Niệm Xuân Quy

Chương 80: Khó chịu đựng



Sao hai bọn chúng là cùng nhau đến đây?

Mâu quang Dung phi chợt lóe, không nhanh không chậm phân phó: “Thỉnh Tề Vương cùng thái tôn vào nội đường, bản cung sẽ đi qua.”

Cung nữ cung kính ứng vâng mệnh.

Lục La đợi một lát, thấy Dung phi vẫn không nhúc nhích, trong lòng âm thầm kỳ quái, thật cẩn thận hỏi: “Nương nương, hiện tại có phải nên đi qua không? Miễn cho thái tôn điện hạ cùng Tề Vương điện hạ sốt ruột chờ.”

Dung phi nhếch môi, có chút chậm rãi nói: “Nếu vội tới thỉnh an bản cung, chờ một lát làm sao mà sốt ruột.”

Lục La không dám vọng đoán, khúm núm phụ họa vài câu.

“Dung phi nương nương như thế nào còn không tới.” Đợi nửa ngày cũng không thấy Dung phi, Chu Diễm rốt cục nhịn không được nói thầm ra tiếng: “Chúng ta đã chờ rất lâu rồi.”

Dung phi là có tiếng tình tính tốt, hôm nay lại làm sao thế này?

Tề Vương thuận miệng đáp: “Đại khái là vội vàng chép kinh Phật, mới trì hoãn. Dù sao hai chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng, đợi một lát nữa cũng được.”

Chu Diễm không nghi ngờ hắn, cười nói: “Lần này Dung phi nương nương vì hoàng tổ mẫu đến lễ Phật, thật sự là vất vả.”

Có thể thay Hoàng hậu nương nương đến Từ Vân am đến lễ Phật, là phúc khí, sao dám nói vất vả.” Tề Vương lười biếng nói.

Sự thật là như thế. Có thể thay Hoàng hậu nương nương đến Từ Vân am lễ Phật, là chuyện tốt chúng phi tần cầu còn không được. Lần này bị Dung phi giành, không biết có bao nhiêu đôi mắt âm thầm ghen tị.

Đang nói chuyện, Dung phi nương nương mặc cung trang đi tới.

Chu Diễm tiến lên cười chào. Ấn bối phận, Ấn bối phận, Chu Diễm phải gọi Dung phi một tiếng tổ mẫu. Nhưng đối mặt với gương mặt xinh đẹp kiều mỵ, thật sự là kêu không nên lời, đơn giản kêu Dung phi nương nương.

Dung phi mỉm cười, khiến người ta như thấy gió xuân: “Thái tôn thật là có tâm, còn tới thăm bản cung.”

Chu Diễm cười nói: “Hoàng tổ mẫu mấy ngày trước hay hoa mắt váng đầu. Nhóm thái y bắt mạch chẩn không ra nguyên nhân. Nhiều ngày nay thân thể đột nhiên tốt hơn. Có thể thấy được Dung phi nương nương lễ Phật chi tâm thành kính. Ta thay hoàng tổ mẫu cảm tạ Dung phi nương nương.”

“Hoàng hậu nương nương Phật trạch thâm hậu, có Bồ Tát phù hộ. Nếu biết thái tôn một mảnh hiếu tâm. Trong lòng tất nhiên vui mừng chi cực. Cho dù thế nào cũng sẽ cũng sẽ nhanh chóng khỏe lại.”

“Nhờ Dung phi nương nương cát ngôn, hy vọng hoàng tổ mẫu thân thể an khang.” Chu Diễm nói lời từ tận đấy lòng.

Đối với người khác mà nói, hoàng hậu xây dựng được ảnh hưởng rất lớn. Tuyệt không ai dám trêu chọc. Nhưng đối Chu Diễm mà nói, hoàng hậu là tổ mẫu từ ai nhất trên đời này, luôn bao che khuyết điểm cho hắn. Một ngày còn có bà, địa vị phủ thái tử sẽ vẫn vững như thái sơn. Cho dù đám Triệu vương thế tử xuất sắc vĩ đại thế nào, cũng không thể làm thái tôn hắn lu mờ!

Hai người ngươi tới ta đi, tán gẫu rất hợp ý.

Chu Diễm sơ ý không lưu ý đến Dung phi thủy chung không nói chuyện với Tề Vương. Mà Tề Vương, cũng không có nửa điểm ý tứ đáp lời. Ánh mắt mẫu tử hai người lơ đãng giao nhau, rất nhanh trôi qua.

“Khởi bẩm nương nương, Lục đại tiểu thư đến.” Lục La cung kính đến bẩm báo, cố ý vô tình nhìn Tề Vương một cái.

Tề Vương nghe tên này, không ngoài ý muốn, chỉ là đôi mắt hơi lạnh lùng.

Dung phi lại vui vẻ cười nói: “Mau kêu Vô Song tiến vào.”

Vô Song, kêu thật thân thiết! Xem ra, Dung phi đối vị Lục đại tiểu thư rất vừa ý! Chu Diễm nhịn không được nhìn Tề Vương một cái.

