Liên tiếp nhiều ngày, Liên Kiều
đều ở trong phòng”Dưỡng bệnh”.
Phương mama biện hộ cho Liên Kiều:
“Tiểu thư, Liên Kiều hầu hạ bên cạnh cô đã sáu năm, luôn trung thành và tận
tâm. Làm sao có thể bị tứ tiểu thư thu mua?”
Mộ Nguyên Xuân cười lạnh: “Bài thơ
vịnh hoa sen kia giải thích như thế nào?”
Phương mama cứng họng. Đúng vậy,
chuyện này rất khó giải thích, Liên Kiều không cách nào rửa sạch hiềm nghi.
“Phương mama, chuyện Liên Kiều ta
đều có tính toán, bà không cần quan tâm.” Mộ Nguyên Xuân lãnh đạm nói, mặt vô
cảm: “Bà rảnh rỗi, không bằng quản giáo hạ nhân cho tốt. Miễn sau này lại có
chuyện như vậy.”
Phương mama không dám mở miệng
nữa, vâng dạ rối rít, trong lòng dâng lên một trận hàn ý.
Sự nghi ngờ trong lòng tiểu thư
quá nặng! Liên Kiều hầu hạ bên người cũng đã sáu năm, không biết rồi sẽ rơi vào
kết cục gì.
Tiểu thư, nô tỳ nghe nói, Liên
Kiều sinh bệnh, ở trong phòng dưỡng bệnh đã nửa tháng vẫn chưa khỏi. Lão gia sợ
Liên Kiều lây bệnh cho đại tiểu thư, đã sai người đưa cô ta đi điền trang dưỡng
bệnh.” Thạch Trúc đi nghe ngóng về báo lại.
Chuyện Liên Kiều sinh bệnh, nửa
tháng này trong phủ trên dưới đều biết. Muốn biết tin về cô ta không khó.
Mộ Niệm Xuân hờ hững uh một tiếng,
đưa quạt phe phẩy cho mát.
Trời đã vào giữa hạ, sau cơn mưa
rào không khí hơi nồng. Thời tiết này, cực kỳ thích hợp uống nước quất.
Mộ Niệm Xuân thưởng một ngụm. Hài
lòng gật gật đầu, phân phó: “Thạch Trúc, em gọi Ngọc Trâm cùng Đinh Hương lại
đây. Kêu Đinh Hương đưa nước quất tới Tư Đức đường biếu tổ mẫu, Ngọc Trâm đưa
tới Lan Hương viện. Em đưa một phần tới chỗ biểu ca, bên thư phòng, ta tự mình
mang qua.”
Nàng an bài như thế này, đương
nhiên có dụng ý.
Đinh Hương có gan đến mấy cũng
không dám giở trò trước mặt Chu Thị. Bởi vậy, lệnh cho cô ta đến Tu Đức đường
là thích hợp nhất.
Trong lòng Thạch Trúc hiểu rõ, lập
tức vâng một tiếng, đi gọi Ngọc Trâm cùng Đinh Hương.
Từ Y Lan viện tới Vân Hiên không
gần, Thạch Trúc đi được một lúc toát mồ hôi: “Biểu thiếu gia, tiểu thư nói mang
nước quất sang cho cậu.”
Biểu muội luôn chu đáo cẩn thận.
Mỗi tối đều có một phần ăn khuya.
Trương Tử Kiều cười nói: “Hảo, ta
đã biết. Ta đọc nốt chỗ này liền đi nghỉ ngơi.”
Dưới ánh nến, gương mặt thiếu niên
là ý cười vui vẻ.
Thạch Trúc xem ở trong mắt, nhịn
không được mím môi cười. Tâm tư thiếu niên này đều lọt vào mắt, tiểu thư thông
minh, nhất định cũng rõ ràng! Tiểu thư thường xuyên làm ăn khuya sai nàng tặng
biểu thiếu gia. Hay là, tiểu thư cũng có ý với cậu ấy?
Không, phải biết không có khả
năng. Tề Vương điện hạ thân phận tôn quý tuấn mỹ vô song cũng còn không làm
tiểu thư động lòng, biểu thiếu gia tướng mạo gia thế không tính xuất chúng, sao
có thể?
