Tề Vương hiển nhiên không cảm thấy
thẹn: “Nghe nói Ngũ tẩu thiết Hà Hoa yến, ta nhất thời tò mò, liền kéo thái tôn
cùng nhau trốn học.”
Thái tử phi: “…”
Chuyện này đáng tự hào lắm phải
không, vì cái gì mà hắn nói rõ ràng thế?
Chúng huân quý nữ quyến ai chẳng
biết tính tình vị Tề Vương điện hạ này, nghe nói vậy đều không nhịn được ý
cười.
Mọi người đều cảm thấy vị Tề vương
điện hạ này tuy tùy hứng nhưng lại rất thú vị. Tâm tư thiếu nữ như con nai đi
loạn, lén lút nhìn chàng không ít. Nhất là Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ,
đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tề Vương, gần như không chớp mắt.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Ánh mắt Mộ Nguyên Xuân lướt qua Tề
Vương, dừng trên người Chu Diễm.
So với tướng mạo tuấn mỹ chói mắt
của Tề Vương. Thái tôn Chu Diễm tướng mạo không tính là xuất chúng. Bất quá
gương mặt viên nhuận cùng dáng người phúc hậu. Quan trọng hơn, hắn là trưởng tử
đương kim thái tử, là thái tôn tôn quý Đại Tần.
Chu Diễm phát hiện ánh mắt Mộ
Nguyên Xuân, lặng yên ngẩng đầu, trong nháy mắt bị đôi mắt như nước kia hút
hồn, tim đập loạn.
La Ngọc đứng bên Chu Diễm, tưởng
là biểu muội nhìn mình, lập tức mỉm cười.
Đáng thương La Ngọc, giờ phút này
tâm tư Mộ Nguyên Xuân đã thay đổi.
Mộ Niệm Xuân thản nhiên nhìn Mộ
Nguyên Xuân một cái, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Kiếp trước Mộ Nguyên Xuân sáng
chói ở Hà Hoa yến, giành được tâm ý thái tử phi. Thái tôn một mảnh tình thâm
với cô ta, bởi vậy, rất nhanh giành được vị trí thái tôn phi.
Đời này, có nàng thay đổi, hết thảy
đều đã bất đồng.
Thái tử phi không có cảm giác quá
đặc biệt với Mộ Nguyên Xuân, gia thế Mộ gia không đủ trở thành nhạc gia thái
tôn, cho dù là thái tôn vẫn yêu thích Mộ Nguyên Xuân cũng không cách nào thay
đổi quyết định thái tử phi.
Dã tâm của Mộ Nguyên Xuân, nhất
định thất bại.
Lúc này, thái tử phi rốt cuộc bình
tĩnh trở lại, cất tiếng nói: “Hà Hoa yến đã kết thúc. Ta đang định cho người đi
hái hoa sen.”
Tề Vương lập tức cười nói: “Ngũ
tẩu, việc hái hoa sen rất đơn giản, không cần làm phiền người khác, để ta cùng
thái tôn đảm nhiệm chuyện này.”
“Không được!” Thái tử phi không
chút nghĩ ngợi đích cự tuyệt: “Đệ cùng Chu Diễm đều là thân phận tôn quý, chẳng
may rơi xuống nước thì làm sao?”
Còn có một lý do không thể nói ra,
tặng hoa sen cho các thiếu nữ, nếu Chu Diễm tự mình tặng, khó trách có những
suy nghĩ nổi lên.
Đáng tiếc, chuyện Tề Vương điện hạ
muốn làm, cho tới bây giờ không ai ngăn được.
“Ngũ tẩu yên tâm, kỹ năng bơi của
ta rất tốt. Kỹ năng bơi của thái tôn cũng không kém, nếu rơi xuống hồ nước cũng
không sao.” Tề Vương nhếch miệng cười, kéo Chu Diễm cùng đi tới bên hồ.
Chu Diễm vốn thập phần không tình
nguyện, Tề Vương thấp giọng nói: “Cháu không nghĩ tự mình hái một đóa hoa tặng
người trong lòng sao?”
Bước chân Chu Diễm liền nhanh lạ
thường.
Thái tử phi vừa tức vừa buồn cười,
trước mặt mọi người không tiện nói nhiều, chỉ có thể lựa chọn cách cười khổ một
tiếng. Áy náy nói với mọi người: “Tề Vương luôn luôn tùy hứng, cả phụ thân cũng
không có biện pháp với hắn. Ta thân làm tẩu tử cũng không quản được hắn. Thỉnh
mọi người chờ chốc lát.”
Mọi người dĩ nhiên nghe lệnh.
Tề Vương giỏi nhất ăn uống du
ngoạn, chuyện du thuyền là bình thường, ngồi thuyền gỗ như ngồi chơi.
Nhưng Chu Diễm thì lại khác, lần
đầu đi thuyền gỗ, bước xuống mạnh quá khiến thuyền dập dềnh, thiếu chút rơi
xuống nước. May mắn Tề Vương kịp thời ổn định lại thuyền, nếu không, hôm nay
Chu Diễm mất hết mặt mũi với mọi người.
Chu Diễm chưa kịp định thần thì đã
nghe thấy tiếng nữ tử cười khúc khích, hắn đỏ mặt.
“Khâm phục.” Tề Vương đánh giá hắn
liếc mắt một cái, không ngừng thở dài: “Nhìn cháu có dáng vẻ thế mà có nữ nhân
thích được, mà sao cháu lại đỏ mặt lên thế, chẳng giống nam nhân chút nào.”
Tâm tư nam nhân yếu ớt của Chu
Diễm bị đả kích, sau một lục mới không phục phản bác: “Thập tứ thúc, thúc không
phải nói khích cháu, còn hơn có người da mặt dày không đỏ mà tứ tiểu thư Mộ gia
đối với thúc vẫn lạnh như nước.”
