vị Mộ tứ tiểu thư này có thể khiến mọi người kinh
ngạc nữa hay không.
Kinh hỉ rất nhanh đã tới!
Mộ Niệm Xuân đã cười cười nói:
“Tiểu nữ không am hiểu âm luật, sở trường chính là trù nghệ. “
Lời chưa dứt liền có người phì
cười. Vị Mộ tứ tiểu thư này, thật là không thể tìm được từ nào mà hình dung.
Không những không thấy buồn vì âm luật không giỏi mà còn đứng trước mặt nhiều
người đĩnh đạc tuyên bố như thế, quả nhiên là dũng khí.
Thái tử phi cũng bị chọc cười,
khó có lúc nói đùa: “Vậy tiểu thư định thể hiện sở trường thế nào? Làm đồ ăn
ngon cho chúng ta thưởng sao? “
Lời vừa nói ra, mọi người đều che
miệng nở nụ cười.
Trương Thị không dám ngẩng đầu.
Nha đầu này, trước khi đi đã dặn phải ngoan ngoãn, giờ thì bộc lộ hết cả.
“Đại tẩu, đừng xấu hổ, nếu Niệm
Xuân đã nói như thế này, khẳng định đã có quyết định của mình.” Ngô Thị cười an
ủi.
Quả nhiên, rất nhanh nghe thấy Mộ
Niệm Xuân cười nói: “Dĩ nhiên rồi. Nhưng ở đây không có đồ gì cả, chỉ cần đưa
đồ tiểu nữ yêu cầu tới là được.”
Thái tử phi nhất thời có hưng trí,
hào phóng đáp ứng.
Lập tức có một mama quản sự đi
tới, thấp giọng dò hỏi Mộ Niệm Xuân cần gì, sau đó nhanh chóng đi chuẩn bị.
Mộ Niệm Xuân thi lễ cáo lui.
Nghênh đón nàng là nụ cười giễu
cợt của Mộ Nguyên Xuân cùng thần sắc lo lắng của Trương Thị.
“Niệm Xuân, con làm gì vậy?”
Trương Thị cố hết sức nhỏ giọng: “Tùy ý đàn một bài cũng được, trù nghệ làm cái
gì?”
Qua hôm nay, việc Mộ tứ tiểu thư
thể hiện trù nghệ chắc sẽ lan nhanh. Khẳng định là sẽ được coi “tài năng đặc
biệt”.
Ở đây đều là những nữ quyến huân
quý đứng đầu kinh thành, hôm nay từ miệng họ loan tin đi, còn ai dám đến hỏi Mộ
Niệm Xuân?
Tưởng tượng đến việc này, Trương
Thị không khỏi ai thán trong lòng.
Mộ Niệm Xuân tươi cười nói: “Mẹ,
mẹ yên tâm, con làm gì cũng đã có suy tính trong lòng.”
Lúc này thật không nên nhiều lời,
Trương Thị chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt lại. Trong lòng âm thầm cầu nguyện,
Hà Hoa yến mau kết thúc đi. Không biết sau khi kết thúc sẽ xảy ra chuyện tình
gì nữa.