Dung phi mỉm cười ban thưởng ngồi. Chu
Thị vội tạ ơn, chối từ một lúc mới ngồi xuống. Đưa mắt nhìn một cái, trong lòng
không khỏi thầm khen một tiếng.
Mày liễu, mắt như hồ nước mùa thu, môi
đỏ thắm, phong tư trác tuyệt.
Hảo Dung phi tuyệt sắc động lòng người.
Có thể từ thân phận một cung nữ được
thánh sủng một bước lên mây, lại còn được dưỡng dục hoàng tử. Trong cung không
thiếu mỹ nhân, có thể bộc lộ tài năng lại càng ít ỏi. Vị Dung phi nương nương
coi như là hiếm có.
Chu Thị cung kính hỏi: “Dung phi nương
nương kêu riêng lão thân tới đây, không biết là có chuyện gì?”
Dung phi thân thiết hòa ái cười nói:
“Bản cung thỉnh riêng lão phu nhân lại đây, có cái yêu cầu quá đáng. Bản cung
giúp hoàng hậu nương nương thắp hương lễ Phật, mỗi ngày sao chép kinh Phật, một
mình không khỏi có chút cô tịch lạnh lùng. Ngày hôm qua bản cung thấy tứ tiểu
thư quý phủ, cảm thấy nàng trí tuệ lanh lợi, cùng bản cung thập phần hợp ý. Cho
nên, bản cung muốn mời tứ tiểu thư ở Từ Vân am mấy ngày, làm bạn nói chuyện
giải buồn cùng bản cung. Không biết lão phu nhân đáp ứng không?”
Chu Thị vạn vạn không dự đoán được Dung
phi lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhất thời sững sờ.
Được Dung phi nương nương nhìn vào mắt
đương nhiên là chuyện tốt. Có thể ở lại Từ Vân am làm bạn với Dung phi, tựa hồ
lại có chút không ổn…
“Bản cung đưa ra yêu cầu, có phải hay
không làm cho lão phu nhân khó xử?” Dung phi thấy Chu Thị không nói gì, cười
nói: “Nếu khó xử, coi như bản cung chưa nói gì.”
Chu Thị lập tức phục hồi tinh thần lại,
cười nói: “Nửa điểm cũng không khó xử. Niệm Xuân có cơ hội làm bạn nương nương,
là phúc khí của nó. Lão thân đang âm thầm vì nó cao hứng, nhất thời chưa kịp
đáp lời, khiến nương nương sinh hiểu lầm. Lão thân trở về nói cho con bé một
tiếng, để nó đến bên nương nương.”
Dung phi mỉm cười: “Nếu lão phu nhân
đồng ý, vậy thì bản cung an tâm.”
Chu Thị cười nói: “Niệm Xuân còn nhỏ,
nói chuyện làm việc khó tránh khỏi không chu toàn. Nếu khiến nương nương mất
hứng, xin nương nương giáo huấn.”
Dung phi mím môi cười: “Mộ tứ tiểu thư
thông minh đáng yêu, bản cung rất thích yêu thích. Làm sao giáo huấn chứ.”
Bên môi đang cười kia hiện lên ý vị thâm
trường.
Chu Thị trở về viện, tâm tình phức tạp
nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, sau đó phân phó: “Chúng ta hồi phủ, Niệm Xuân. Cháu
tạm thời ở đây mấy ngày. Vừa vặn đã thu thập thỏa đáng, cháu tới chỗ Dung phi
nương nương đi…”
Chu Thị hít sâu một hơi, trầm tĩnh nói:
“Dung phi nương nương cảm thấy cháu trí tuệ lanh lợi, có ý lưu cháu lại mấy
ngày làm bạn. Ta đã thay cháu chấp thuận.”
Lời vừa nói ra, mỗi người một sắc mặt.
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lên một
tia ghen ghét. Rõ ràng cô ta mới là người xuất sắc ưu tú nhất trong số tỷ muội,
vì gì Dung phi nhìn trúng cũng là Mộ Niệm Xuân?
Ngô thị cùng Mộ Uyển Xuân sắc mặt cũng
không tốt nhìn đi nơi khác.
Trương Thị lại kinh hỉ không thôi, trong
mắt lóe lên đắc ý kiêu ngạo, lập tức thúc giục: “Niệm Xuân, Dung phi nương
nương ưu ái con, là phúc khí của con. Còn không mau đi qua, trăm ngàn đừng làm
cho Dung phi nương nương chờ sốt ruột.”
Trên mặt Mộ Niệm Xuân không có nửa điểm
thụ sủng nhược kinh, biết rõ không có gì hy vọng từ chối, vẫn thử thuyết phục
Chu Thị: “Tổ mẫu, tính cháu vội vàng hấp tấp. Chỉ sợ không cẩn thận va chạm
nương nương. Vẫn nên dịu dàng cự tuyệt ạ.”
