Niệm Xuân Quy

Chương 79: Vô song



Lần gặp mặt mẹ chồng tương lai đầu tiên, không khí hòa hợp.

Lục Vô Song thu liễm kiêu ngạo, cố ý xu nịnh lấy lòng, có vẻ ôn nhu nhu thuận.

Dung phi đối với con dâu tương lai mình chọn thập phần vừa lòng về dung mạo gia thế, ngữ khí nhẹ nhàng, thái độ thập phần thân thiết. So sánh với vừa rồi đối Mộ Niệm Xuân lãnh đạm đề phòng, không thể so sánh nổi.

Người ta tán gẫu sôi nổi như vậy, Mộ Niệm Xuân tự giác quyết định rời đi. Miễn cho chính mình đứng ở nơi này làm liền người ta hứng trí nói chuyện.

Mộ Niệm Xuân dò xét thời gian, tiến lên cười nói: “Dung phi nương nương, nếu không còn chuyện gì, tiểu nữ đi phòng bếp.”

“Cũng tốt.” Dung phi làm như tâm tình không tệ, miệng cười nói: “Ngươi đi phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn chay chút, giữa trưa vừa lúc lưu Lục đại tiểu thư bồi bản cung cùng nhau dùng bữa.”

Lục Vô Song cười tiếp lời: “Nhận được Dung phi nương nương ưu ái, Vô Song tạ ơn. “

…… Này hai vị thật đúng là không khách khí, coi nàng là đầu bếp mà sai bảo!

Gương mặt Mộ Niệm Xuân vẫn bình thản như cũ, cười thi lễ cáo lui.

Ra sân, Mộ Niệm Xuân hứng trí dào dạt nhìn về phía Thạch Trúc. Thạch Trúc bị nhìn, sửng sốt: “Tiểu thư, vì sao nhìn nô tỳ như thế?”

“Ta đang chờ em sinh khí!” Mộ Niệm Xuân cười trêu chọc: “Dung phi nương nương cùng Lục đại tiểu thư lấy ta làm đầu bếp nữ, em không tức giận mới là việc lạ.”

Thạch Trúc hồng hồng má, sau đó nói: “Tiểu thư cũng quá coi thường người. Hiện tại nô tỳ đã biết rõ, tiểu thư căn bản không nghĩ gả cho Tề Vương điện hạ, ước gì Dung phi nương nương không thích cô. Hiện tại Lục đại tiểu thư đến đây, Dung phi nương nương vừa mắt cô ta. Trong lòng tiểu thư lúc này nhất định cao hứng! Nếu tiểu thư cao hứng, nô tỳ cũng không có gì tức giận.”

Quả nhiên hiểu được! Mộ Niệm Xuân mỉm cười: “Em biết là tốt rồi, bây giờ chúng ta đi phòng bếp.”

Nàng thà ở phòng bếp, cũng không nguyện cùng Dung phi Lục Vô Song giao tiếp.

Giữa trưa, Dung phi quả nhiên lưu lại Lục Vô Song dùng cơm trưa.

Tiêu chuẩn đồ ăn chay Từ Vân am là bốn món chay một canh, cho dù là cơm trưa Dung phi nương nương cũng ấn theo quy củ đó, chính là làm tinh xảo hơn chút. Dung phi liếc mắt một cái, nhận ra đồ ăn có sự khác biệt.

Vẫn là đậu hũ rau xanh, bí đao… như trước nhưng được phối hợp thập phần mới mẻ. Đậu hũ nấu cùng bí đao, rau xanh nấu chút mộc nhĩ, đậu cắt thành miếng nhỏ, trộn cùng rau thơm. Canh măng tươi. Cộng thêm món cà tím nóng hổi thơm vô cùng.

Tạm thời bất luận hương vị như thế nào, sắc hương này thật dụ hoặc.

Dung phi gắp một miếng bí đưa vào miệng, cảm thấy vị tươi mới, lại rất ngọt. Nhịn không được tán một tiếng hảo. Mộ Niệm Xuân này, tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng nhưng trù nghệ rất cao minh.

Lục Vô Song thưởng một miếng cà tím. Không tình nguyện khen một câu: “Mộ tứ tiểu thư quả nhiên trù nghệ hơn người, làm cho người ta không tự giác tán thưởng.” Mọi thứ của cô ta đều có người làm thay, không cần phải xuống bếp. Lúc này hiển nhiên ảm đạm.

Dung phi là người nhạy cảm, thấy Lục Vô Song tươi cười miễn cưỡng, liền đoán trúng cô ta suy nghĩ cái gì. Từ từ cười nói: “Trên đời này nào có ai thập hoàn thập mỹ. Tiểu thư tướng mạo gia thế đã muốn chiếm mười phần, trù nghệ hơi yếu một chút cũng không tính là gì. Vì sao lại lấy khuyết điểm của mình so với sở trường duy nhất của Mộ tứ tiểu thư?”