Thạch Trúc nghĩ miên man, cười từ
biệt cáo lui.
Thạch Trúc đi rồi, Trương Tử Kiều
lại cúi đầu đọc sách, nhưng tâm động không chú tâm được. Trang sách dần hóa
thành hình ảnh ai đó…
Hai má Trương Tử Kiều đỏ lên, mãnh
liệt lắc đầu.
Trước khi mẫu thân rời đi có dặn
dò: “Con ở nhờ Mộ gia, nhớ nói năng cẩn trọng, làm việc cẩn thận, tuyệt không
được làm gì náo động, miễn cho cô con bị phiền hà.” Lại hàm xúc ám chỉ: “Con
không còn nhỏ, ta đã dặn cô con xem giúp con một mối môn đăng hộ đối. Chuyện gì
không đáng nghĩ, con chớ quan tâm.”
Trương Tử Kiều tính tình đơn thuần
chứ không ngu dốt, rất nhanh hiểu ý mẫu thân. Lấy gia thế Trương gia, thật sự
không xứng Mộ gia. Hắn tuyệt không thể sinh tâm tư với biểu muội, miễn cho ngày
sau khó xử.
Nhưng biết là một chuyện, có làm
được hay không lại là chuyện khác. Trên đời này khó khống chế nhất, chính là
lòng người.
Nghĩ đến việc này, Trương Tử Kiều
vốn đang chìm trong mật ngọt bỗng chốc thở dài.
“Cha, đêm nay con pha nước quất
cho cha, cha mau uống cho mát.” Mộ Niệm Xuân cười như hoa, ân cần bưng nước tới
bên bàn.
Mộ Chính Thiện cười ừ một tiếng,
đón lấy nước quất uống một ngụm, mặc dù không khoa tán gì nhưng nhìn ý cười nơi
khóe mắt đủ để thấy hết thảy.
“Hương vị thế nào ạ? Có phải trù
nghệ của con càng lúc càng tốt không?” Mộ Niệm Xuân cười hì hì.
Mộ Chính Thiện thích nhất bộ dạng
đáng yêu này của nàng, cười nói: “Phải phải phải, hiện giờ khắp kinh thành ai
mà không biết Mộ tứ tiểu thư trù nghệ cao minh.”
Sau Hà Hoa yến, bài thơ cùng kỹ
thuật dùng dao tỉa hoa của Mộ Niệm Xuân được thái tử phi khen không dứt nên mọi
người thi nhau truyền tai. Tuy nói trù nghệ không phải là phong nhã nhưng nữ tử
giỏi trù nghệ luôn là chuyện tốt.
“Cha! Cha cũng giễu cợt con!” Mộ
Niệm Xuân làm nũng khiến Mộ Chính Thiện cười vang vui vẻ.
Để Mộ Chính Thiện cao hứng, lần
này Mộ Niệm Xuân đúng là bất cứ giá nào. Làm những hành động này thật đúng là
nổi da gà, may là Mộ Chính Thiện nghe vào tai.
Thừa dịp tâm tình Mộ Chính Thiện tốt,
Mộ Niệm Xuân bắt đầu nói cho Trương Thị: “Cha, cha ngủ ở thư phòng, mẹ ngày
ngày đều nhắc tới cha trước mặt con.”
Mộ Chính Thiện cười cười, không
nói gì.
Nửa tháng nay, hắn đều ngủ ở thư
phòng, không tới phòng Trương Thị nửa bước.
Từ trước tới giờ, Trương Thị chưa
từng phải chịu lạnh nhạt thế này, bắt đầu còn có thể miễn cưỡng, thời gian dài,
mặc kệ Mộ Niệm Xuân khuyên thế nào cũng không được, ngày nào cũng khóc lóc.
Mộ Niệm Xuân đau đầu tìm mọi biện
pháp.
“Cha, cho dù cha giận mẹ thì cũng
đã nửa tháng rồi, giận chắc đã tiêu tan.” Mộ Niệm Xuân dịu dàng nói: “Tính mẹ
cha cũng biết mà. Nửa tháng nay mẹ ngoài mặt bình tĩnh nhưng sau lưng thì khóc
thầm. Trà không uống cơm không ăn, ngày ngày chờ cha tới.”