Dung phi cố ý lưu lại nàng, nghĩ cũng
biết không có chuyện gì tốt.
E ngại tất cả mọi người ở đây, Chu Thị
không tiện nói rõ, chỉ lập lại: “Dung phi nương nương mở miệng, ta đã thay cháu
đáp ứng.”
Dung phi tự mở miệng, Mộ gia nào có
đường cự tuyệt? Mặc kệ nguyện ý hay không, cũng chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Điểm này. Mộ Niệm Xuân tự nhiên rất rõ
ràng.
Trong lòng Mộ Niệm Xuân cố đem bất mãn
cùng tức giận kiềm chế xuống, mềm mại nói vâng. Trong lòng lại dâng trào ý chí
chiến đấu.
Mặc kệ Dung phi muốn làm cái gì, cứ việc
phóng ngựa lại đây đi! Trải qua đủ loại kiếp trước, lòng của nàng sớm kiên cố,
ngay cả mưa gió bất ngờ, cũng không sợ hãi!
Trương Thị đưa Mộ Niệm Xuân tới viện
Dung phi ở. Trước khi đi ngàn dặn dò vạn dặn, chung quy lại là, hảo hảo làm bạn
với Dung phi nương nương, tranh thủ vài phần yêu quý của Dung phi nương nương.
Chỉ cần làm cho Dung phi nương nương cao hứng, có lẽ vị trí Tề Vương phi chính
là của nàng.
Mộ Niệm Xuân nghe dở khóc dở cười.
Việc này thật sự phức tạp, nói hai ba
câu căn bản giải thích không rõ. Đơn giản nhất là không nói gì nữa, gật đầu bừa,
cuối cùng cũng tiễn Trương Thị đi.
Lục La dẫn Mộ Niệm Xuân đến trong phòng
nghỉ: “Phòng này hơi nhỏ, bất quá, coi như sạch sẽ. Ủy khuất tứ tiểu thư.”
Đâu chỉ là hơi nhỏ một ít! So với gian
phòng khách Trương Tử Kiều ở còn nhỏ hơn. Ngoài cái giường chỉ đặt vừa cái bàn.
Hai người đứng đã thấy chật.
Rõ ràng đây là nơi cho hạ nhân ở.
Đường đường Mộ gia tứ tiểu thư, chưa
từng chịu quá khuất nhục như vậy! Cho dù đối phương là nương nương trong cung,
cũng không thể khi dễ người ta thế!
Thạch Trúc nóng mặt, đang tức giận muốn
mở miệng, Mộ Niệm Xuân đã cười đáp: “Nơi này tốt lắm, không có gì ủy khuất. Làm
phiền Lục La cô nương lo lắng.”
Thạch Trúc đành đem lời định nói nuốt
xuống.
Lục La thấy Mộ Niệm Xuân cười không có
nửa điểm dị sắc, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Vị Mộ tứ tiểu thư này, mới mười hai,
mười ba tuổi, đã có khí độ như thế, không thể khinh thường. Nương nương cố ý
sai mình làm việc này, thật không quá phúc hậu.
“Tứ tiểu thư nghỉ ngơi chút đi, lúc này
nương nương đang chép kinh Phật. Chờ khi rảnh, sẽ mệnh nô tỳ đến thỉnh tứ tiểu
thư đi qua.” Ngữ khí Lục La không tự giác có thêm phần tôn kính.
Mộ Niệm Xuân mỉm cười gật đầu.
Sau khi Lục La rời đi, Thạch Trúc lập
tức oán giận: “Tiểu thư, vị Dung phi nương nương này thật sự hơi quá đáng. Rõ
ràng là cố ý nhục nhã cô.”
Mộ Niệm Xuân không chút để ý cười nói:
“Nếu em để ở trong lòng, đó là nhục nhã. Nếu không ngại, thì cái gì cũng không
phải. Chuyện nhỏ này vì sao phải sinh khí.”
Nói là nói như vậy, nhưng chuyện tới
trước mắt, có ai có thể nhẫn không tức giận?
Thạch Trúc cắn cắn môi, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Dung phi nương nương có ý không tốt. Cô nhất định
phải cẩn thận một chút.”
Mộ Niệm Xuân tán dương nhìn Thạch Trúc:
“Em nói đúng. Tề Vương đêm qua cố ý tìm ta nói chuyện, chỉ sợ Dung phi đã biết.
Trong lòng bà ấy không vui, cố ý lưu ta lại, không thể thiếu chuyện làm khó dễ
cho ta. Nếu ta xúc động nói lời không nên, sẽ là lý do gây nên chuyện. Cho nên,
ta phải tỉnh táo, không thể nhất thời phẫn nộ.”