Lục Vô Song được khen nở gan nở ruột, nhất là câu “sở trường duy nhất” kia, tinh thần và thể xác cảm giác thư sướng vô cùng. Đúng vậy, Mộ Niệm Xuân trừ bỏ trù nghệ, còn có thể có gì so được với mình?

Lục Vô Song ra vẻ thẹn thùng cúi đầu: “Nương nương khen ngợi như thế. Vô Song hổ thẹn không dám nhận.”

Dung phi cười nói: “Bản cung vừa thấy tiểu thư liền cảm thấy hợp ý, về sau kêu khuê danh Vô Song được chứ?” Kêu khuê danh, tự nhiên biểu lộ sự thân thiết tùy ý vô cùng.

Trong lòng Lục Vô Song mừng thầm, cười nói: “Có thể được nương nương ưu ái, thật sự là Vô Song đã tu luyện mấy đời phúc khí.”

Dùng cơm trưa xong, Dung phi có thói quen nghỉ ngơi một lát.

Lục Vô Song thức thời đứng dậy cáo lui.

Dung phi mỉm cười nói: “Bản cung một mình thắp hương lễ Phật, khó tránh khỏi có chút tịch liêu. Nếu tiểu thư có thời gian rảnh, không ngại đến nói chuyện với ta.”

Lục Vô Song vui vẻ cười đáp ứng.

Rời khỏi viện Dung phi, Lục Vô Song mới phát ra nụ cười từ nội tâm.

Thật tốt quá! Cuối cùng không uổng công chính mình hao hết tâm tư chạy đến Từ Vân am. Chỉ cần lấy được niềm vui của Dung phi nương nương, vị trí Tề Vương phi khẳng định là của cô ta, ai cũng đừng mơ tưởng cướp đi.

Đang nghĩ vậy, chủ tớ Mộ Niệm Xuân đã đi tới.

Đã đối mặt, tự nhiên khách khí hàn huyên vài câu.

Lục Vô Song cười khen: “Mộ tứ tiểu thư trù nghệ hơn người, hôm nay ta có lộc ăn. Ngay cả Dung phi nương nương cũng khen cô trù nghệ cao siêu.”

Nói thật êm tai. Nhưng bộ dạng kiêu căng kia, làm cho người ta nhận ra không phải thật lòng.

Mộ Niệm Xuân coi như không thấy sự kiêu căng ấy, cười nhẹ đáp: “Điểm trù nghệ ấy không quan trọng. Lục đại tiểu thư quá khen rồi.”

Lục Vô Song ra vẻ lơ đãng nói: “Dung phi nương nương nói ngày thường tịch mịch không người nói chuyện, dặn dò riêng ta ngày sau thường đến. Về sau hai chúng ta có cơ hội gặp mặt nhiều rồi.”

Thật khâm phục! Nhìn khoe khoang kìa.

Mộ Niệm Xuân tiếp tục mỉm cười: “Đây thật là một tin tức tốt.”

Lục Vô Song chiếm thượng phong, tâm tình vô cùng sung sướng, tỏ vẻ tôn quý cười nói: “Cũng là thường xuyên gặp, xưng hô không tránh khỏi khách sáo. Không bằng theo thứ tự, gọi tỷ muội?”

Hai nàng không phải rất quen thuộc rồi sao? Lại còn có màn ra mắt này?

Mộ Niệm Xuân mặt không đổi sắc cười nói: “Hảo, tiểu muội cả gan một hồi, gọi cô một tiếng Lục tỷ tỷ.”

Lục Vô Song mím môi cười, thân thiết kéo tay Mộ Niệm Xuân: “Cô ở nhà đứng hàng thứ tư, ta đây gọi cô một tiếng Mộ tứ muội muội.”

Mộ Niệm Xuân bất động thanh sắc nổi da gà, cười nói hảo. Một hồi nhận thức “hảo tỷ muội” xong mới nói lời từ biệt.

Hành động của Lục Vô Song thật sự không tính cao minh. Liền ngay cả Thạch Trúc cũng nhịn không được thấp giọng nói: “Lục đại tiểu thư rõ ràng không thích tiểu thư, vì cái gì bỗng nhiên thân thiết với tiểu thư như vậy?”

Rõ ràng là rắp tâm bất lương!

Mâu quang Mộ Niệm Xuân chợt lóe, thản nhiên cười nói: “Trong viện này đều có tai mắt của Dung phi, cô ta làm như vậy, đương nhiên là cho Dung phi xem.” Có thể biểu hiện sự ôn nhu, lòng dạ phong độ. Đổi là ai, cũng đều sẽ làm như vậy.

Chỉ bất quá, Lục Vô Song hành động còn kém xa Mộ Niệm Xuân.

Thạch Trúc nghĩ nghĩ hỏi: “Lục đại tiểu thư bỗng nhiên tới Từ Vân am, không phải là vì Dung phi nương nương chứ.”