Tề Vương: “…”
Sắc bén! Tự nhân là da mặt dày Tề
Vương cũng nghẹn không nói được gì. Một lát sau mới ngoài cười nhưng trong không
cười nói: “Thái tôn điện hạ, còn có mười mấy thiếu nữ đang chờ hoa sen đấy,
cháu đừng ngồi đọ thông minh với ta nữa, không sợ các nàng chờ sốt ruột sao.”
Chu Diễm: “…”
Một lần nữa bại dưới tay thúc
thúc! Thôi cũng không phải ngoại lệ, quên đi, chăm chú đi hái sen thôi!
Tề Vương nở nụ cười cười, khó có
dịp không phản bác.
Vì miễn cho mọi người chờ đợi
trong lo lắng ngượng ngùng, thái tử phi cho vũ cơ lên diễn vài ca khúc.
Nhưng mà, có Tề Vương cùng thái
tôn ở hồ sen không ngừng đi qua đi lại, ai còn tâm tư thưởng ca múa.
Lục Vô Song si ngốc nhìn thiếu
niên trong hồ sen, trong đầu chợt nghĩ lại buổi gặp gỡ một tháng trước.
Ngày nào đó, phụ thân thiết yến,
Tề Vương cũng có mặt. Nàng đối với vị hoàng tử nổi danh kinh thành này thập phần
tò mò, trộm tránh ở sau tấm bình phong nhìn trộm hắn.
Thiếu niên một thân cẩm bào, tuấn
mỹ, quý khí vô cùng. Khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đầy mị hoặc. Toàn thân
giống như tán phát ánh sáng, gần như nàng trúng lưới tình.
Tính nàng không phải là cô nương
thẹn thùng, lấy dũng khí chủ động gặp mặt. Vốn dĩ cho rằng với mỹ mạo của mình
nhất định có thể làm Tề Vương rung động, nhưng ngoài dự đoán, thái độ Tề Vương
lãnh đạm dị thường, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, liền phẩy tay áo
bỏ đi.
Chứng kiến sự lãnh đạm của hắn,
nàng không lui bước, ngược lại khơi dậy tâm tư háo thắng của nàng. Một tháng
này, nàng thường xuyên nghĩ đến buổi gặp gỡ, nghĩ muốn khiến hắn phải nhìn tới
mình.
Hôm nay, nàng rốt cuộc như nguyện
gặp hắn.
Nhưng hắn không liếc nhìn nàng một
cái.
Nhất định đến một ngày hắn phải
nhìn nàng. Tề Vương phi, định sẵn nàng làm!
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lưu ý đến
bộ dạng Lục Vô Song, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: “Con thu liễm một chút
đi.” Nhìn chòng chọc như thế, chỉ sợ người mù cũng nhìn ra được tâm ý của con
gái bà.
Lục Vô Song không yên lòng vâng
một tiếng, cuối cùng miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
“Tứ muội, muội nói xem liệu thái
tôn có tự mình tặng hoa cho chúng ta không?” Mộ Uyển Xuân nhỏ giọng hỏi.
Mộ Niệm Xuân bật cười, trêu ghẹo: “Cũng
chưa chắc là không. Tam tỷ, tỷ muốn chỉnh trang lại dung nhan lần nữa không?”
Mộ Uyển Xuân cười đỏ má, dùng sức
nhéo tay Mộ Niệm Xuân. Mộ Niệm Xuân làm bộ hô đau, trong lòng nghĩ lời Mộ Uyển
Xuân vừa nói.
Nếu Chu Diễm thật sự có tâm tặng
hoa sen, người không nghi ngờ gì tất nhiên là Mộ Nguyên Xuân. Nhưng trước mặt
mọi người làm ra cử chi như vậy, cần dũng khí cực kỳ lớn, Chu Diễm không biết
có làm nổi.
Không chỉ mình cô ta, những cô gái
ở đây ai chẳng má hồng mắt sáng?
Nếu may mắn có thể được thái tôn
tự tay tặng hoa sen, còn ý nghĩa hơn cả “hoa sen” thái tử phi sai người hái
tặng. Những cô nương ở đây, ai trong lòng chẳng có ảo tưởng này?
“Cháu xem, bao nhiêu thiếu nữ đang
đợi thái tôn điện hạ tặng hoa, cháu đừng để các nàng thất vọng nhé.” Tề Vương
cười đầy bất chính.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Chu
Diễm lại đỏ mặt.
Hắn chỉ muốn tặng một cô gái, chỉ
có một.
Nhưng thập tứ thúc nói rất có lý,
nếu tự tay tặng hoa sen một mình Mộ Nguyên Xuân, chỉ sợ sẽ gây chú ý lớn. Lấy
tính tình mẫu phi, chắc chắn sẽ không vui, nói không chừng sẽ không vui với Mộ
Nguyên Xuân. Chẳng bằng tặng mỗi người một đóa, sẽ đỡ phiền toái hơn.
Bị tâm địa bất lương của người nào
đó lừa dối tẩy não, thái tôn điện hạ cố lấy dũng khí bắt đầu tặng hoa chúng
thiếu nữ.
Người đầu tiên là Tương tam tiểu
thư, nàng vừa kinh lại vừa vui đón lấy đóa sen trong tay thái tôn, hai má hồng
lên, xấu hổ nói: “Tạ ơn thái tôn điện hạ.”
Trong lòng Tương tam tiểu thư mừng
như điên, kích động không cách nào chế ngự được. Thái tôn điện hạ tự mình tặng
hoa mình!
Chờ lúc cô nàng mừng như điên
xong, liền thấy thái tôn điện hạ đưa một đóa hoa tới trước mặt Lục đại tiểu
thư.