Thần sắc Mộ Chính Thiện có chút
biến đổi nhưng vẫn không nói gì.
Ngày xưa Mộ Chính Thiện tức giận,
nhiều nhất chỉ vài ngày sẽ hòa hảo với Trương Thị. Lần này hiển nhiên vô cùng
tức giận. Xem ra, nàng phải dùng chiêu cao nhất mới được.
Mộ Niệm Xuân nhanh chóng điều
chỉnh biểu tình, trong mắt rơm rớm nước: “Cha, van cầu cha đừng tức giận nữa.
Ngày nào mẹ cũng khóc, Phong Ca Nhi cũng không chú ý, con cũng không thoải
mái.” Nói xong, lệ chực rơi.
Không phải chỉ một mình Mộ Nguyên
Xuân biết dành đồng cảm của người khác. Rốt cuộc tâm Mộ Chính Thiện hướng ai,
rất nhanh sẽ biết.
Quả nhìn Mộ Chính Thiện mềm lòng,
nhìn đôi mắt đỏ lên của nữ nhi, liền thở dài nói: “Niệm Xuân, con đừng khóc, ta
về phòng là được.”
Thành công thu phục!
Trong lòng Mộ Niệm Xuân vui mừng,
ngoài mặt vẫn khóc lóc nói: “Con biết là cha thương đại tỷ nên mới giận mẹ.
Nhưng cha cũng hãy nghĩ lại, mỗi ngày mẹ phải quản lý việc trong phủ, chiếu cố
con cùng Phong Ca Nhi rồi Tử Kiều biểu ca, tuy có tâm chiếu cố đại tỷ nhưng
không có sức cùng thời gian. Hơn nữa đại tỷ mẫn cảm, mặc kệ mẹ làm gì, trong mắt
tỷ ấy cũng biến thành dụng ý khác. Chứ sao mẹ có thể không yêu thương đại tỷ.”
Mẹ kế không thương con chồng vốn
không có gì lạ, không phải do mình sinh ra, nhìn gì cũng không thuận mắt.
Trương Thị vẫn có thể đối xử bình thường với Mộ Nguyên Xuân đã là không dễ dàng
gì.
Lại nói, Mộ Nguyên Xuân không phải
quả hồng mềm, Trương Thị cũng không dễ dàng gì.
Mộ Niệm Xuân ôn nhu bày tỏ, Mộ
Chính Thiện tự nhiên có thể nghe ra.
Mộ Chính Thiện im lặng một lát,
thấp giọng nói: “Niệm Xuân, ta biết mẹ con cũng có khó xử. Tâm tư Nguyên Xuân
quá nặng, không muốn mở lòng, con thì còn quá ngây ngô khờ dại, cho nên mẹ con
không muốn đặt quá nhiều tâm tư trên người nó.”
Ngây ngô khờ dại?
Nếu Mộ Nguyên Xuân nghe được câu
này, hẳn là cười lạnh. Nếu luận giảo trá âm hiểm, còn có ai có thể đấu lại được
Mộ Niệm Xuân?
“Mặc kệ thế nào, Nguyên Xuân luôn
là trưởng nữ của ta. Mẹ nó mất sớm, từ nhỏ nó lớn lên ở nhà cậu. Nói cho cùng,
ta làm cha mà có nhiều thiếu sót với nó và Trường Hủ.” Mộ Chính Thiện nói: “Cho
nên, ta phải để mẹ con biết, tuyệt không thể đối đãi không công bằng với Nguyên
Xuân.”
Lời này Mộ Chính Thiện nghĩa là,
phụ thân xót ái nữ.
Nhưng mà, trong mắt Mộ Niệm Xuân,
có chút chói mắt.
Kiếp trước nàng bị buộc thay thế
Mộ Nguyên Xuân nhập cung, lúc ấy, Mộ Chính Thiện đang làm gì?
Thích nghe lời ngọt ngào, Mộ Chính
Thiện luôn như vậy, cho nên, Mộ Nguyên Xuân mới có cơ hội bức mẹ con nàng tới
đường cùng.
Mộ Chính Thiện như vậy có tính là
người cha tồi? Hai nữ nhi đều có oán giận hắn.