Mộ Niệm Xuân tán dương nhìn Thạch Trúc một cái: “Đương nhiên đúng rồi. Bằng không, cô ta là tiểu thư chưa chồng, vì gì chạy đến Từ Vân am. Hơn nữa, thân phận Dung phi nương nương vẫn chưa tuyên cáo cho mọi người biết, cô ta ngay hôm sau đã cầu kiến, hiển nhiên là đã sớm biết Dung phi nương nương ở Từ Vân am.”

Theo này cũng có thể nhìn ra, Lục Vô Song đã có sắp xếp!

Thật sự là làm người ta vui mừng.

Thạch Trúc thấy vẻ mặt Mộ Niệm Xuân sung sướng, cũng nở nụ cười: “Người ta tranh đoạt tiếp cận Dung phi nương nương, muốn làm Tề Vương phi. Tiểu thư lại không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt Tề Vương điện hạ. Việc này nếu truyền ra, tiểu thư có thể danh chấn kinh thành.”

“Thanh danh như vậy ta không muốn.” Mộ Niệm Xuân nhún nhún vai cười nói: “Dung phi nhìn trúng con dâu Lục Vô Song, Lục Vô Song lại quyết tâm muốn làm Tề Vương phi. Hai người ăn nhịp với nhau, ta phối hợp diễn, vẫn nên an phận mà xem thì hơn.”

Xem hí kịch, tiện thể nhanh chóng bứt khỏi cơn lốc xoáy này.

Xem tình hình trước mắt, tám chín phần Tề Vương phải theo tâm nguyện Dung phi.

Kế tiếp liên tục vài ngày, Lục Vô Song đều đúng giờ đến bồi Dung phi. Đầu tiên là cùng nói chuyện giải buồn, sau đó là cùng nhau nghe kinh Phật, về sau, đã trở thành bồi Dung phi cùng nhau chép kinh Phật.

Về phần Mộ Niệm Xuân, thực hiện tốt bổn phận nữ đầu bếp, mỗi ngày trừ bỏ ba bữa, tận lực không lộ diện trước mặt Dung phi. Cảm giác tồn tại thật mong manh.

Qua mấy ngày, ngay cả Dung phi luôn cảnh giác cao độ cũng âm thầm có suy nghĩ.

Mộ Niệm Xuân này, biểu hiện thành thật an phận, lại thập phần thức thời. Cho dù bị đối xử thế nào cũng không lộ ra tật xấu gì. Rốt cuộc là cô ta vô tình với vị trí Tề Vương phi? Hay là biết mình bất lợi, tạm thời lấy lui làm tiến?

Dung phi một bên suy nghĩ, một bên vuốt ve Phật châu. Sau một lúc lâu mới hỏi nói: “Lục La, mấy ngày nay, Mộ tứ tiểu thư trừ bỏ đi phòng bếp, có động tĩnh gì không?”

Lục La cung kính đáp: “Hồi bẩm nương nương, nô tỳ âm thầm lưu ý, mỗi ngày Mộ tứ tiểu thư đều ở phòng bếp khá lâu. Thời gian còn lại ở trong phòng, rất ít khi đi ra ngoài. Cùng nhóm nô tỳ nói chuyện cũng thập phần lễ phép khách khí.”

Dung phi im lặng không nói.

Lục La lặng yên đứng một bên, nhanh chóng liếc nhìn Dung phi một cái. Trong lòng âm thầm nghĩ, lòng nghi ngờ của nương nương thật quá nặng.

Mộ gia mặc dù không thể so với phủ đệ huân quý, nhưng cũng là dòng dõi thư hương tiếng tăm lừng lẫy. Mộ tứ tiểu thư là danh môn khuê tú đứng đắn, nay lại làm đầu bếp, trong lòng hẳn có bao nhiêu ủy khuất! Nhưng người ta nửa điểm cũng không biểu lộ ra, ngày nào cũng tươi cười với người khác. Chỉ bằng phân lòng dạ hàm dưỡng này, liền đủ để cao hơn vị Lục đại tiểu thư kia.

Trách không được Tề Vương điện hạ cố ý với Mộ tứ tiểu thư. Đổi là mình. Cũng sẽ thích Mộ tứ tiểu thư.

Thân phận Lục đại tiểu thư lại rất tốt, đích nữ duy nhất Vĩnh Ninh hầu phủ, thân phận như vậy, cho dù là gả cho thái tôn cũng đủ tư cách. Huống chi chỉ là một phiên vương…

Đương nhiên, những lời này Lục La chỉ dám đặt ở trong lòng ngẫm lại mà thôi, tuyệt không dám lộ một từ trước mặt Dung phi.

Dung phi suy nghĩ một lát, mới thản nhiên nói: “Ngươi tiếp tục lưu ý nhất cử nhất động của cô ta, có nửa điểm dị thường cũng không được bỏ qua, tùy thời bẩm báo bản cung…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe nghe tiếng nói ngoài cửa vang lên: “Khởi bẩm nương nương, Tề Vương điện hạ cùng thái tôn điện hạ tới thỉnh an người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.