Thạch Trúc tinh tế thưởng thức mấy câu
nói đó, rất nhanh cân nhắc ra hàm xúc ý tứ trong đó, có chút xấu hổ nói: “Thật
xin lỗi, vừa rồi nô tỳ thái quá. Nếu không phải tiểu thư ngăn cản kịp lúc, chỉ
sợ đã gây rắc rối…”
“Thạch Trúc, em một lòng che chở cho ta,
lòng ta cao hứng còn không kịp, làm sao lại giận em.” Mộ Niệm Xuân nhìn Thạch
Trúc, ánh mắt trong suốt mà ấm áp: “Mẹ cùng tổ mẫu đều đi rồi, hiện tại chỉ có
hai chúng ta. Em có sợ không?”
Thạch Trúc không chút nghĩ ngợi đáp:
“Không sợ. Chỉ cần cùng tiểu thư ở một chỗ, nô tỳ không sợ gì cả.”
Hốc mắt Mộ Niệm Xuân nóng lên, trong
lòng ấm áp: “Hảo, chúng ta chủ tớ đồng lòng, mặc kệ là ai làm khó dễ cũng không
sợ.”
Đợi nửa ngày, vẫn như cũ không thấy Dung
phi phái người đến. Thạch Trúc nhịn không được nói thầm: “Dung phi nương nương
chưa chép xong kinh Phật sao?”
Mộ Niệm Xuân bật cười: “Em thật sự nghĩ
bà ta chép kinh Phật sao.”
Thạch Trúc xấu hổ.
“Nếu đúng như ta đoán, hôm nay bà ta sẽ
không gặp ta.” Mộ Niệm Xuân cười nói: “Dù sao ở đây cũng không có việc gì,
không bằng ra ngoài đi dạo.”
Thạch Trúc sửng sốt: “Đi đâu ạ?”
Mộ Niệm Xuân thản nhiên cười nói: “Đi
phòng bếp đi! Thiện Năng đại sư đã đáp ứng ta, muốn học làm thức ăn chay thì
tìm bà ấy. Nếu ở lại, thừa dịp mấy ngày này đi học bản lĩnh của bà ấy.”
Kỳ thật đây mới chính là nguyên nhân
tiểu thư nguyện ý lưu lại!
Thạch Trúc bị hưng phấn của Mộ Niệm Xuân
cuốn hút, cười gật đầu.
Khi thân ảnh Mộ Niệm Xuân xuất hiện ở
phòng bếp. Thiện Năng cơ hồ nghĩ hai mắt của mình có vấn đề: “Sao cô lại tới
nữa?” Nữ quyến Mộ gia không phải đều đi rồi sao? Vì sao Mộ Niệm Xuân không cùng
rời đi?
Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm đáp: “Ta luyến
tiếc trù nghệ của đại sư, cho nên ở lại.”
Thiện Năng nhanh chóng khôi phục biểu
tình cứng nhắc, suy nghĩ chút, liền đoán tới tám chín phần: “Không phải là Dung
phi nương nương cố ý lưu cô lại chứ.”
Đây là kỹ xảo của nhóm phi tần trong
cung.
Nghĩ muốn trị ai liền lấy cớ giữ bên
mình. Kín đáo làm khó dễ nhục nhã, chờ đối phương gây sai lầm, quang minh chính
đại xử lý. Làm cho người ta không thể kêu oan!
Dung phi này, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi
tính toán chi li. Bất quá chỉ đắc tội nữ quan bên người bà ta, liền không
buông tha, thật là có chút quá phận.
Mộ Niệm Xuân cười: “Đại sư quả nhiên
thông minh, ta còn chưa nói liền đoán trúng.”
Thiện Năng rất quen thuộc với những mánh
khóe ở trong cung…
Lúc này đây, Thiện Năng không giả bộ
nghe không hiểu, nghiêm túc nhắc nhở: “Dung phi cố ý lưu cô lại, là có lý do
của bà ta. Cô làm việc nên trăm ngàn cẩn thận, không được làm ra sai lầm. Bằng
không, đến lúc đó không ai có thể cứu được cô.”
Không đợi Mộ Niệm Xuân đáp lại, lại cau
mày nói: “Cô không ngoan ngoãn ở trong phòng đợi, chạy tới phòng bếp làm gì?
Vạn nhất Dung phi nương nương cho triệu kiến, cô cố tình không ở, thật không
ổn…”
Khó có lúc Mộ Niệm Xuân không phản bác,
im lặng nhu thuận nghe. Con ngươi hắc bạch phân minh bình tĩnh nhìn Thiện Năng.
Thiện Năng không quen, hỏi: “Bần ni nói,
cô nghe lọt không?”
Mộ Niệm Xuân chớp chớp mắt, bỗng nhiên
nở nụ cười: “Đại sư, hôm nay ta mới phát hiện, nguyên lai thời điểm đại sư
giảng giải, cũng thật dong dài.”
Thiện Năng: “…”
Nha đầu này còn hơn hồ ly giảo hoạt, ai
có thể làm khó chứ? Bản thân thật sự quan tâm quá nhiều rồi.