Lần này, Tề Vương không trốn học đi mà là quang minh chính đại bẩm báo hoàng thượng tới thăm Dung phi. Bất quá, có dụng ý khác hay không, thì không rõ.

Lục Vô Song cười khanh khách tiêu sái tiến vào.

Nhìn thấy hai thiếu niên, Lục Vô Song kinh hỉ, bước lên phía trước hành lễ vấn an: “Gặp qua rất tôn điện hạ, gặp qua Tề Vương điện hạ.”

Thật không nghĩ tới lúc này có thể tình cờ gặp gỡ Tề Vương. Phí nhiều tâm tư cũng đáng!

Tề Vương đối với tình cờ gặp gỡ này không có nửa điểm kinh hỉ, phản ứng lãnh đạm dị thường, thậm chí lười liếc nhìn đối phương một cái. Tùy ý ừ một tiếng. Liền rời mắt đi.

Lục Vô Song lòng tràn đầy chờ mong vui mừng cùng thẹn thùng, bị chậu nước lạnh thấu tâm, tươi cười ngưng kết ở khóe môi, có vẻ xấu hổ ngại ngùng.

Dung phi cũng không dự đoán được Tề Vương lại vô lễ như thế, trong lòng dâng lên tức giận. Tề Vương không nể mặt Lục Vô Song, rõ ràng là không nể mặt bà…

Không khí đột nhiên đông lạnh.

Chu Diễm phải ho khan một tiếng đả khởi giảng hòa: “Không nghĩ tới Lục đại tiểu thư đã ở Từ Vân am. Còn cùng Dung phi nương nương quen biết như vậy.”

Lục Vô Song miễn cưỡng nở nụ cười: “Nói đến cũng là đúng dịp. Vài ngày trước đó ta đến Từ Vân am, nghe nói Dung phi nương nương đã ở đây, liền vội tới thỉnh an nương nương. Lại có duyên vừa mắt nương nương. Đã nhiều ngày thường tới bồi nương nương nói chuyện…”

“A? Thật đúng là khéo!” Tề Vương cuối cùng há miệng nói chuyện, khóe môi tựa tiếu phi tiếu: “Bất quá, có một điểm bổn vương thấy thật kỳ quái. Vĩnh Ninh hầu phu nhân như thế nào lại chấp thuận Lục đại tiểu thư một mình đến Từ Vân am ở lại vài ngày? Chẳng lẽ không lo lắng Lục đại tiểu thư một mình không có ai chiếu cố?”

Lục Vô Song: “…”

Lời này nhìn như quở trách Vĩnh Ninh hầu phu nhân, kì thực là châm chọc nàng không tuân thủ khuê nghi, một cô nương chưa lấy chồng lại một mình chạy đến Từ Vân am.

Tề Vương không đếm xỉa Lục Vô Song mặt hết đỏ lại trắng, tiếp tục lười nhác dùng lời nói giết người không dao: “Không biết Lục đại tiểu thư khi nào thì hồi phủ, tốt nhất là sai người hồi phủ nói một tiếng, phái nhiều hộ vệ đến. Bổn vương không tiện phái người đưa tiễn, miễn cho tạo thành hiểu lầm không cần thiết.”

Lời này, so với trắng trợn cự tuyệt còn khiến người ta khó chịu đựng hơn.

Lục Vô Song quả thực muốn khóc, nước mắt rơm rớm.

Dung phi có dù cho hàm dưỡng cũng nhịn không được, sắc mặt trầm xuống, cảnh cáo nhìn Tề vương một cái, trong giọng nói mang vài phần lãnh ý: “Vô Song vốn định hồi phủ từ hai ngày trước, là bản cung cố ý giữ con bé lại mấy ngày, bồi bản cung nói chuyện giải buồn.”

Xem như vi Lục Vô Song giải vây.

Tề Vương kéo kéo khóe môi, cuối cùng không nói thêm.

Nhưng cô nương da mặt mỏng, Lục Vô Song bị nói không hề lưu tình, làm sao còn tiếp tục có mặt mũi lưu lại. Miễn cưỡng nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Đa tạ nương nương nâng đỡ. Chính là lần này Vô Song ra phủ nhiều ngày, mẫu thân đã sai người tới thúc giục vài lần. Vô Song hôm nay đến, vốn là muốn hướng nương nương chào từ biệt.”

Trong lòng Dung phi âm thầm thở dài, trên mặt lại lộ ra tươi cười ôn hòa: “Đều là do bản cung suy nghĩ không chu toàn, lưu tiểu thư lại mấy ngày. Trong lòng mẫu thân tiểu thư lo lắng cũng là khó tránh khỏi. Thế này đi, bản cung liền phái mấy hộ vệ hộ tống tiểu thư hồi phủ.”

Dung phi trước sau như một hiền lành, cuối cùng làm Lục Vô Song kiếm được lại vài phần mặt mũi.

“Mẫu phi, nghe nói người còn lưu lại Mộ tứ tiểu thư cùng người nói chuyện giải buồn.” Tề Vương nhàn nhã há miệng: “Không biết như thế nào vẫn không thấy Mộ tứ tiểu thư?”

…… Quả nhiên là vì Mộ Niệm Xuân mà đến!

Đôi mắt Dung phi lạnh lùng, không tiện có người ngoài mà trở mặt với Tề Vương, thần sắc lạnh nhạt đáp: “Mộ tứ tiểu thư trù nghệ tuyệt diệu, ở phòng bếp theo Thiện Năng đại sư học làm thức ăn chay, ngày thường rất ít lộ diện. Con cùng Mộ tứ tiểu thư rất quen thuộc sao? Như thế nào tới đây liền hỏi cô ta?”

Biết rõ tính tình Dung phi, liền biết đây là biểu hiện khi tức giận của bà.

Tề Vương hôm nay lại như là cố ý vuốt râu hùm, miễn cưỡng cười nói: “Bệnh hay quên của mẫu phi thật càng lúc càng nghiêm trọng. Trước đó vài ngày ta không phải cùng với người còn nói chuyện sao? Huynh trưởng của nàng là thư đồng của ta, tổ phụ nàng là Mộ thái phó. Ta từng đi Mộ gia vài lần, bởi vậy kết bạn với Mộ tứ tiểu thư. Còn từng có dịp lĩnh giáo trù nghệ của nàng. Ngày ngũ tẩu thiết Hà Hoa yến, ta từng tự mình hái một đóa hoa sen tặng nàng. Nghĩ kĩ, ta cùng nàng cũng coi như quen thân.”

Lục Vô Song gục đầu xuống, dùng sức cắn môi, lòng đầy xấu hổ cùng ghen ghét.

Dung phi không cười nổi, mặt không biểu cảm nhìn Tề Vương, trong mắt lóe tức giận.

Trong phòng rồi đột nhiên trầm xuống.

Chu Diễm lần này ngay cả dũng khí hòa giải cũng không có, nhìn một màn tranh phong trước mắt, quả thực chỉ có thể tôn thờ Tề Vương.

Thập tứ thúc quả nhiên không hổ danh lớn mật làm loan, ngay cả mẫu thân của mình cũng dám chế nhạo chống đối! Nếu đổi là hắn, thái tử phi chỉ cần một ánh mắt thản nhiên tới, hắn liền thành thành thật thật cúp đuôi, một tiếng cũng không dám ho hoe.

Dung phi đối Mộ Niệm Xuân bất mãn, lại vừa lòng Lục Vô Song. Tề Vương lại càng muốn trước mặt Dung phi khiến Lục Vô Song khó xử! Không biết chuyện khi nào mới xong…

Một giọng cung nữ đánh vỡ nặng nề trong phòng: “Khởi bẩm nương nương, Mộ tứ tiểu thư sai người tới hỏi, giữa trưa nương nương muốn ăn đồ ăn chay gì?”

Dung phi đang một bụng hỏa khí, nghe thấy tên Mộ Niệm Xuân, cười lạnh một tiếng: “Nói cho cô ta, hôm nay bản cung ăn cái gì cũng không vào, không cần làm thức ăn chay gì hết.”

Cung nữ kia bị giọng nói của Dung phi làm cho hoảng sợ, lắp bắp nói: “Nô, nô tỳ đã biết. Nô tỳ đi nói cho Mộ tứ tiểu thư một tiếng…”

“Từ từ,” Tề Vương hôm nay tựa hồ là hạ quyết tâm tới cùng với Dung phi: “Mẫu phi không đói bụng, bổn vương một đường bôn ba đến Từ Vân am, bụng đã rỗng tuếch. Thỉnh Mộ tứ tiểu thư làm chút đồ ăn chay sở trường tới.”

Cung nữ: “…”

Dung phi: “…”

Lục Vô Song rốt cuộc chịu không nổi nữa, vội vàng hướng Dung phi nói lời từ biệt, đi như trốn khỏi phòng.

Đi chưa được vài bước, vừa lúc đụng phải Mộ Niệm Xuân đang đi phòng bếp.

Mộ Niệm Xuân nhìn Lục Vô Song hoa dung thất sắc, mặt trắng bệch, trong lòng âm thầm kinh ngạc, trên mặt lại mỉm cười nói: “Lục tỷ tỷ vội vã đi đâu thế? Hôm nay không lưu lại bồi Dung phi nương nương dùng thức ăn chay sao?”

Nàng lễ phép thiện ý, đổi lại Lục Vô Song trợn mắt.

Lục Vô Song hung hăng trừng mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bớt giả mù sa mưa đi!” Nói xong, không thèm nhìn Mộ Niệm Xuân, liền xoay người rời đi.

Mộ Niệm Xuân ngẩn ra.

Lục Vô Song làm sao vậy? Ngày hôm qua gặp mặt không phải rất tốt sao? Hôm nay sao bỗng nhiên bày ra bộ dạng oan gia cừu địch oán hận vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.